Đại Hiệp, Đừng Sợ!

Chương 5: Long Ngâm Kiếm chủ nhân




“Khi dễ một tiểu cô nương, ngươi quả thực càng ngày càng có tiền đồ đó, Viên Mộ.” Thình lình, một thanh âm lạnh lùng vang lên. Danh hào Sát Nhân Đao Viên Mộ bị gọi ra, A Thất mặt sẹo vẫn còn có chút không quen, bởi vậy khi hắn nhìn về phía chủ nhân của tiếng nói kia, sát khí trong mắt không hề che giấu chút nào. Ngoài dự đoán, tuy rằng thanh âm kia nói hắn “Khi dễ một tiểu cô nương”, nhưng chủ nhân của thanh âm kia cũng là một nam tử rất trẻ, dung mạo của y cũng không xuất chúng, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, nhưng y da dẻ trắng như tuyết, mắt như điểm nước sơn, khiến cho gương mặt không hề xuất chúng lại vô cùng sinh động. “Quý Ngọc Anh?!” Thấy rõ dung mạo người nọ, sắc mặt Viên Mộ khẽ biến. Đối với Viên Mộ mà nói, cái tên ‘Quý Ngọc Anh’ này tuyệt đối là một cơn ác mộng, năm năm trước, Sát Nhân Đao Viên Mộ trên giang hồ cũng là kẻ danh tiếng lẫy lừng, nhưng tất cả mọi chuyện đều chỉ dừng lại ở năm năm trước. Năm năm trước, thiếu niên Quý Ngọc Anh sơ nhập giang hồ, hơn nữa chỉ trong một thời gian rất ngắn, thanh danh lên cao, một thân thanh y, một thanh Long Ngâm Kiếm, gương mặt không chút biểu tình, là dấu hiệu của y. Viên Mộ cũng không biết vì sao hắn lại chọc tới sát tinh này, tóm lại… Trận chiến ấy cơ hồ làm hắn suýt chút nữa mất mạng, nếu không gặp được Tần tiểu thư, chỉ sợ hắn đã sớm táng mạng nơi hoàng tuyền rồi. Điều khiến hắn mất mặt nhất chính là, năm năm trước Quý Ngọc Anh bất quá mới mười ba tuổi, vóc người không đủ, chưa ráo máu đầu. “Thật cao hứng khi thấy ngươi còn sống.” Quý Ngọc Anh thản nhiên nói, trên mặt chẳng có chút biểu cảm, không nhìn ra có chỗ nào thấy cao hứng. Dưới tầm mắt của y, Viên Mộ cơ hồ là theo bản năng giơ tay sờ sờ vết sẹo trên mặt, sau đó giật mình nhận ra động tác của mình đã thành ra rơi xuống hạ phong, ngược lại nắm chặt vũ khí. Mọi người trong khách điếm lập tức dùng ánh mắt “Thì ra hắn chính là chủ nhân của Long Ngâm Kiếm Quý Ngọc Anh trong truyền thuyết” nhìn về phía vị công tử áo xanh bàn số bảy. Nhiều nhân vật lớn đến đây như vậy, xem ra võ lâm đại hội sẽ phi thường náo nhiệt nha. Đứng ở một bên bị mọi người quên lãng, Thịnh Bảo Hoa tò mò nhìn nhìn Long Ngâm Kiếm chủ nhân, sau đó bật một câu rất văn vẻ, “Mắt như điểm nước sơn phu nõn nà.” Ngâm xong một câu này, nàng cảm thấy cực kỳ đắc ý, nếu phụ thân biết nàng ngâm thơ nhất định sẽ khen nàng, Hồ Tử thúc thúc hẳn cũng sẽ nhìn nàng với cặp mắt khác xưa. Không biết có phải là ảo giác hay không, ngâm xong câu thơ này, Thịnh Bảo Hoa cảm giác không khí trong khách điếm đột nhiên đông cứng một chút. Lai Phúc cùng Vượng Tài đều hai tay che mặt, đã không dám nhìn sắc mặt vị chủ nhân Long Ngâm Kiếm kia, đây là trắng trợn đùa giỡn a đùa giỡn a đùa giỡn… Người ta là có lòng tốt thay nàng giải vây vậy mà… Ánh mắt Quý Ngọc Anh như gió lạnh quét về phía Thịnh Bảo Hoa, bất đắc dĩ cô nương này trời sinh thiếu tâm nhãn, vẫn còn xoa xoa cằm suy nghĩ về câu thơ mình vừa ngâm, ừm, câu thơ kia là xuất phát từ đâu nhỉ? “Phanh” một thanh âm vang lên, Tần La Y một cước đá văng cái bàn vừa thu dọn xong, “Quý Ngọc Anh? Ngươi hung hăng kiêu ngạo cái gì, bổn cô nương đến gặp qua ngươi!” Quý Ngọc Anh đưa mắt nhìn về phía Tần La Y, chỉ thản nhiên khẽ quét qua, “Hừ, muốn tự rước lấy nhục nhã.” Những lời này quả thực là lửa cháy thêm dầu, Tần La Y nổi giận đùng đùng rút kiếm đứng dậy. “Nếu như là người phía sau ngươi thì ta có thể gặp.” Quý Ngọc Anh bỗng nhiên nói. Chỉ một câu này, lại làm cho Tần La Y thay đổi sắc mặt, chỉ có nàng hiểu được, người phía sau nàng mà Quý Ngọc Anh nói, không phải là A Thất từng là bại tướng dưới tay gã, mà là một người hoàn toàn khác, chỉ là… Người này lại có thể thấy được sơ hở đó, thật sự là đáng sợ. Nghĩ như vậy, Tần La Y cắn chặt răng, thu kiếm, “Thật là chán ngán, A Thất, ta cần nghỉ ngơi.” A Thất mặt sẹo lập tức khom người đưa tiễn. Tần La Y bỗng nhiên dừng bước, nhìn về phía Tài Như Mệnh, “Chớ có quên, vị trí này, ta đã định rồi.” Tài Như Mệnh nhìn nhìn một loạt vàng lá găm trên tường, tươi cười chân thành liên tiếp gật đầu, “Chuyện này là đương nhiên, tại hạ nhất định sẽ không để người khác nhúng chàm vị trí này.” Sau đó lại giương giọng nói, “Vượng Tài, đưa cô nương lên phòng tốt nhất trên lầu.” Tần La Y ngạo nghễ lên lầu. “Lai Phúc, dọn sạch, đem thang đến, nhổ hết những cái đó xuống.” Tài Như Mệnh chỉ chỉ vàng lá trên tường, vui như điên nói. Lai Phúc lên tiếng, chạy đi lấy thang, chỉ còn lại một mình Thịnh Bảo Hoa đáng thương đứng nhìn cái bàn bị đá lật ngửa mà ngẩn người. Tài Như Mệnh liếc mắt nhìn nàng một cái, cười híp mắt tiến lên, nói nhỏ, “Thịnh cô nương, trong phòng bếp có cháo gà ~” Thịnh Bảo Hoa lập tức phấn khởi tinh thần, nuốt nuốt nước miếng, ngẩng đầu dùng ánh mắt kỳ vọng nhìn hắn. Tài Như Mệnh cười xoay người đi vào phòng bếp, Thịnh Bảo Hoa lập tức đi theo. Ngồi trên ghế đẩu trong phòng bếp ôm chén nhỏ múc cháo ăn, Thịnh Bảo Hoa rất là thỏa mãn. Tài Như Mệnh sờ sờ cằm, nheo mắt lại, những lời vừa rồi của Quý Ngọc Anh khiến hắn có chút hoài nghi, tiếp tục nhìn kỹ vị Tần gia đại tiểu thư kia, hắn lại càng khẳng định quan điểm lúc trước của mình, vị Tần gia đại tiểu thư kia chỉ là động tác võ thuật đẹp, về phần bản lãnh dùng vàng lá làm ám khí găm lên tường, chỉ sợ là do một người khác sau lưng nàng ta làm. So với vị Tần gia đại tiểu thư chỉ có chút công phu bề ngoài, Viên Mộ giết người vô số tự nhiên là đáng sợ hơn. Nhìn nhìn lại Thịnh cô nương đang ôm chén múc cháo uống trước mắt, lúc tranh giành chỗ ngồi, rõ ràng nàng coi thường Tần La Y, mà lựa chọn thỏa hiệp với Viên Mộ. “Tại hạ phi thường tò mò, vừa rồi Thịnh cô nương đối với Tần đại tiểu thư cùng Thanh La kiếm đều là mặt không đổi sắc, vì sao đối với gã mang đao mặt sẹo A Thất lại nhún nhường như vậy?” Tài Như Mệnh uống một ngụm cháo, cười híp mắt hỏi. Bàn tay cầm thìa của Thịnh Bảo Hoa hơi hơi ngừng lại một chút, sau đó ngẩng mặt lên cười đến ngây thơ, “Hồ Tử thúc thúc nói, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, cái người mặt sẹo kia đáng sợ hơn.” Nhìn cặp mắt giống như con chó nhỏ kia, Tài Như Mệnh nở nụ cười, “Ồ, ta nên nói thế nào mới được đây, trực giác trời sinh của động vật nhỏ sao?” Ăn uống no đủ, Thịnh Bảo Hoa lại nhớ tới chuyện chính, vị trí gần cửa sổ không ngồi được, nàng liền đặt mông ngồi trước cửa, hai tay nâng má, mắt chăm chăm nhìn người đến người đi trước mặt, chờ mong đại hiệp của nàng nhanh nhanh xuất hiện. Đang lúc nàng chờ chó chút nhàm chán, có một đôi chân dừng ở trước mặt nàng, ánh mắt Thịnh Bảo Hoa sáng lên, ngẩng đầu, “Đại hiệp!” Nhìn rõ người đứng trước mặt mình, nàng có chút thất vọng, không phải Mộ Dung Vân Thiên. Quý Ngọc Anh mặt không chút thay đổi nhìn xuống cô gái áo hồng ngồi ngây ngốc trước cửa, nhìn thấy ánh sáng trong mắt nàng khi nhìn rõ là hắn có chút ảm đảm xuống. “Mộ Dung Vân Thiên sẽ không đến đây.” Thịnh Bảo Hoa lặng đi một chút, “soạt” một tiếng đứng lên, nhưng vẫn thấp hơn hắn một đoạn, đành phải ngẩng đầu nhìn hắn, “Làm sao ngươi biết, huynh ấy hẳn là cũng phải trọ ở khách điếm chứ.” Quý Ngọc Anh hơi có chút ngoài ý muốn, hắn ở tại khách điếm mấy ngày nay, mỗi ngày đều thấy nàng ngây ngốc ngồi đợi bên cửa sổ, tới nay đã là năm ngày, vốn cho là nàng chẳng qua là bởi vì Mộ Dung Vân Thiên thuận miệng hứa hẹn một câu liền ngồi ở đây đợi, thì ra nàng vốn tính rằng Mộ Dung Vân Thiên cũng cần trọ tại khách điếm, cho nên mới ở chỗ này ôm cây đợi thỏ? “Vương Cảnh Ngôn mời một số người tới Bạch Hồ sơn trang, Mộ Dung Vân Thiên cũng ở đó.” Quý Ngọc Anh thản nhiên nói. Vương Cảnh Ngôn là đương nhiệm Võ lâm minh chủ, Bạch Hồ sơn trang là trang viện của y. Vừa mới dứt lời, Thịnh Bảo Hoa liền đem cặp mắt đen lúng liếng nhìn chằm chàm vào mặt hắn, hai mắt thật to tràn ngập ba chữ, “Mang ta đi mang ta đi mang ta đi…” Quý Ngọc Anh không nhìn, xoay người muốn đi. Thịnh Bảo Hoa nhanh chóng nhảy dựng lên đi theo. “Đi theo ta làm gì.” Thanh âm Quý Ngọc Anh nhẹ nhàng phiêu phiêu truyền đến, bước chân lại vẫn không ngừng lại. “Đi theo huynh tới Bạch Hồ sơn trang nha.” Thịnh Bảo Hoa vội vàng đáp, tiếp tục đi theo. “Làm sao cô biết ta nhất định sẽ tới Bạch Hồ sơn trang.” Quý Ngọc Anh cứng nhắc lạnh nhạt nói. “Ai nha, nếu Mộ Dung đại hiệp được mời, vậy Quý đại hiệp nhất định cũng sẽ không ngoại lệ thôi!” Thịnh Bảo Hoa cực kỳ chân chó nói. “Thật khó được Quý mỗ cũng có thể vào pháp nhãn cô nương.” Quý Ngọc Anh tiếp tục cứng nhắc nói. “Quý đại hiệp còn trẻ đã thành danh, mang một thanh Long Ngâm Kiếm tiếu ngạo giang hồ, không biết là tình nhân trong mộng của bao nhiêu vị cô nương đây~” thanh âm mang đậm vẻ nịnh nọt. “Không dám, không dám, tại hạ tướng mạo thường thường, làm sao vào được giấc mộng của cô nương.” Quý Ngọc Anh dùng ngữ điệu cứng nhắc nói lời khiêm tốn, trong giọng nói lại có chút mỉa mai. “Khiêm tốn, khiêm tốn, mắt như điểm nước sơn phu nõn nà, đại hiệp đúng là có khí chất mỹ nhân nha!” Thịnh Bảo Hoa rung đùi đắc ý đọc lại câu thơ mà nàng đã vừa ý hồi lâu kia. Đang lúc nàng dương dương đắc ý, Quý Ngọc Anh bỗng nhiên dừng bước, Thịnh Bảo Hoa không kịp dừng chân, liền đụng vào lưng hắn, kêu đau một tiếng, nàng nhanh chóng ôm đầu xoa, kết quả lúc ngẩng đầu, liền đối diện với cặp mắt sáng như điểm nước sơn kia. “Mắt như điểm nước sơn phu nõn nà?” Hắn nhướng mi. “Ách… Ừm.” “Tự nhiên là không sánh được với Mộ Dung đại hiệp.” Chậm rì rì bỏ lại một câu, hắn xoay người tiếp tục đi. Thịnh Bảo Hoa trợn tròn mắt, bỗng nhiên nhớ tới ngày đầu tiên nàng tới Duyệt Lai khách sạn, có người hỏi nàng Mộ Dung Vân Thiên như thế nào, nàng thuận miệng nhân tiện nói, dung mạo so với Long Ngâm Kiếm chủ nhân Quý Ngọc Anh còn tuấn tú hơn, võ công so với Tử Ngọc các Các chủ Mai Ngạo Hàn còn cao hơn … Khi đó… Hẳn là người này đã ở đó đi. Tên gia hỏa lòng dạ hẹp hòi này để bụng! Đang oán thầm, Quý Ngọc Anh đã đi tới chuồng ngựa, xoay người lên người, Thịnh Bảo Hoa nhanh chóng đi đến gần, chìa móng vuốt níu lấy vạt áo hắn, dùng ánh mắt ướt sũng nhìn hắn, không tiếng động khẩn cầu. Quý Ngọc Anh cúi đầu nhìn móng vuốt đang níu lấy trường bào của mình, lại nhìn cặp mắt đen lúng liếng kia, hết chỗ nói nửa ngày, vươn tay ra. Thịnh Bảo Hoa lập tức buông vạt áo hắn ra, con mắt lóe sáng lòe lòe nhìn hắn, giao móng vuốt vào lòng bàn tay hắn. Cảm giác được móng vuốt nhỏ bé mềm mại trong lòng bàn tay, Quý Ngọc Anh mấp máy môi, nắm chặt, một tay kéo nàng lên ngựa. Tài Như Mệnh ôm hai tay đứng ở cửa Duyệt Lai khách sạn, híp mắt nhìn nam tử trẻ tuổi mang theo hồng y thiếu nữ tuyệt trần mà đi.