Đại Hiệp Dữ Thần Y

Chương 14




Sáng hôm sau khi rời giường, Lãnh Đường Phàm liền lấy ra một viên đan dược ăn vào, sau đó vận công khoảng nửa canh giờ, lập tức thấy đau nhức toàn thân dần dần được tiêu trừ, tin thần cũng khôi phục lại. Chính là thương thế phía sau còn có chút đau, tức giận liền nắm cổ Tiêu Vô Cực bắt đầu đánh đấm. Đánh xong liền cảm thấy toàn thân thư sướng, thần thanh khí sảng mà chuẩn bị xuống lầu tìm sư phụ.

“Chờ.. chờ ta, Bảo bối.” Tiêu Vô Cực trên đầu u mấy cục vẫn cố gắng từ trên mặt đất bò lên, chết sống ngăn lại Lãnh Đường Phàm,“Mang theo mặt nạ” Hắn cũng không muốn có thêm một màn oanh động nữa, ngày hôm qua coi như mọi người một giấc mộng đi.

Đến khi Lãnh Đường Phàm chịu không nổi Tiêu Vô Cực triền công rốt cục mang mặt nạ mà xuống lầu, liền thấy một bàn đồ ăn phong phú đang bị Hoa Thanh Phong ăn đến thiên hôn địa ám.

“Đến đến đến, cùng nhau ăn.” Hoa Thanh Phong thấy hai người liền kêu lên.

Lãnh Đường Phàm ngồi xuống bàn, mắt lạnh đảo qua, Tiêu Vô Cực lập tức dâng bát dâng đũa, đồ ăn trong bát đã chất thành một ngọn núi nhỏ.

Đang cao hứng dùng bữa, chợt thấy Thiết minh chủ mang theo hai gã đệ tử đi về phía bọn họ.

“Tiêu công tử.” Thiết minh chủ đi đến trước bàn của họ.

“Thiết minh chủ, mời ngồi.” Tiêu Vô Cực nâng tay.

Sau một màn chào hỏi ý tứ, Thiết minh chủ liền trực tiếp nói vào trọng tâm:“Tiêu công tử hẳn là biết mấy năm gần đây võ lâm muốn diệt trừ Huyết Y giáo.”

Tiêu Vô Cực nghe vậy giật mình:“Đương nhiên biết.” Huyết Y giáo ở trên giang hồ tuy mới sáng lập nhưng gian dâm, giết người cướp của không chuyện ác nào không làm, làm nhân sĩ chính đạo oán giận, người người phẫn nộ.

“Không dối gạt Tiêu công tử, Thiết mỗ lần này tổ chức đại hội luận võ chiêu thân là muốn tìm cho tiểu nữ một vị hiền tế, nhân cơ hội này cùng Thiết mỗ lãnh đạo quần hào cùng nhau đi diệt trừ ma giáo. Nhưng là –” Nói đến đây lại thở dài, tựa như có cảm giác bất thành.

Hoa Thanh Phong cấp Tiêu Vô Cực ánh mắt kiểu “Ngươi xem đi”, có chút đắc ý.

Tiêu Vô Cực cười cười, một bên lấy đĩa rau lại cho Lãnh Đường Phàm:“Có Hạo Nhiên huynh ở đây, không phải cũng giống ý Thiết minh chủ hay sao.”

Thiết minh chủ vẫn là có chút tiếc hận thở dài nói:“Nay Thiết mỗ nhận được tin tức, ba ngày sau Huyết y giáo sẽ tụ hội lại, ngay cả giáo chủ ma giáo cũng đích thân đến, đến lúc đó chúng ta một lưới bắt hết, không biết Tiêu công tử……” Ý tứ coi như đã minh bạch.

Tiêu Vô Cực nghĩ nghĩ nói:“Trừ gian diệt ác, Tiêu mỗ tất nhiên sẽ không từ chối, chờ Thiết minh chủ phân phó.”

Thiết minh chủ nghe vậy mừng rỡ vội đáp:“Phân phó thật không dám nhận, có Tiêu công tử tương trợ, coi như vận của Huyết Y giáo đã tận!”

Tiêu Vô Cực cười có phần bất đắc dĩ,“Thiết minh chủ đề cao Tiêu mỗ rồi.”

“Tiêu công tử thật quá khiêm tốn!” Thiết minh chủ ha ha cười,“Kia Thiết mỗ phải đi chuẩn bị, đến lúc đó Thiết mỗ sẽ phái Hạo Nhiên đến đón công tử đến chỗ chúng ta tập hợp.”

“Làm phiền Thiết minh chủ.” Tiêu Vô Cực cười nhẹ.

“Không phiền…” Thiết minh chủ đứng dậy chấp tay nói,“Kia Thiết mỗ đi trước một bước, các vị từ từ dùng.” Xong liền mang hai gã đệ tử rời khỏi quán.

Thấy người đã ly khai, Hoa Thanh Phong quay đầu hướng Tiêu Vô Cực nói: “Nghe nói Huyết Y giáo giáo chủ chiêu thức tà công lợi hại vô cùng, ngươi nghĩ có thể đánh bại hắn?”

“Không thể.” Tiêu Vô Cực nhún vai nói.

“Không thể?!” Hoa Thanh Phong cả kinh nói,“Như thế nào lại không thể? Ta nghĩ ngươi ít nhất cũng phải nắm chắc được bảy tám phần!”

Tiêu Vô Cực cười nói:“Bọn chúng ai ai cũng đều là cao thủ a! Hơn một tháng trước, ta nhất thời sơ ý bị bọn chúng ngầm hạ độc, vốn tưởng rằng này mệnh nà giữ lại không được, không ngờ trong lúc đó lại đi lạc vào Bách Hoa cốc, trong cốc khí độc phiêu tán, lấy độc trị độc, đồng thời cứu ta một mạng. Bất quá, thực tâm ta còn phải cảm tạ bọn chúng, để cho ta có thể gặp được bảo bối, ha ha.” Nói xong lại quay qua sờ sờ tay Lãnh Đường Phàm.

Lãnh Đường Phàm chính là cho bàn tay không an phận đó một cái tát, sau đó lại tiếp tục dùng bữa.

Tiêu Vô Cực vuốt mặt ủy khuất nói:“Bảo bối, ngươi đánh vẫn chưa đủ sao~~”

“Xem ra ta vẫn là nên lưu lại đi.” Hoa Thanh Phong bất đắc dĩ nói,“Có thêm một người vẫn hơn.” Hắn y thuật cũng không phải tầm thường!

“Rất tốt!” Tiêu Vô Cực vui vẻ nói,“Ít nhất có thể chết chậm một chút.”

Nói xong lại là một bạt tai hướng đến khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Vô Cực.

“Điềm Tâm, ngươi đánh thật đau ác ~~” Tiêu Vô Cực vuốt vuốt mặt, đáng thương hề hề nói.

Lãnh Đường Phàm tà phiêu hắn liếc mắt một cái, lạnh lùng thốt:“Ít nhất cũng đừng nói mấy lời khiến người ta phải động thủ.”

Hoa Thanh Phong cười lắc đầu, hắn này đồ nhi thật đúng là chết vẫn cứ mạnh miệng, lo lắng người ta cứ việc nói thẳng thôi!

Ba ngày rất nhanh liền trôi qua, trong lúc Tiêu Vô Cực vẫn như nô tài (culi) hầu hạ Lãnh Đường Phàm, cộng thêm thường thường ăn chút đậu hủ; Lãnh Đường Phàm vẫn thư thái như trước hết ăn chơi lại ngủ, thỉnh thoảng lại bạo đánh Tiêu Vô Cực một chút để dễ tiêu hóa; Hoa Thanh Phong vẫn đến giờ ăn cơm liền xuất hiện trước mặt hai người bọn họ, thường thường một phen lửa cháy đổ thêm dầu, chỉ sợ cho thiên hạ bất loạn.

Giờ hợi, ngoài cửa sổ trăng đã lên cao, gió thổi khe khẽ.

“Điềm Tâm, ta hảo luyến tiếc ngươi ~~” Tiêu Vô Cực ôm Lãnh Đường Phàm ngồi ở trên ghế, cằm gác trên vai y nói.

Lãnh Đường Phàm chỉ lo ăn bánh bao thịt, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của hắn.

“Điềm Tâm, vạn nhất ta có chuyện gì, ngươi không cần vì ta thủ thân, tìm người tốt gả đi, chỉ cần hắn đối đãi ngươi hảo, Ta dưới suối vàng có biết, cũng có thể nhắm mắt ~~”

Hoa Thanh Phong một miếng bánh ngọt trong miệng xém nữa là phun hết ra, liền uống một ngụm canh cá nhuận nhuận cổ họng, cười lớn nói tiếp:“Vô cực a, chuyện này ngươi có thể yên tâm, vạn nhất ngươi gặp chuyện gì, vi sư ta nhất định hoàn thành di ngôn của ngươi, giúp đồ nhi ta tìm được một người tốt, sẽ không để hắn chịu khổ.”

“Ân, có sư phụ nói vậy ta cũng an tâm. Bất quá nhất định phải cùng người nọ nói rõ ràng, hắn là tái giá!” Tiêu Vô Cực lại một bộ dáng vô cùng trịnh trọng tuyên bố. (:”>)

“Ân, ngươi vĩnh viễn là chính phòng, chúng ta sẽ nhớ kỹ ngươi, ngươi cứ yên tâm đi thôi.” Hoa Thanh phong cũng một vẻ mặt trịnh trọng nhìn hắn.

“Hảo, ta đây đi ~~ bất quá, trước khi ta đi, có thể hay không được một nụ hôn chia tay? Bảo bối ~~” Nhích người gần sát vô Lãnh Đường Phàm, quyết định hướng miệng về đôi môi đang ra sức ăn bánh bao kia.

“Uy uy, đừng quên nơi này còn có cái lão nhân ta đây a, ta chịu không nổi kích thích a ~~” Hoa Thanh Phong cắn cắn bánh, ngoài miệng nói như vậy, trên mặt cũng là một bộ dáng xem kịch vui.

“Không có việc gì không có việc gì, kích thích kích thích làm tan ứ huyết! Đến đây đi, bảo bối ~~”

Lãnh Đường Phàm lạnh mặt, một chưởng đẩy ra Tiêu Vô Cực đang muốn dựa vào mặt mình, tiếp tục ăn bánh bao.

“Bảo bối ~~~” Thanh âm kêu la này thật đúng là vạn phần thê lương, rung động đến tâm can,“Một nụ hôn chia tay ngươi cũng không nỡ cho ta sao? Dù sao cũng là nhất dạ phu thê bách dạ ân a (một đêm ân ái tình nghĩa trăm năm) –”

“Nào có ân nghĩa gì.” Hoa Thanh Phong không đứng đắn đánh gãy,“ nhân duyên ngắn ngủi thôi.”

“Nói lung tung gì đó –” Tiêu Vô Cực vừa định cãi lại, lại bị tiếng đập cửa đánh gãy.

Bạch Hạo Nhiên vẻ mặt nghiêm túc tiêu sái tiến vào,“Vô cực huynh, đã chuẩn bị xong chưa?”

Tiêu Vô Cực thở dài, thu hồi khuôn mặt cợt nhả lại, gật gật đầu đứng lên nói – “Đi thôi.”

Hoa Thanh Phong cùng Lãnh Đường Phàm đồng thời bỏ lại bánh ngọt cùng bánh bao cũng theo đứng lên.

“Bảo bối, ngươi không cần đi! Rất nguy hiểm!” Tiêu Vô Cực khó có được dáng vẻ nghiêm trang, hoàn toàn không có một nét gì gọi là vui đùa.

“Bạch huynh, dẫn đường đi.” Lãnh Đường Phàm nhìn không chớp mắt nhìn Bạch Hạo Nhiên.

“Này……” Bạch Hạo Nhiên trong lòng cũng không hy vọng Lãnh Đường Phàm đi, tuy rằng hắn biết Lãnh Đường Phàm cũng không phải là người tầm thường, nếu đi theo có thể tăng thêm một phần sức, nhưng là hắn cũng không hiểu được chính mình vì cái gì không nghĩ nhìn hắn đi mạo hiểm. (có mùi nguy hiểm ở đây, tình cảm cấm đoán sắp manh nha le lói:”

“Vô cực, ngươi cũng không tin thực lực đồ nhi của ta.” Hoa Thanh Phong lắc đầu nói.

“Ta không phải không tin tưởng hắn! Chính là… ngươi biết mà!” Tiêu Vô Cực vội la lên.

Lãnh Đường Phàm nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Vô Cực, tinh mâu lóe lên, dung nhan tuyệt mỹ bỗng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, kiên định nói:

“Ta không muốn ngươi đi một mình.”

Tiêu Vô Cực vẫn đang kinh ngạc nhìn nụ cười đến tiêu hồn thực cốt của Lãnh Đường Phàm, một hồi lâu mới hoàn hồn, xuất ra một câu:

“Ngươi nhớ mang theo mặt nạ đi.”

Hoa Thanh Phong bất mãn ở một bên lẩm bẩm:“Bộ ta không phải là người sao? Thiết minh chủ không phải nói còn có rất nhiều người sao? Cũng không phải đi một mình? Quả nhiên là đồ nhi gả ra ngoài như bát nước hất đi! Hừ hừ……"