Đại Hiệp Hồn

Chương 40: Từ đây, bồng môn vì quân mà mở (4)




Nguồn:

Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên

Dịch: Lúa

Biên: Lạc, Infinity


"Ngươi nằm mơ đi, ngươi, tên đệ đệ xấu xa này, tên trượng phu hư hỏng này, xấu lắm." Hoa Mỹ Quyên cũng phải kêu lên.

"Tốt, dám nói ta hư hỏng, ta đây liền hư hỏng cho ngươi xem, lại để cho ngươi nhìn ta xấu xa như thế nào." Nói xong, Hoa Vân Long ôm Hoa Mỹ Quyên tiến lên trên giường, hai tay càn rỡ tung hoành trên người nàng, nàng vì thỏa mãn dâm hứng của hắn nên cố tình duyên dáng kêu to sợ hãi, lại vừa rên rỉ và thoát xuống y phục trên người...

Mấy ngày này, Hoa Vân Long thắm thiết không rời quanh quẩn trên người hai tỷ tỷ, mơ hồ lạnh nhạt mẫu thân Bạch Quân Nghi, mẫu thân là người thân nhất của hắn, là nàng sinh ra hắn, là nàng không màng hậu quả, mang hết can đảm, dùng sinh mệnh đặt cược trở thành người đầu tiên cùng hắn giao hoan, chỉ cho hắn niềm hoan hỉ lớn nhất đời người, nàng là nữ nhân đầu tiên trong cuộc đời Hoa Vân Long, chính nàng đã phá thân xử nam của Hoa Vân Long. Trong những nữ nhân của hắn, Hoa Vân Long yêu nhất chính là Bạch Quân Nghi, hắn cũng khát khao giao hoan với Bạch Quân Nghi nhất.

Hoa Vân Long đi vào gian phòng Bạch Quân Nghi, trông thấy nàng đang nằm ở trên giường suy nghĩ xuất thần: "Mẫu thân, có phải ta làm ngươi tức giận? Ta mấy ngày này không có thăm ngươi." Hoa Vân Long nhào vào trên người Bạch Quân Nghi, dùng thân thể cọ sát lên người nàng.

"Nhi tử ngốc, mẫu thân có bao giờ so đo với ngươi hay sao? Ta biết rằng ngươi mấy ngày nay bận... bận rộn trên giường. Đã như thế nào rồi, ngươi đã làm bao nhiêu rồi?" Bạch Quân Nghi hiền lành, ôn nhu hỏi.

"Ngươi đoán thử xem ta làm bao nhiêu cái rồi?" Hoa Vân Long cố ý hỏi lại nàng.

"Ta làm sao biết được? Ai biết được ngươi có bao nhiêu sức lực, có lẽ một người cũng không có làm được a." Bạch Quân Nghi cũng hữu ý vô ý chọc ghẹo Hoa Vân Long, muốn dụ cho chính hắn nói ra.

"Đây là ý gì nha, chỉ một thanh "Bảo Thương" uy vũ của ta thôi, nếu thêm vào "Thượng Sàn Bí Pháp" khiến ngươi cũng chịu không nổi, làm sao lại không có ai được? Nói cho ngươi biết, ta đã làm ba người rồi."

"Ba người? Ba tỷ muội các nàng toàn bộ đều bị ngươi đem lên giường?" Bạch Quân Nghi vừa kinh vừa mừng thốt lên.

"Cũng không phải, là hai tỷ tỷ, còn có thêm... Tiểu Oanh nữa."

"Sao lại làm cả Tiểu Oanh? Nha đầu kia còn là một xử nữ đấy, ngươi cái oan gia này, sao lại chiếm cả trong sạch của nàng? Nhưng nghĩ lại cũng không thể tránh được, nha đầu kia xinh đẹp như vậy, suốt ngày lại hầu hạ trong phòng của ngươi, trốn như thế nào cũng nằm trong lòng bàn tay của ngươi, cuối cùng cũng ăn một "thương" của ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ bị ngươi cưỡi lên."

"Mẫu thân, ngươi lời này có thể là sai đấy, nàng thế nhưng là tự nguyện, ngươi không biết đâu, nha đầu Tiểu Oanh kia lãng thủy không thể tin được, thủy triều nhiều đến ta kém chút chịu không được, nàng phóng đãng khiến ta hận làm nàng một lần còn không đủ." Hoa Vân Long kể lại cho mẫu thân nha đầu Tiểu Oanh dâm đãng như thế nào.

"Có thể nàng thiên sinh là một cái vưu vật, cùng với ngươi thì thật đúng là một cặp phóng đãng trời sinh, bây giờ ta thật sự nghi ngờ đấy a? Ngươi có thể bị đánh bại hay không a?"

"Ngươi thật là hoang đường mẫu thân a, ta làm sao có thể bị nàng đánh bại? Đánh đến cuối cùng nàng phải khép chân xin hàng, hoảng hốt xin ta khoan dung, thiếu chút nữa bị ta chơi chết, hôn mê tới nửa canh giờ, tiết thân hết cũng trọn một bồn âm tinh cùng dịch thủy, chỗ đó của nàng bị ta làm cho sưng đỏ lên, âm đ*o bị ta làm đến thành một lỗ thủng to, muốn khép kín cũng phải rất lâu và khó khăn, ngươi nói xem là ai thất bại đây?"

"Ài, mẫu thân thật không dám tưởng tượng, không có ngươi, ta làm sao có thể sống tiếp." Bạch Quân Nghi thăm thẳm thở dài nói.

"Mẫu thân, ta yêu ngươi, ta sẽ không rời xa ngươi."

"Đúng rồi, hai tỷ tỷ của ngươi như thế nào?" Bạch Quân Nghi xấu hổ chuyển chủ đề.

"Cả hai đều tốt, đều yêu ta đến chết đi sống lại, ta cũng rất yêu các nàng. Chỉ là... các nàng khi ở trên giường cũng không bằng ngươi cùng di nương, đại tỷ thì quá nhã nhặn, nhị tỷ mặc dù không thẹn thùng như đại tỷ Hoa Mỹ Quyên nhưng cũng là ỡm ờ, tóm lại không có tốt như hai người các ngươi, thôi cũng được rồi, không nói tới các nàng nữa, nói một chút về chúng ta đi, mẫu thân, ta nhớ..." Hoa Vân Long mở miệng, ấp úng muốn nói lại thôi.

"Mẫu thân biết rõ ngươi đang nghĩ đến cái gì, mẫu thân còn nghĩ nhiều hơn ngươi nữa, mỗi ngày ngươi đều có mỹ nữ trên giường hầu hạ, tuy Mỹ Quyên nhã nhặn, Mỹ Ngọc uyển chuyển, nhưng đó là các nàng tính cách như vậy, không phải là mỗi người mỗi vẻ sẽ càng đặc sắc hơn sao? Hiện tại các nàng mới phá thân xử nữ, còn không có cởi mở với ngươi trong chuyện giường chiếu, chờ qua một thời gian dài rồi, các nàng cũng sẽ không quá thẹn thùng nữa, khi đó sẽ càng tốt hơn thôi, ngươi cũng không nên ngại chi chuyện các nàng còn bảo thủ. Mẫu thân chỉ sợ... ngươi ngược lại sẽ ngại ta và di nương ngươi đã lớn tuổi, không đồng lứa với các ngươi, không còn dung nhan tươi trẻ, không được khỏe khoắn như các nàng, cũng không phải xử nữ, chỉ là tàn hoa bại liễu, tương lai ngươi có nhiều người, sẽ không lưu luyến chúng ta nữa, cuối cùng mẫu thân ta..."

"Mẫu thân, là ta sai, ta lạnh nhạt ngươi." Hoa Vân Long ôm Bạch Quân Nghi, một ngụm hôn lên đôi môi nàng, đem lời nàng muốn nói chặn lại: "Mẫu thân, ta vẫn luôn nghĩ, ngươi vĩnh viễn là xinh đẹp như tiên nữ vậy, ngươi là thân sinh mẫu thân của ta, ta làm sao lại tính toán chuyện ngươi không phải là xử nữ? Nếu như ngươi là xử nữ, vậy trên thế giới này sao lại có ta? Mẫu thân, cuối cùng ngươi phải băn khoăn chuyện gì đây?"

"Ta có cái gì băn khoăn nha? Nếu có băn khoăn, trước đây ta cũng không để cho ngươi... chơi ta đến như vậy."

"Vậy có phải mẫu thân trách ta những ngày này không hảo hảo bồi ngươi? Nếu như ngươi buồn lòng chuyện này, ta mỗi ngày đều bên cạnh ngươi."

"Hài tử ngốc, ở đâu có người mẫu thân nào lại đi ăn dấm của nhi tử đây? Cũng phải nói, các nàng cũng xem như nữ nhi của ta đây. Mẫu thân chỉ trêu chọc ngươi thôi, mẫu thân biết ngươi rất yêu ta, sẽ không ghét bỏ ta, nếu như mẫu thân sợ ngươi sẽ ghét bỏ, trước đó cũng không để ngươi ăn các nàng rồi, đến đây đi, hôn ta đi." Bạch Quân Nghi nói xong, thân mật chạm môi vào môi Hoa Vân Long, chiếc lưỡi đinh hương chủ động chui vào trong miệng hắn, mặc cho hắn xoắn xuýt, mút đến tê rần.

Hoa Vân Long tiếp tục hôn xuống phía dưới, nới rộng y phục của nàng, hôn lên bờ vai thơm ngát của nàng rồi dần dần xâm chiếm vùng ngực, tham lam mút liếm bầu ngực sữa, một cảm giác ngọt lịm mềm mại mà lại ấm áp lan vào não hải của hắn, Bạch Quân Nghi chủ động thoát đi y phục trên người, lại nhanh chóng giúp hắn thoát y, hai thân thể trần trụi dây dưa quấn quít cùng một chỗ. Hoa Vân Long hôn một chốc lát sau liền ngẩng đầu quan sát ngọc thể mê người của mẫu thân.

Trước mắt là gương mặt kiều diễm sinh xuân của Bạch Quân Nghi, mắt đẹp ẩn tình, thân thể tuyết trắng óng ánh, da thịt trơn nhẵn mềm mại, ngực sữa vểnh lên cao vút, âm hộ đẫy đà mọng nước, âm mao đen nhánh quặn xoắn thành từng thảm, âm thần đỏ tươi như muốn chảy ra máu, mà ngọc động mê người kia đã sớm ướt đẫm lầy lội, những thảm cỏ đen nhánh xoắn xuýt mượt mà đáng yêu, bị dịch thủy thấm vào tựa như cứng lại, lãng thủy thơm ngọt tươi mát mà tung tóe trên mặt âm hộ, hai mảnh thịt đỏ hồng sung mãn hiện lên rực rỡ, tựa như hai cánh sen hồng, hồng đào mê người. Âm thần kiều diễm động lòng người ban đầu đã làm hắn yêu thích nhìn không rời mắt, sau một hồi càng đỏ rực lên, phình lên như chứa cả dòng suối, tựa như hai mảnh thịt sò huyết đang nhấp nhô hô hấp, thật rung động lòng người.