Đại Hán Phi Ca

Chương 43: Sắc phong




Tôi chưa hiểu nên khi thấy Tô Lâm sắp thêm một cái bàn bên trái Lưu Triệt tôi thầm cả kinh. Hữu tôn, tả tiện, nhưng ngồi ngang hàng với hoàng hậu thế này không hợp lễ tiết cho lắm.

Đại sảnh chợt tĩnh lại, không khí hưng phấn vừa rồi tan biến, còn tôi thì tiến thoái lưỡng nan, Lưu Triệt nhất định đang đẩy tôi ra trước đầu sóng ngọn gió, tôi đáng giá vậy sao?

Tô Lâm họ khụ một tiếng tôi mới lúng túng cất bước, đặt tay vào lòng bàn tay của Lưu Triệt, váy dài thướt tha theo hắn ngồi xuống.

Trong toàn cung điện với hơi hướm cổ xưa này, giữa những làn váy xinh đẹp và dung mạo như hoa là tầng tầng lớp lớp sóng ngầm, trong nháy mắt khi ngón tay hắn quét qua mặt tôi, một thứ cảm xúc bí ẩn đang lượn lờ quanh đây.

Bàn tay ngọc đặt lên gối, khẽ thở phào, tôi từ từ ngẩng mặt lên quét qua bên dưới, thu vào mắt đủ loại thần sắc, tiếng chuông trầm hùng vang lên, những bước chân thoăn thoắt như mây bay nước chảy, tao nhã mà trang trọng.

Đây là ân sủng cao nhất mà vị đế vương có thể cho một phi tần.

Lưu Triệt dùng phương thức bá đạo không cho phép cự tuyệt của hắn để tuyên cáo trước toàn Y Lan Điện Lý mỹ nhân chính thức được sắc phong.

Trong điện là những tiếng hít thở gấp gáp, Doãn phu nhân thiếu kiên nhẫn nhất, che tay áo nâng chén rượu uống cạn, chén dằn xuống bàn mạnh đến nỗi rượu bắn tung tóe.

Chỉ sợ ai cũng không đoán được, Lý mỹ nhân tôi đây lại một bước lên mây như thế, chư vị đại thần cũng không dị nghị, có lẽ là không dám, mà tôi chẳng còn tâm trí suy đoán, chỉ mong chờ yến hội mau chóng chấm dứt.

Long Diên Hương trên người Lưu Triệt thoảng đến làm bụng tôi quặn lại, tôi vô cùng sợ hãi mùi hương này. Nhưng hắn lại hết sức thản nhiên, nghiêng người dựa vào tháp ra hiệu tiếp tục tấu nhạc.

Hán triều từ thời Lưu Triệt đã gạt bỏ nhiều trường phái, tôn sùng Nho học, thực hiện chế độ hành lễ có âm nhạc, lên triều, cúng tế, yến tiệc đều có các loại nhạc khác nhau. Tiếng chuông trầm thấp mà thong thả dần kéo tôi ra khỏi tình trạng lúng túng.

Tôi nâng rượu che tay uống, tâm tình cũng thoải mái hơn, không đánh rơi chén rượu, ngữ điệu của Lưu Triệt dường như chỉ sợ không có người chết, rượu trong miệng tôi chưa kịp nuốt xuống đã nghẹn ở cổ.

Hắn cầm chén rượu đồng, nói, “Hôm trước trẫm có nghe được một lời, tướng sĩ ở tiền tuyến đang chém giết mà trẫm lại cùng chư vị ái khanh hưởng thụ nhạc yến, thật chẳng xứng với con dân Đại Hán?”

Vừa dứt lời toàn sảnh thất kinh! Chúng thần trên điện run rẩy không ngừng, vội buông đũa xuống xì xào bàn tán rồi lại im bặt, chỉ còn tiếng chuông lanh lảnh vang xa.

Tôi bị nghẹn ho sặc sụa, ngẩng lên thấy Lưu Triệt đang nhíu mày. Lúc đó tôi chỉ nhất thời giận dữ…sao hắn lại có thể ở trước đại điện công khai nói ra, đúng là hồng môn yến! Tâm tư đế vương đố ai đoán được!

“Tang Hoằng Dương, khanh nói cho trẫm nghe xem.” Hắn thay đổi sắc mặt, theo ánh nhìn của hắn, một nam tử trung niên mặc trường bào khúc cư màu xam do dự đứng dậy, vóc người cao gầy, mắt nhỏ thâm trầm đang sợ sệt quỳ rạp người.

“Thần ngu muội, Nho gia là gốc rễ, lễ nhạc là phương thức trấn an. Lễ không thể bỏ, nhạc không thể xóa.” Hắn nói năng hùng hồn rồi ngẩng lên, “Thần nguyện nghe cao kiến của người này.”

Không hổ là Đại Tư Nông (người đứng đầu Ty nông nghiệp), một trong chín chức tước quan trọng nhất, lời nói chuẩn mực như đang đánh thái cực, chuyển củ khoai nóng này về cho Lưu Triệt, lời phát ngôn này do chính tôi nói, vậy thì không thể đối chứng được rồi.

“Đây không phải trên triều, khanh không cần câu nệ.” Lưu Triệt nhướn mày nói.

Nam tử trung niên y quan xanh thẫm đứng bên trái đứng ra dập đầu, “Thần nghĩ lời Đại Tư Nông nói rất có lý, lễ nhạc là phương thức trấn an, chiến tranh là chính sách định nước, hai điều này hỗ trợ cho nhau.”

Lưu Triệt sầm mặt, ngón tay thon dài gõ gõ xuống bàn, “Vậy các khanh cho rằng trẫm là quân chủ thế nào?”

Một thoáng yên lặng, tôi toát mồ hôi, đầu óc ong ong cả lên, bầu không khí căng thẳng này làm cho tôi đứng ngồi không yên, lại nghe được một giọng nói quen tai.

“Công đức của Thánh Thượng vượt xa Tam hoàng Ngũ đế.” Người đang ngồi lù lù chỗ kia không phải Đông Phương Sóc thì là ai?

Hắn tiếp tục nói, “Bằng không, chư vị hiền thần vì sao lại phụ tá cho bệ hạ?” Hai chòm râu vểnh lên cụp xuống buồn cười không chịu nổi. “Thí dụ như Chu Công Đán, Thiệu Công cũng đều làm đến Thừa tướng,” Hắn khoa tay, các đại thần phía sau đều khụt khịt.

“Khổng Khưu làm Ngự Sử đại phu, Khương Tử Nha làm tướng quân dũng mãnh…” Thần thái hắn bừng bừng, tranh luận sôi nổi.

Đông Phương Sóc một hơi kể ra ba mươi hai đại thần đi trước, còn nói sống động như thật vậy! Ai nấy đều giấu tay vào áo, Lưu Triệt nghiêm nghị cuối cùng cũng bị hắn chọc cho cười váng lên.

“Hay cho Đông Phương Sóc, trẫm phạt khanh uống rượu.”

“Bệ hạ, thứ cho thần nhiều lời, nước không thể một ngày không có vua, không có tiểu chủ thì thể diện của quốc gia không vẹn.”

Lưu Triệt ngưng cười, mắt tối lại. Tôi kinh hồn, mới đó đã đảo sang vấn đề lập thái tử rồi, thái tử hẳn là Lưu Cư nhưng tôi không biết lúc nào sắc phong.

“Bệ hạ, từ xưa đến nay, trẻ con phải có thứ tự…”

“Cao tổ có giáo huấn, lập trưởng lập đích.”

Các đại thần đều ồn ào nghị luận, không khí mới rồi còn nặng nề đã bay biến, Đông Phương Sóc vẫn một vẻ thản nhiên, uể oải cười cười nhìn quanh.

Đợi cho họ bàn luận đã đời, thời cơ đã đến.

“Truyền!” Lưu Triệt vung tay, Tô Lâm đã cầm sẵn một thánh chỉ màu vàng, chư thần đều tỏ vẻ nghiêm trang, tôi hiểu rồi, hóa ra chuyện này là một màn kịch được dựng sẵn.

“Bố cáo thiên hạ, thông cáo toàn dân, thương nghiệp đình trệ, lòng dân bất mãn, với thái tử một ngày chưa được quyết định thì dân sinh một ngày thêm bất an. Căn cứ vào quy định trưởng tử có thể kế tông miếu, chiêu cáo tổ tiên, hoàng hậu Vệ thị hiền lương thục đức, dẫn dắt thiên hạ. Gần thì an ủi con dân căm ghét loạn phản, xa thì hiệp trợ thánh quân tương vì đạo nghĩa.”

Lạnh nhạt Vệ thị, nâng đỡ thái tử, cùng lúc thực thi việc này cho thấy Lưu Triệt đang nỗ lực duy trì thế cân bằng.

Năm Nguyên Thú, trưởng tử Lưu Cư được sắc phong thái tử.

Với thứ tử Lưu Hoành thì truy phong cho Vương phu nhân là Thụy Liễn Hoa phu nhân.

Giữa những tiếng hô khấu tạ thánh ân, tôi im lặng hành lễ nhưng trong lòng lại dậy sóng.

“Con ta, tên là Lưu Hoành…” Nữ tử trong căn phòng vắng kia chính là Vương phu nhân!

Tôi sững sờ nhìn Lưu Triệt, hắn rốt cuộc là đã từng sủng ái nữ tử kia đến mức nào, nghe đồn Vương phu nhân năm trước đã bệnh nặng qua đời nhưng vì sao tôi lại gặp được nàng ở Vĩnh Hạng? Thật là quá mức tưởng tượng.

Đế vương cao cao tại thượng quan sát chúng sinh nhưng hắn có chân tình không? Truy phong ban tước là món nợ hắn thiếu Vương phu nhân, hắn nợ đời trước lại muốn trả cho đời sau.

Tôi khó chịu quay cuồng, là Lý cơ đỡ lấy tôi, ánh mắt bình tĩnh khiến tôi sinh lòng lo lắng, trong chốn thâm cung này mỗi người đều mang một chiếc mặt nạ, có ai lại trưng ra bộ mặt thật của mình đâu, còn Lưu Triệt, tôi lại càng không tài nào phân biệt được hắn có bao nhiêu mặt nạ.

Đại yến hôm nay đã đạt được mục đích, tiết mục ca múa lại tiếp tục, ai nấy đều thỏa dạ no nê, rượu thịt lại nhộn nhịp được mang lên.

Bên tai tôi ngập đầy những âm thanh rì rầm, cổ họng đắng nghét, một bàn ê hề đồ ăn lại chẳng dậy nổi hứng thú của tôi, dưới điện là một đoàn nữ tử trong y phục tím đang múa kiếm, tôi uống rượu vô chừng, chén rượu trong tay lên xuống liên tục.

Hán cung ca múa mừng cảnh thái bình, hương rượu say lòng người nhưng tôi lại chỉ nhớ về cảnh tranh luận của Lưu Triệt lúc nãy, tuy tôi biết là đại bất kính nhưng vừa nghĩ tới những khuôn mặt ngăm đen do khói bụi mù mịt nơi chiến trường thì lòng tôi lại không cách nào bình tĩnh được.

Khi Hoắc Khứ Bệnh đi thì đại quân đang đóng tại Thượng Quận, tình hình thế nào tôi không biết, vòng eo mềm mại như nước trước mặt trở nên mông lung, khi dáng người cao gầy dẫn đầu đoàn múa giữa đại điện quay lại thì tôi mới phát hiện hắn là nam tử.

Tôi dõi theo bóng hắn đến ngây ngẩn, tiểu cung nữ bên cạnh châm cho tôi chén trà, giữa những tiếng bát đũa chạm vào nhau leng keng, tiểu cung nữ dâng hai tay nói, “Bệ hạ ban cho mỹ nhân chung trà.”

Lưu Triệt đang nghiêng người nói chuyện cùng hoàng hậu, hốt chốc, dáng người mặc huyền phục phía trên lại cô đơn đến lạ thường, tôi chăm chú nhìn hắn, nhất thời quên cả nói năng.

Nâng chung trà lên tôi nhấp một ngụm, hương trà lượn lờ trước mũi, nam tử giữa sảnh bỗng vung một đường kiếm tới trước mặt, nháy mắt ngoái nhìn lại khiến tôi như chìm trong hầm băng.

Khuôn mặt đó cho dù chỉ liếc mắt một cái tôi cũng nhận ra, đôi con ngươi như nông như sâu lướt qua tôi, tay tôi run lên, nước trà nóng sánh ra ngoài bắn tung tóe lên áo, bỏng cả tay tôi, tiểu cung nữ hốt hoảng lau đi còn tôi thì vẫn dán mắt vào người kia, chỉ sợ chớp mắt một cái hắn sẽ biến mất tăm.

“Nàng thích kiếm vũ?” Tiếng nói trầm thấp của Lưu Triệt kéo tôi trở về hiện thực, tôi vô thức gật đầu rồi lại lắc.

Mắt hắn thẫm lại, đảo qua tôi vài vòng rồi nhếch miệng cười thành tiếng.

“Bệ hạ, nô tì nghe nói Lý mỹ nhân vũ kĩ phi phàm, sao không nhân dịp này trình diễn cho mọi người cùng xem?”

Tay tôi đang nắm góc áo đột nhiên cứng lại, Doãn phu nhân mắt phượng liếc qua, trong hoàn cảnh này thì rõ ràng là châm chọc tôi xuất thân thấp kém

“Hửm? Phu nhân nghe ai nói?” Lưu Triệt lại có vẻ hứng thú, nhấp tiếp một ngụm rượu.

“Có ai là không biết, Y Lan Điện Lý mỹ nhân nhất vũ khuynh thành, tái vũ khuynh quốc?” Doãn phu nhân cười khanh khách, thanh âm ngọt ngào.

Tôi sững người nghe rồi trưng ra nụ cười thờ ơ, nàng đang cố ý muốn tôi hiến vũ trước mặt thần tử để hạ thấp thân phận của tôi đây mà, nực cười, nàng đâu có biết tôi vốn chẳng cần cái hư danh đó, vũ cơ hay phi tần thì có khác gì nhau?

Tôi vừa định lên tiếng Lưu Triệt đã nói trước, phất tay áo chỉ xuống điện nói, “Lý mỹ nhân vũ kỹ phi phàm, không thể tùy tiện cho các khanh thưởng thức được.”

Yến tiệc đang sôi nổi, Lưu Triệt lại đối đáp một cách hài hước đã khéo léo giải vây giúp tôi.

“Nô tì thấy bệ hạ đang luyến tiếc Lý mỹ nhân ấy.” Nàng ra vẻ tức giận ngả vào người Lưu Triệt.

“Nàng ấy hôm nay không khỏe, không được.”

“Bệ hạ…” Doãn phu nhân vẫn không cam lòng, ánh mắt sắc bén bắn về phía tôi.

“Nô tì vốn dĩ thân thể không khoẻ, hôm nay không tiện. Nhưng nếu bệ hạ không ngại, có thể cho phép nô tỳ ở trước mặt chư vị đại nhân hiến vũ để người trong thiên hạ được mở mang tầm mắt, phu nhân thấy thế nào?” Tôi khiêm tốn nói, mày ngước lên nhìn thẳng nàng.

Lưu Triệt cách bàn nâng cằm tôi lên, mắt híp lại, “Nàng chỉ có thể múa cho mình trẫm xem, những người khác đừng vọng tưởng.”

Hành động mờ ám, lời nói bá đạo đã chặn đứng những lời tôi muốn nói, giọng điệu lãnh đạm lại rõ ràng truyền đến tai từng người.

“Lý mỹ nhân thân thể yếu đuối, Doãn phu nhân nếu có hứng thú, bổn cung sẽ an bài ca cơ khác.” Vệ Tử Phu khéo léo phá vỡ cục diện bế tắc.

Một thoáng im lặng, tay Lưu Triệt còn đang vuốt tóc tôi, Doãn phu nhân tất nhiên không hề đáp lại mà tức tối dựa vào hắn.

Vệ Tử Phu gọi thị hầu vào, đoàn vũ cơ tuần tự lui ra, tiếp theo là nghi thức Tân hoa.

Tôi hồi thần, trên điện đã không còn bóng dáng hắn.

“Bệ hạ, nô tì cảm thấy không khoẻ, xin phép cho nô tì hồi cung nghỉ ngơi.” Tôi đỡ trán yếu ớt nói, cơ thể loạng choạng một chút.

“Được, Tô Lâm, đưa Lý mỹ nhân hồi cung.” Lưu Triệt sảng khoái đáp.

“Tô Lâm vẫn nên ở lại đây hầu hạ bệ hạ thì hơn, nô tì biết đường về rồi.”

Tôi từ chối Tô Lâm, từ sau sảnh ra khỏi Trường Thu Điện, ánh trăng sáng ngời, tôi dựa vào lan can ngắm màn đêm trong cung mà lòng trống trải như cánh chim dưới trời tuyết tan.

Người vừa rồi múa kiếm trên điện đúng là Lương công tử, tôi không nhìn lầm, khí chất đó cũng chỉ có hắn, tôi quá quen thuộc.

Hoảng hốt bước xuống bậc thang, tay áo được thêu thùa tỉ mỉ phập phồng trong gió, vì sao hắn lại vào cung, hắn không phải đã đi rồi sao? Người thông minh như hắn, làm sao có thể để mình rơi vào vũng bùn này được. Tôi bất giác nghĩ đến đại ca tôi, giữa thiên la địa võng tôi chẳng bao giờ chạy thoát được, làm sao có thể quên, tôi là đại diện cho thế lực Lý gia.

Tôi tìm kiếm bóng hắn vừa rời đi không lâu. Gió mạnh lùa qua, lá thu rơi rụng bay tứ tán, chìm trong suy nghĩ tôi không nhận ra đường đi nữa.

Các ngả đường từ từ thay đổi, tôi lại chẳng để ý, cung đình đèn đuốc hoa lệ đang nhạt nhòa dần, khi nhận ra hai bên đường là rừng cây cao ngất, một tiếng động vang lên, giữa đám cây cối um tùm một con quạ bay vút vào trời đêm.

Quạ đen, cảm giác khó hiểu dâng trào từ lòng bàn chân, tôi đứng im không dám nhúc nhích, lờ mờ thấy xa xa có bóng người như vừa chớp lên. Một trận gió mạnh thổi qua, đất cát bay vào mắt, đến khi mở ra được thì trước mặt chỉ còn rừng cây bao la kéo dài dưới bóng trăng, chỗ này là đâu?

Con quạ đã phá tan màn đêm yên tĩnh, vài chiếc lá rụng trúng mặt tôi, tôi bỗng thét chói tay rồi quay đầu chạy đi, ở đây thật kỳ quái! Cơ thể mỏi mệt xen lẫn với thần trí hoảng hốt khiến chân tôi không còn nghe lời nữa, mò mẫm giữa rừng cây một hồi mới phát hiện đã lạc đường.

Nhìn lại, con đường mòn cùng cây cối rậm rạp đã thay đổi, tôi rét lạnh, sờ lên trán lại thấy nóng bỏng tay, tôi quấn chặt chiếc áo quanh mình.

Bỗng nhiên giữa rừng cây có tiếng lạo xạo, tôi quay đầu lại, tiếng động cũng dừng lại, tôi muốn ngạt thở. Xung quanh im ắng như tờ, tôi không ngồi yên nổi nữa, đành sờ soạng tìm đường.

Con đường mòn chấm dứt, tôi lại bước vào ngõ cụt, tiếng bước chân loẹt xoẹt từ phía sau vang lên, tôi chưa kịp quay đầu thì một lưỡi kiếm đã kề sát cổ tôi.