Đại Hiệp, Đừng Sợ!

Chương 7: Tử Ngọc các Các chủ




Khâu Đường nhìn thấy Quý Ngọc Anh đi về hướng thư phòng, biết hắn đích thị là có manh mối Thu Thủy Tập muốn thông báo với Minh Chủ, liền thu liễm vẻ bát quái trên mặt, khôi phục vẻ chính trực, xoay người trở lại đại sảnh, đi đến bên cạnh lão nhân mập mạp kia, hơi hơi cúi người, “Minh Chủ, Quý công tử tới thư phòng ngài.” Đang hứng thú mười phần nhìn chằm chằm Mộ Dung Vân Thiên, Vương Cảnh Ngôn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Khâu Đường một cái, tỏ vẻ không đồng ý, “Đứa nhỏ kia, cũng không thấy lên tiếng chào hỏi mọi người một câu.” Ngụ ý trách cứ, nhưng lại có cảm giác thân thiết không tầm thường đối với Quý Ngọc Anh, giống như đang giáo huấn nhi tử. Khâu Đường cười gượng, muốn mặt than công tử kia chào hỏi mọi người, đúng là có chút khó khăn, hình ảnh đó y thật sự không thể tưởng tượng nổi. “Vân Thiên a, tiểu cô nương nhất định là tìm ngươi mệt nhọc, vừa thấy ngươi mới ngủ an tâm được như thế, đáng thương, mang nàng đi nghỉ ngơi đi.” Vương Cảnh Ngôn lắc đầu thở dài. An tâm… sao? Mộ Dung Vân Thiên nghe vậy thoáng ngẩn ra, cúi đầu nhìn Thịnh Bảo Hoa đang cuộn người ngủ say sưa trong lòng mình, nàng vẫn gắt gao níu lấy góc áo của hắn, mày hơi nhíu lại, cánh môi hồng nhạt hơi hơi chu, đúng là đáng yêu nói không nên lời, trên người còn có một cỗ hương vị ngọt ngào. Minh Chủ ngài suy nghĩ nhiều, ngài thật sự suy nghĩ quá nhiều rồi, cô nương này ở chỗ nào cũng đều an tâm ngủ được, vừa mới bị Quý công tử khiêng trên vai cũng ngủ tới hôn mê bất tỉnh như vậy. Khâu Đường yên lặng đứng một bên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, đáy lòng phun rầm rĩ. Vương Cảnh Ngôn tự nhiên không biết trong lòng Khâu Đường đang suy nghĩ gì, y cười đứng lên, nhìn những người khác nói, “Các vị cũng nên trở về phòng nghỉ ngơi đi, sáng mai…” Nói tới đây, y cười thần bí. “Ngày mai có gì đặc biệt sao?” Thấy lão nhân kia khoe khoang thần bí, Tử Ngọc các Các chủ Mai Ngạo Hàn biết rõ y thích náo nhiệt, cố ý làm ra vẻ tò mò. “Một đám thanh niên trai tráng các ngươi, nhiều ngày như vậy phải ở bên cạnh một lão già như ta, thật sự là rất ấm ức đi.” Vương Cảnh Ngôn cười hắc hắc, “Lão già ta nói thì còn gì là thú vị, ngày mai các vị tự tìm hiểu nga.” Nói tới đây, y sửa lại y phục, khoát tay áo, “Ta tới thư phòng xem đứa nhỏ khó tính kia một chút, mọi người tan đi.” Đứa nhỏ khó tính… Nếu Quý công tử biết ngài xưng hô như vậy ở sau lưng hắn, sẽ bạo phát, nhất định sẽ bạo phát, nhất định. Khâu Đường tiếp tục yên lặng, đáy lòng liên tục phun rầm rĩ. Mộ Dung Vân Thiên thật cẩn thận ôm Thịnh Bảo Hoa đang ngủ say đứng lên, đi ra ngoài. Nhìn thấy vị công tử dung mạo tú lệ ôm hồng y thiếu nữ đang say ngủ đi ra cửa, Khâu Đường đứng ở góc tường lắc đầu thở dài, ai điếu thay cho Quý Ngọc Anh, nhìn người ta xem, tư thế ôm có bao nhiêu ôn nhu, bao nhiêu đẹp mắt, lại nghĩ tới hành động mạnh mẽ khiêng vác của Quý Ngọc Anh lúc trước, Quý công tử a Quý công tử, ngươi vẫn còn quá non nha, ngươi nói xem, ngươi như vậy làm sao có thể cướp được người ta chứ. Lúc Thịnh Bảo Hoa tỉnh, phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, dụi dụi mắt ngồi dậy, nàng mơ mơ màng màng xuống giường, dựa vào cảm giác đi ra ngoài. Vừa đi còn vừa nghi hoặc, rõ ràng nàng nhờ Quý Ngọc Anh mang nàng đi tìm Mộ Dung Vân Thiên, hơn nữa đã gặp Mộ Dung đại hiệp như ý nguyện, sao giờ lại ở đây một mình? Đi đến gian ngoài, nhìn thấy chiết phiến cực kỳ quen mắt trên bàn kia thì hai mắt Thịnh Bảo Hoa sáng rực lên, chạy tới cầm lấy chiết phiến mở ra xem, quả nhiên là Mộ Dung đại hiệp. “Ba” một tiếng mở chiết phiến ra, nàng cũng giả bộ phẩy phẩy vài cái, lại “Ba” một tiếng khép lại, sau đó che miệng nhỏ khe khẽ cười. Cửa gian ngoài chưa đóng, Mai Ngạo Hàn đi ngang qua, vừa nghiêng đầu, vừa hay lại nhìn thấy Thịnh Bảo Hoa cô nương cười đến giống như hồ ly tinh. Thịnh Bảo Hoa cô nương còn hồn nhiên không hề hay biết, nâng chiết phiến lên hướng về không khí làm một động tác đẩy cằm, giống như Mộ Dung Vân Thiên đang đứng đối diện vậy, kiều thanh nói, “Đại hiệp, huynh theo ta đi.” Nói xong, nhíu nhíu mày, lại lắc đầu, lầm bầm lầu bầu, “Không ổn, không ổn, Hồ Tử thúc thúc nói đây là trêu chọc.” Ôm chiết phiến, Thịnh Bảo Hoa cô nương cau mày vất vả suy nghĩ một phen, sau đó ngẩng đầu, mở to hai mắt, dùng vẻ mặt điềm đạm đáng yêu trông mong nhìn không khí, sâu kín nói, “Đại hiệp, không bằng ta theo huynh nha?” “Xì.” Đứng ở cửa, Mai Ngạo Hàn nhất thời không nhịn được, cười phá lên. Thịnh Bảo Hoa cô nương đang nổi cảm hứng, thình lình bị cắt ngang suy nghĩ, có chút phiền não nhìn về phía cửa, liền chứng kiến Mai Ngạo Hàn đang ôm bụng cười rút. “Ngươi là ai?!” Trừng mắt nhìn hắn hồi lâu, trừng đến mức mắt đã mỏi nhừ, cái tên kia vẫn còn ôm bụng dựa vào cửa, cười đến run rẩy, Thịnh Bảo Hoa cô nương nổi giận. “Ồ, tại hạ chính là kẻ võ công kém Mộ Dung đại hiệp một chút, Mai Ngạo Hàn ~” lau nước mắt do bật cười, Mai Ngạo Hàn nghiêm trang nói. “Lại một tên mang thù.” Yếu ớt chuyển đi tầm mắt, Thịnh Bảo Hoa có chút chột dạ nhỏ giọng lẩm bẩm, không phải chỉ là một lần nói bậy thôi sao, làm sao lại bị tất cả đương sự bắt gặp chứ. Thấy Thịnh Bảo Hoa có vẻ chột dạ, Mai Ngạo Hàn không nhịn được lại nở nụ cười, cô nương này rất đáng yêu, thật sự là rất đáng yêu. “Không biết phương danh cô nương là gì?” Mai Ngạo Hàn rõ ràng không đi, lại tựa vào cửa tán gẫu với nàng. “Sao ta phải nói cho ngươi biết!” Thấy hắn có vẻ trêu ghẹo, Thịnh Bảo Hoa cô nương tức giận quay đầu. Hai má đỏ thẫm son trên mặt Thịnh Bảo Hoa kia đã cọ hết lên chăn và gối đầu, lúc này lại là bộ dạng vừa mới tỉnh ngủ, làn da nộn nộn hồng nhuận giống như có thể nặn ra nước. Mai Ngạo Hàn thấy tay ngứa ngáy, chờ tới lúc định thần lại, hai tay đã véo hai má cô nương nhà người ta. “Ưm ưm, buông… Buông tay!” Hai má bị đau, Thịnh Bảo Hoa mặc kệ, dùng sức giãy dụa. Mai Ngạo Hàn càng cảm thấy thích thú, hai tay lôi kéo, lại kéo thành một đoàn, nắm hai má cô nương nhà người ta đến biến dạng, “Ai nha, thật sự là đáng yêu ~ “ Thịnh Bảo Hoa muốn đánh lại đánh không lại hắn, muốn tránh lại tránh không thoát, ủy khuất cực kỳ, trên mặt vừa xót vừa đau, trong đôi mắt thật to tràn đầy nước mắt. Mai Ngạo Hàn biết mình quá đà, làm tiểu cô nương nhà người ta khóc, vội buông lỏng tay. Thịnh Bảo Hoa hai mắt mọng nước mắt trừng hắn, hai má bị véo hồng hồng phồng lên, bộ ngực nho nhỏ khẽ lên khẽ xuống, thoạt nhìn có vẻ tức giận không ít, rồi lại giận mà không dám nói gì, giống như một con ếch phồng mang trợn má. “Bảo Bảo, không bằng cô theo ta nha.” Mai Ngạo Hàn sợ nàng khóc, trêu nàng. “Ai cho phép ngươi gọi ta là Bảo Bảo!” Thịnh Bảo Hoa bùng nổ. “Bằng không gọi là gì nha?” Mai Ngạo Hàn vẻ mặt vô tội. “Thịnh Bảo Hoa! Ta tên là Thịnh Bảo Hoa!” Nói xong, Thịnh Bảo Hoa lặng đi một chút, nhìn nhìn lại Mai Ngạo Hàn vẻ mặt tươi cười, dáng vẻ “Sớm nói cho ta biết có phải tốt hơn không”, bão nổi, “Ngươi thật đáng ghét!” Nói xong, xoay người bỏ chạy. “Ai nha, thật không dễ trêu.” Mai Ngạo Hàn vội giữ lại nàng, “Đi đâu nha?” “Ta đi nói cho Mộ Dung đại hiệp, nói ngươi khi dễ ta!” Thịnh Bảo Hoa hung hăng trừng mắt nhìn hắn, dáng vẻ như đứa nhỏ có việc muốn cáo trạng. “Mộ Dung đại hiệp lúc này không rảnh nha.” Mai Ngạo Hàn chìa ngón trỏ lắc lắc trước mặt nàng. “Vì cái gì?” Thịnh Bảo Hoa ngơ ngác hỏi, đã quên cần phải tức giận. “Bởi vì… giang hồ đệ nhất mỹ nhân đến đây.” Mai Ngạo Hàn cười đến thập phần xấu xa. “Giang hồ… đệ nhất mỹ nhân?” Thịnh Bảo Hoa mở trừng hai mắt, lặp lại như vẹt. “Phải, giang hồ đệ nhất mỹ nhân, Khúc Thanh Thương.”