Đại Hiệp Thỉnh Bảo Trọng

Chương 2




Hàng Châu – Nhiễm gia trang

“Biểu ca, ngươi sao có thể làm Quân công tử bị thương thành như vậy? Thật quá đáng……”

Trong khách phòng rộng rãi, mỹ nhân tinh tế, nhu nhược như thiên tiên, hai mắt hồng nhuận, nước mắt lưng tròng đau lòng nhìn tuấn dật nam tử đã bị trúng độc, hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, lập tức u oán ánh mắt chuyển sang nam nhân mặt đầy râu ria, tiếng nói nghẹn ngào nồng đậm trách cứ.

“Ách…… Ta, chúng ta chỉ là tỉ thí so chiêu một chút thôi……” Đối mặt biểu muội thầm thương từ nhỏ, Nhiễm Phong Đình lắp bắp giải thích, mất đi phong thái sang sảng không câu nệ ngày thường, ngược lại có vẻ cực túng quẫn.

“Nếu chính là bình thường tỉ thí, sao có thể làm Quân công tử bị thương nghiêm trọng như vậy, lại còn hôn mê lâu như vậy?” Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đầy vẻ chỉ trích, Nhan Hương Phù đối biểu ca rất không nể mặt.

“Họ Quân sở dĩ hôn mê lâu như vậy là vì hắn trúng độc, không liên can đến vết thương do đao trên ngực!” Vội vàng thay bản thân biện giải, Nhiễm Phong Đình trong lòng đối Quân Mặc Khiếu thật sự là vừa ghen vừa hận.

Đáng giận! Biểu muội một lòng đều dồn trên người họ Quân, thật sự…… Thật là khiến người ta hận không thể đem cái đinh trong mắt nằm trên giường hôn mê bất tỉnh kia quăng ra trang, miễn cho càng nhìn càng buồn bực.

Ai…… Đúng vậy! Sở dĩ hắn động bất động tìm họ Quân phiền toái, chính vì biểu muội mà hắn thầm thương đã lâu trong một lần du lịch cách đây mấy năm, bị du côn lưu manh đùa giỡn, vừa vặn được Quân Mặc Khiếu tình cờ đi ngang giải vây, từ nay về sau trái tim cứ như vậy rơi mất, hại hắn vừa giận lại ghen tị.

Nay, hắn cứ hai ba ngày tìm họ Quân tỉ thí, chẳng qua là vì muốn chứng minh cho biểu muội thấy mình tốt hơn so với họ Quân, khổ nỗi hai người võ nghệ mỗi người mỗi vẻ, ai cũng không chiếm thượng phong, mỗi lần tỉ thí đều chẳng phân biệt được cao thấp, hại hắn không thể khoe ra, đáy lòng nôn nóng vô cùng.

“Quân công tử đang êm đẹp tỷ thí với ngươi, sao có thể đột nhiên trúng độc?” Hồng hốc mắt hoài nghi chất vấn, Nhan Hương Phù chỉ lo người trong lòng, lại bật thốt ra lời nói đả thương người khác. “Biểu ca, ngươi…… Ngươi chẳng lẽ vì ta luyến mộ Quân công tử, liền sử dụng loại ti bỉ thủ đoạn này?”

Nàng biết rõ biểu ca thích mình, nhưng người nàng ái mộ là Quân công tử a! Biểu ca sao có thể vì vậy mà đối Quân công tử bất lợi? Điều này làm cho nàng rất thương tâm!

Nàng hoài nghi là hắn hạ độc? Ở trong mắt nàng, hắn Nhiễm Phong Đình là người hèn hạ như thế sao?

Thấy rõ nghi ngờ trong mắt nàng, mắt Nhiễm Phong Đình hiện lên tia chua chát, cũng không biết là bản tính vốn vậy, hay là vì không muốn cho nàng phát hiện lòng mình đã bị thương, khóe miệng hắn vẫn duy trì ý cười vốn có, thần sắc vững vàng giải thích: “Phù muội, độc không phải do ta hạ, nếu không ta sẽ không làm chuyện dư thừa, đem người về trị liệu.”

“A!” Thở nhẹ một tiếng, Nhan Hương Phù thế này mới nghĩ đến quả thật là như thế, lập tức đỏ mặt, ôn nhu tạ lỗi. “Biểu ca, là ta hiểu lầm! Ta là nhất thời nóng vội mới hiểu lầm ngươi, mong ngươi đừng để ý.”

“Sẽ không, Phù muội ngươi đừng lo.” Cười cười, Nhiễm Phong Đình hảo phong độ lắc lắc đầu, thực không thể phủ nhận lời nói vừa rồi quả thật làm hắn bị thương thâm hậu, chính là hắn luyến tiếc trách tội nàng, cũng sẽ không ở trước mặt nàng lộ ra bản thân yếu ớt.

“Vậy là tốt rồi!” Triển lộ ra một lúm đồng tiền tuyệt mỹ, mê lòng người, Nhan Hương Phù rất biết cách làm thế nào dùng mỹ mạo của chính mình làm cho người ta vì nàng thần hồn điên đảo.

Quả nhiên, nam nhân ham mê nữ sắc, liếc thấy tuyệt mỹ nhu cười, Nhiễm Phong Đình nhất thời tâm thần nhộn nhạo, da mặt dưới hàm râu không khỏi nóng đỏ lên, sớm đem thương tổn vừa rồi lên chín từng mây, chỉ một thoáng đã quên sạch trơn.

Tựa hồ sớm biết chỉ cần cười sẽ đem hắn mê mẩn, Nhan Hương Phù âm thầm cảm thấy vừa lòng, lập tức lại đầy mặt ưu sầu thở dài. “Quân công tử vẫn hôn mê bất tỉnh, ngay cả danh y trong thành Hàng Châu cũng bó tay bất lực, chỉ có thể dùng dược tạm thời ức trụ độc tính, vậy phải làm sao bây giờ đây?”

“Phù muội trước đừng lo lắng, ta đã thỉnh vị bằng hữu tinh thông y thuật đến, hẳn là có thể giúp được.” Ngốc an ủi, Nhiễm Phong Đình thầm tính thời gian, đoán Dịch Vô Tình hẳn là nay mai sẽ đến.

“Bằng hữu của biểu ca?” Kỳ quái hỏi thăm, Nhan Hương Phù chưa từng nghe hắn nhắc tới có người bạn nào biết y thuật.

“Đúng vậy!” Gật gật đầu, nhắc tới Dịch Vô Tình, Nhiễm Phong Đình cười rộ lên. “Tính tính ngày, hai ngày này hẳn là sẽ có tin tức mới phải……”

Hắn mới vừa mở miệng, một nha hoàn đột nhiên vội vã đi đến trước cửa phòng bệnh bẩm báo ──

“Thiếu trang chủ, vị khách quý mà mấy ngày trước ngài phân phó sẽ đến bái phỏng, hiện nay đang đợi ở đại sảnh!”

***

Đây là nơi hắn sinh trưởng a –

An tọa trên ghế, Dịch Vô Tình khẽ uống một ngụm trà nóng hạ nhân dâng lên, bất động thanh sắc nhìn phong cách kiến trúc và bài trí tinh xảo, thanh lịch, nồng đậm Giang Nam xung quanh, trong lòng có một chút kinh ngạc.

Từ ngày quen biết với Nhiễm Phong Đình, dựa theo quần áo hắn mặc, mơ hồ nhìn ra hắn hẳn là có gia thế bối cảnh, nhưng hôm nay đích thân tới Nhiễm gia bái phỏng, mới càng cảm thấy kinh người.

Từ đại môn tiến vào, dọc theo đường đi là cảnh đình đài thủy thạch, lầu các làm phòng, hành lang tường hoa, cầu nhỏ uốn khúc tinh xảo đập vào mắt, tuy rằng không có rường cột chạm trổ khoa trương xa hoa, nhưng ẩn chứa tinh xảo, chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra phong vận cùng bất phàm, trừ bỏ ẩn ẩn triển lộ ra tuyệt tục thưởng thức của gia chủ, càng có thể hiểu được nếu không có vô cùng hùng hậu gia sản, sẽ không thể xinh đẹp lâm viên như thế này.

Nguyên lai, nàng quen với danh môn đệ tử thắt lưng triền bạc triệu, gia thế bất phàm đâu!

Đôi mắt đen trong trẻo hiện lên một tia hứng thú lấp lánh, Dịch Vô Tình đang còn ngẫm nghĩ, một giọng nam sang sảng nhiệt tình quen thuộc bỗng nhiên vang lên!!

“Vô Tình, ngươi thực đến đây!” Bước nhanh vào đại sảnh, quả nhiên gặp thân ảnh trầm tĩnh kia an tọa trên ghế, Nhiễm Phong Đình vui mừng bay nhanh đến.

“Ân.” Lạnh nhạt như thường đáp nhẹ một tiếng, Dịch Vô Tình buông chén trà, đứng dậy nhìn chăm chú vào nam tử tươi cười đầy mặt, lòng rốt cục an tâm một chút.

Tốt lắm! Trúng độc không phải hắn.

“Biểu ca, vị này là?” Theo đuôi mà đến, Nhan Hương Phù kỳ quái hỏi, không hiểu hắn vì sao hắn đối cô nương thô sam bố váy, tướng mạo bình thường này lại thân thiện như vậy.

Nói đến cùng, Nhiễm gia trang trừ bỏ phú giáp một phương, còn là võ lâm thế gia khá nổi tiếng, tuy rằng hương khói đơn truyền, nhưng mỗi đời gia chủ đều có năng lực trác tuyệt, chẳng những không vì gia tộc người thưa thớt mà từ từ suy sụp, ngược lại gia sản kinh doanh càng lớn, tinh tiến võ nghệ, luôn luôn có địa vị hết sức quan trọng trong chốn giang hồ.

Biểu ca thân là Nhiễm gia trang thiếu trang chủ, thân phận địa vị tất nhiên là bất đồng, thật sự không có khả năng thân thiết với một nữ nhân bình thường, vô danh tiểu tốt.

Ngẫm lại, Nhan Hương Phù mặc dù cha mẹ song vong, từ nhỏ đến nương tựa di nương, nhưng Nhiễm gia xem nàng như thân sinh nữ nhi. Vô luận ăn, mặc, dùng đều là tốt nhất, giống như chân chính đại tiểu thư, cuộc sống cực kì hậu đãi, chưa từng ăn qua khổ, hơn nữa ỷ vào Nhiễm Phong Đình từ nhỏ sủng nàng, thương nàng, nàng càng không có tự giác chân chính thân phận của mình bất quá là tiểu cô nương mồ côi, ăn nhờ ở đậu, dưỡng thành kiêu căng, ngạo khí tính tình, đối Dịch Vô Tình ăn mặc nghèo khó không nén được xem thường.

Nghe hỏi, Nhiễm Phong Đình cười, vội vàng thay hai vị cô nương giới thiệu. “Phù muội, vị này là minh hữu của ta, Dịch Vô Tình. Vô Tình, nàng là biểu muội của ta, Nhan Hương Phù.”

Biểu muội?

Mắt nheo lại, Dịch Vô Tình như có chút đăm chiêu nhìn Nhiễm Phong Đình, thu được ánh mắt xấu hổ quẫn bách, không tiếng động cầu xin tha thứ của hắn, thế này mới thần sắc không dao động dời đi ánh mắt, trở lại trên mặt Nhan Hương Phù, thanh lãnh tính tình làm nàng không thể xuất bình dị gần gũi tươi cười, chỉ có thể lạnh nhạt gật đầu thăm hỏi –

“Nhan cô nương hảo.” Chào hỏi qua loa.

“Dịch cô nương hảo.” Gượng cười trừ, Nhan Hương Phù cũng không thân thiện cho lắm.

Nữ nhân trời sinh trực giác linh mẫn, chỉ cần liếc mắt một cái liền biết đối phương có thể thành bạn thân khuê phòng không có gì giấu nhau hay không. Thực hiển nhiên, Dịch Vô Tình cùng Nhan Hương Phù hai người không phải bạn đường, hơn nữa trong lòng đều không ưa nhau.

Đứng một bên, Nhiễm Phong Đình không hya biết hai cô nương đã lặng lẽ “Đạt thành chung nhận thức”, còn thân thiện cười nói: “Ta nghĩ các ngươi hẳn là có thể trở thành bạn tốt.”

Từ chối cho ý kiến, thấy hắn bình an vô sự, Dịch Vô Tình thần sắc lãnh đạm nói: “Nếu trúng độc không phải ngươi, ta đây liền cáo từ.” Dứt lời, xoay người muốn đi.

“Vô Tình, chậm đã!” Vội vàng ngăn người lại, Nhiễm Phong Đình vội kêu lên: “Người trúng độc còn hôn mê chưa tỉnh, làm phiền ngươi đi xem một cái đi?”

Thần sắc thanh lãnh, Dịch Vô Tình quả thật vô tình như tên. “Vì sao ta muốn đi?” Nàng nguyên bản sợ người trúng độc là Nhiễm Phong Đình, nên mới xuất cốc, nay nếu biết sự thật không phải vậy, mình cũng không tất yếu phải xen vào việc của người khác, không phải sao?

“Ách –” Nhiễm Phong Đình không dự đoán được nàng ngàn dặm xa xôi mà đến, không kịp đợi đến chén trà nhỏ thời khắc, không chút lưu tình rời đi, lập tức không khỏi có chút há hốc mồm.

“Biểu ca, ngươi nói vị bằng hữu tinh thông y thuật, có thể giúp Quân công tử giải độc chính là Dịch cô nương sao?” Theo hai người nói chuyện với nhau lần ra chút manh mối, Nhan Hương Phù vội vàng hỏi, trong mắt tràn đầy không tin.

Làm sao có thể? Này cô nương kêu Dịch Vô Tình này vừa nghèo khó lại bình thường, thoạt nhìn ngay cả danh y trong thành Hàng Châu cũng không bằng, sao có thể có bản sự giúp Quân công tử giải độc?

“Chính là nàng!” Không chút do dự gật đầu, Nhiễm Phong Đình biết y thuật của Dịch Vô Tình tuyệt đối không thể kém hơn cái gọi là thần y trên giang hồ.

Thu được khẳng định đáp án, Nhan Hương Phù lại kinh nghi, còn thân là đương sự Dịch Vô Tình như trước vẻ mặt gợn sóng không hiện, đôi mắt ô trầm nhìn chằm chằm Nhiễm Phong Đình –

“Tránh ra!” Nàng muốn hồi cốc.

“Không thể!” Đầu khoa trương lắc quầy quậy suýt sắp gãy cổ, Nhiễm Phong Đình nói cái gì cũng không tránh ra. “Vô Tình, nể mặt mũi ta, làm ơn giúp việc đi, cứu Quân Mặc Khiếu đi.”

“Vì sao?” Quân Mặc Khiếu là ai? Lại không liên quan đến nàng, vì sao phải cứu hắn.

“Vì ta không nghĩ mang danh thối ‘Tiểu nhân’ a!” Chớp mắt to, Nhiễm Phong Đình áp dụng u oán thế công. “Vô Tình, ngươi sẽ không nhẫn tâm để ta bị mang danh tiểu nhân đi?”

“Có gì đâu!” Cũng không phải là nàng bị mang danh.

Không nghĩ nhận được trả lời như vậy, Nhiễm Phong Đình loạn bi phẫn, trừng nàng một phen, ai oán lên án, “Ngươi ngươi ngươi — ngươi như vậy vẫn là bằng hữu sao?”

“Tuyệt giao cũng tốt!” Có bằng hữu như hắn rất phiền toái.

“Oa — không cần a!” Bi rống giữ chặt nàng, không cho cất bước rời đi, Nhiễm Phong Đình mắt ứa nước mắt, tựa như vai chính trong gánh hát đóng vai khóc trời khóc đất. “Vô Tình, ngươi không lương tâm! Không nể mặt mũi ta, cũng nể ta ba năm viết vô số vạn kim thư nhà phong vận lưu loát, văn tình nồng đậm a –” Ô…… Như vậy yêu cầu không tính quá đáng đi? Không quá phận đi?

Nam nhân này, thật đúng là rất thích hợp đi theo gánh hát!

Trừng mắt nhìn khuôn râu xồm trương đầy ai oán, Dịch Vô Tình đầu liền đau — ai! Cứu người một hồi, thực sự từ nay về sau phải phụ trách cả đời sao?

Bên này, Nhiễm Phong Đình níu kéo người, khoa trương cầu xin. Bên kia. Nhan Hương Phù nìn xem mà mắt choáng váng.

Ách — biểu ca là trúng tà sao? Nàng thực không biết hắn có lúc điên như thế này!

Chung quy, Dịch Vô Tình vẫn bị người níu kéo ở lại, đồng thời phải nghe nam nhân râu xồm đáng giận không thôi này vừa mắng vừa kể vì sao chính mình tự dưng thành hạ độc tiểu nhân.

Sau nửa canh giờ, Nhiễm Phong Đình dẫn nàng đi vào khách phòng an trí Quân Mặc Khiếu, đang lúc ngưng thần bắt mạch, lại nghe phía sau không ngừng truyền đến tiếng ồn ào nhiễu nhân –

“Thế nào? Là độc gì? Có thể giải sao? Nếu là Dịch cô nương không có năng lực, thỉnh sớm báo cho biết, để biểu ca sớm tìm thần y khác đến –” Nhan Hương Phù tiếng nói mềm mại, lạc lạc, cuồn cuộn không dứt từ miệng nhỏ anh đào đỏ tươi phun ra, trong lời nói tràn đầy không tín nhiệm.

Dịch Vô Tình trầm tĩnh không lên tiếng, chính là cố chuyên tâm bắt mạch, nhưng thật ra một bên Nhiễm Phong Đình cảm thấy biểu muội nói năng thực không ổn. Nhưng theo thói quan, hắn chỉ biết sủng Nhan Hương Phù, từ nhỏ đến lớn, đừng nói là la mắng, ngay cả nói hơi lớn tiếng một chút cũng chưa, nay gặp phải loại tình huống này, trong lòng mặc dù đối Dịch Vô Tình cảm thấy ngượng ngùng, nhưng lại không biết nên như thế nào ngăn lại Nhan Hương Phù nói bừa, biểu tình xấu hổ dị thường.

“Rốt cuộc có được không? Tình huống của Quân công tử không thể chậm trễ……” Giọng nữ mềm mại lạc lạc vẫn như cũ không chịu nghỉ, cứ nhắc đi nhắc lại.

“Ách — Phù muội, ngươi đừng vội, cứ để Vô Tình cẩn thận xem xét Quân công tử một cái……” Thật sự nghe không nổi nữa, Nhiễm Phong Đình uyển chuyển ám chỉ, lần đầu tiên mơ hồ cảm thấy biểu muội trong lòng của mình đối nhân xử ngoại cực kì thất lễ.

“Biểu ca, ta là lo lắng Quân công tử.” Có điểm hờn giận khi thấy Nhiễm Phong Đình vốn sủng mình thế nhưng không giúp mình, ngược lại nói chuyện thay nữ tử nãy giờ không chớp mắt này, Nhan Hương Phù có chút bực bội.

Lo lắng Quân Mặc Khiếu a — nàng một lòng chỉ tại trên người Quân Mặc Khiếu, lại chưa bao giờ nghĩ đến hắn.

Trong ngực đầy chát ý, Nhiễm Phong Đình lại phải ra vẻ vô sự, nhỏ nhẹ trấn an, chỉ sợ làm cho nàng không vui. “Phù muội, ngươi đừng buồn, ta không phải chỉ trích ngươi……”

“Ta muốn giúp bệnh nhân giải độc, thỉnh những người không liên quan trong hòng đi ra ngoài đi!” Bỗng dưng, Dịch Vô Tình ngắt lời trấn an của Nhiễm Phong Đình, lãnh đạm yêu cầu lui ra.

Nghe vậy, vài nha hoàn nhận được ánh mắt của Nhiễm Phong Đình liền rất nhanh lui ra ngoài, trong phòng trừ bỏ bệnh nhân Quân Mặc Khiếu cùng thân là đại phu Dịch Vô Tình, chỉ còn lại Nhiễm Phong Đình và Nhan Hương Phù.

“Ngươi thật có thể giúp Quân công tử giải độc sao?” Nhan Hương Phù vẫn là có chút không tin.

Không có trả lời nghi ngờ của nàng, Dịch Vô Tình thản nhiên bổ sung, “Nhan cô nương cũng thỉnh đi ra ngoài đi!”

“Vì sao ta cũng phải ra ngoài?” Giận dữ chất vấn, khuôn mặt tuyệt mỹ có chút bất mãn. Nàng muốn ở thêm một lát làm bạn với Quân công tử a!

“Lát nữa, quá trình giải độc nếu làm không tốt, có khả năng đem độc chuyển đến người trong phòng, ngươi xác định muốn lưu lại sao?” Đạm thanh hỏi lại, Dịch Vô Tình thần sắc như nói Nhan Hương Phù nếu thật muốn lưu lại, nàng cũng không phản đối.

Độc tính cứ thể chuyển dời?

Nhan Hương Phù nghe vậy liền thất kinh, sắc mặt hết đỏ, hết trắng lại xanh, không ngừng thay phiên trình diễn, vừa không dám nói muốn lưu lại, lại không mặt mũi lập tức chạy trốn, nhất thời cương ở một bên, không biết nên tìm bậc thang hạ như thế nào.

Thấy thế, Nhiễm Phong Đình vội vàng thay nàng hạ bậc thang. “Phù muội, chuyện giải độc vẫn là giao cho Vô Tình đi! Ngươi về phòng trước đi, đợi Quân công tử độc giải xong, ngươi muốn ở lại bao lâu đều được, được không?”

“Đành phải như thế!” Mắt thấy có bậc thang đi xuống, Nhan Hương Phù liền đáp ứng, lập tức vội vội vàng vàng rời đi, bộ pháp cực nhanh, giống như có quỷ đuỗi theo, rất nhanh tiêu thất bóng dáng.

“Đi thực mau!” Hứng thú nói nhỏ, Dịch Vô Tình bờ môi mơ hồ kéo ra một chút rất nhẹ, thực đạm ý cười.

Coi như là hiểu biết nàng, vừa thấy thần sắc kia, Nhiễm Phong Đình nhất thời hí mắt hoài nghi chất vấn: “Ngươi nói lúc nãy là gạt người đi?”

Bờ môi ý cười càng rõ, nàng không thừa nhận cũng không phủ nhận, làm Nhiễm Phong Đình càng thêm xác định hoài nghi của mình, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt, cuối cùng, vẫn là nhịn không được cười to ra.

“Ha ha ha –” Ôm bụng cười sặc sụa, hắn cười đến khóe mắt chảy ra nước mắt. “Vô Tình, ngươi…… Ngươi rất có khiếu chọc người a– ha ha ha –”

Làm sao bây giờ? Tuy rằng Phù muội là đối tượng hắn thầm thương từ nhỏ, nhưng là — nghĩ đến vẻ mặt cùng bộ dáng chạy trối chết mới rồi của nàng, hắn liền nhịn không được muốn cười a!

“Đâu có!” Thần sắc không dao động, thản nhiên đáp trả, đâm nhẹ hắn một chút. “Phù muội của ngươi thật đúng là thân thiết hữu lễ, phải không?”

“Ách –” Tiếng cuồng tiếu liền ngừng lại, xấu hổ sờ sờ mũi. “Phù muội quả thật đối với ngươi có chỗ thất lễ, ta thay nàng tạ lỗi với ngươi, hy vọng ngươi đừng để ý.”

“Quên đi!” Dịch Vô Tình tính tình lạnh nhạt, vốn không có tính so đo với người, chính là mới vừa rồi thanh âm kia cứ không ngừng nhắc đi nhắc lại bên tai thật sự rất ầm ỹ, làm cho người yêu yên tĩnh như nàng không khỏi nảy ra ý xấu, cố ý dọa người.

Biết nàng sẽ không để trong lòng, Nhiễm Phong Đình không khỏi lại sang sảng tươi cười, tò mò lại gần nàng, thấy nàng chậm rãi mở ra y tương, từ bên trong lấy ra một loại trái cây màu hồng tím, cho vào cối ngọc, bắt đầu giã–

“Không công bằng!” Bỗng dưng, Nhiễm Phong Đình căm giận bất bình kháng nghị.

Không công bằng cái gì?

Động tác giã dược ngừng một chút, Dịch Vô Tình giật mình, đôi mắt hơi nghi hoặc ngẩng lên nhìn hắn.

“Vì sao họ Quân có thể ăn Tử Tham Quả, còn ta mỗi lần đi đến chỗ ngươi lại chỉ có thể ăn mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ?” Lòng tràn đầy bi phẫn, chuyện hắn ghen tị, ghi hận Quân Mặc Khiếu lại thêm một chuyện mới.

Ngay cả cái này cũng có thể so đo?

Lạnh lùng liếc hắn một cái, Dịch Vô Tình thản nhiên lấy một hộp ngọc dài trong hòm thuốc ra, cho vào trong tay hắn, ngắn gọn mệnh lệnh, “Ăn đi!”

Cái gì a?

Nghi hoặc mở ra, khi thấy ánh vào mặt là một cái bọc đầy ắp hoa tươi trắng như ngọc, Nhiễm Phong Đình sắc mặt nháy mắt thảm đạm, bi rống, “Vì sao? Vì sao lại muốn ta ăn hoa? Ngươi có biết hoa này thực rất đắng không? Mệnh ta khổ chỉ có thể ăn hoa đắng, họ Quân mệnh cách có vẻ quý, cho nên có thể ăn Tử Tham Quả sao?” Ô – sao lại không công bằng như vậy?

“Ngươi biết cái gì?” Ném ra một cái mắt lạnh, Dịch Vô Tình lãnh đạm nhưng cuối cùng hảo tâm giải thích cho hắn. “Vị Quân công tử này là trúng độc âm hàn, vừa vặn có thể dùng đến Tử Tham Quả tính hóa rất thịnh đến giải độc, ngươi lại không trung hàn độc, ăn Tử Tham Quả làm cái gì? Nếu muốn kinh mạch bạo liệt mà chết, cứ ăn hết mình đi, trong hòm thuốc của ta còn có!” Cuộc đời chưa từng thấy qua có người muốn tìm chết như vậy, cứ luôn kêu muốn ăn Tử Tham Quả.

“Ách –” Khó được nghe nàng mở miệng nhiều lời, làm hắn muốn cãi cũng không thể cãi lại, cả buổi sau, Nhiễm Phong Đình mới ngượng ngùng than thở, “Cho dù như vậy, cũng không đáng mỗi lần gặp mặt lại cho ta ăn cái thứ hoa này đi?” Hoa kia đắng đến mỗi lần ăn xong, miệng đều chát cả ngày, rất khó chịu đâu!

“Trâu ăn mẫu đơn, không biết tốt xấu!” Lắc đầu thở dài, ngón tay chỉ vào người nào đó.

“Mắng ta là trâu?” Trừng lớn mắt, Nhiễm Phong Đình thực sự không phục. “Ngươi nói một chút, ta chỗ nào giống trâu? Nói a! Nói a!”

Mắt to đen trợn lên trừng người, Dịch Vô Tình lãnh thanh nói nhỏ, “Ầm ỹ cái gì? Ăn hết hoa là được!”

Dù bị mắng, Nhiễm Phong Đình lại ngược lại cười vui vẻ, mặc dù không biết vì sao nàng cứ muốn hắn ăn cái loại hoa không biết tên này, nhưng biết nàng không có ý hại hắn, mới vừa rồi giả bộ bi phẫn lên án cũng chỉ là cố ý muốn nháo một chút mà thôi.

Rốt cuộc mặc kệ hội nam nhân râu xồm nhàm chán, Dịch Vô Tình bóp nát Tử Tham Quả, cho thêm một loại chất lỏng không rõ, thơm ngan ngát, đem hai thứ khuấy đều, rồi mới chậm rãi đổ vào miệng Quân Mặc Khiếu, sau ra hiệu Nhiễm Phong Đình hỗ trợ đỡ người lên, nhanh chóng đổi dược vết đao thương trên ngực.

“Được rồi!” Cột chắc mảnh vải, đỡ Quân Mặc Khiếu vẫn còn hôn mê nằm xuống giường, ánh mắt trong trẻo của nàng quay sang người Nhiễm Phong Đình, đạm thanh mệnh lệnh, “Cởi quần áo!”

“Oa!” Khoa trương nhảy dựng ra sau, hắn hai tay vội ôm ngực, ra vẻ thẹn thùng lên án, “Ngươi ngươi ngươi — ngươi còn muốn phi lễ người ta!” Nói xong, còn học tiểu cô nương e lệ, dậm dậm chân.

Nếu lão thiên gia thực sự xem không nổi nữa, lúc này trời nắng đánh xuống một đạo lôi, đánh chết tên nam nhân không đứng đắn này, nàng nghĩ, nàng sẽ không ngạc nhiên.

Không nói một câu, lạnh lùng giương mắt nhìn, nhìn đến hắn cũng không khỏi xấu hổ ửng đỏ mặt, Dịch Vô Tình mới rốt cục mở miệng, “Cởi đi!”

“Ngươi làm sao biết?” Chậm rãi cởi áo, lộ ra vết thương băng bó tùy tiện trước ngực, phía trên còn thấm chút máu đỏ tươi, Nhiễm Phong Đình không hiểu làm sao nàng có thể biết hắn cũng bị thương.

“Khí huyết hư tổn hại, thần sắc khốn đốn, hít thở khó khăn, là ai cũng nhìn ra.” Lấy thuốc đặc hiệu cầm máu chữa thương giúp hắn thoa lên vết thương, Dịch Vô Tình tiếng nói mặc dù lãnh, nhưng động tác trên tay lại cực kì mềm nhẹ.

“Phù muội nàng — không nhìn ra!” Sang sảng đôi mắt nổi lên một chút chát ý, hắn ảm đạm cười khổ.Vô tâm, lại như thế nào nhìn ra?

Thầm nghĩ, Dịch Vô Tình không có tiếp lời, chỉ lẳng lặng lấy vải trắng sạch sẽ băng bó miệng vết thương trên ngực.“Đa tạ!” Chờ nàng làm xong, Nhiễm Phong Đình vừa mặc áo vào, vừa mỉm cười cảm ơn.

“Ân.” Đáp nhẹ một tiếng, Dịch Vô Tình nhìn nhìn tuấn dật nam tử hôn mê trên giường, nhớ lại thái độ mới vừa rồi của Nhan Hương Phù, nhất thời cảm thấy ẩn ẩn hiểu rõ. “Là hắn sao?”

Hiểu được ý của nàng, dù sao trước đây chỉ cần bị biểu muội làm đau lòng, nếu không phải gửi bồ câu truyền tin thì cũng là tự mình chạy đến tìm nàng ảo não tâm sự, trong cả thế giới này, chuyện tình của hắn, nàng là người rõ ràng nhất, Nhiễm Phong Đình không khỏi xấu hổ cười khổ, mặc dù không trả lời, nhưng đáp án đã thực rõ ràng.

Hắn!

Hai người mặc dù cá tính trái ngược, nhưng Dịch Vô Tình đối Nhiễm Phong Đình lại thật hiểu biết, thấy thần sắc này của hắn, trong lòng liền rõ ràng, lập tức ánh mắt lại quay sang Quân Mặc Khiếu nằm trên giường, đáy mắt có thật sâu thương hại.

“Thật đáng thương!” Ai — xui xẻo bị Nhan Hương Phù luyến mộ, vô tội thành lòng cái đinh trong mắt của tên nam nhân bị đố kị công tâm, thường thường phải ứng phó với phiền toái đến khiêu khích tới cửa, còn có ai so với hắn bi thảm?

“Đúng vậy! Ta thực sự rất đáng thương.” Nghĩ rằng nàng nói là mình, Nhiễm Phong Đình rất đồng ý gật mạnh đầu phụ họa, thậm chí còn khoa trương ôm ngực tỏ vẻ đau lòng, chỉ kém không nhỏ ra hai giọt lệ.

Hắn? Lạnh nhạt liếc mắt một cái, Dịch Vô Tình không tiếng động thở dài.

Ai — hắn là khăng khăng một mực, xứng đáng!

***

Hôm sau

Này — là chỗ nào?

Tầm mắt mơ mơ màng màng, thần chí hôn mê nhiều ngày dần dần thanh tỉnh, khi cảnh vật xa lạ ánh vào mi mắt dần dần rõ ràng hơn, Quân Mặc Khiếu không khỏi sinh ra nghi hoặc, theo bản năng định ngồi dậy, lại phát hiện thân thể mình cứng ngắc, không nhúc nhích được, miễn cưỡng động đậy một nửa thân mình, lại “Phanh” một tiếng ngã lại giường.

“Ngươi tỉnh?”

Bỗng dưng, một tiếng nói thanh lãnh chợt vang lên, dược hương nhẹ nhàng liền chui vào mũi, Quân Mặc Khiếu thấy bản thân được một người đỡ dậy, nhìn chăm chú một hồi thì thấy một cô nương màu da trắng nõn, tướng mạo mặc dù bình thường, nhưng có một đôi mắt đen ô trầm lại thần kỳ đứng ở bên giường, thực hiển nhiên chính là nàng ra tay nâng dậy hắn.

“Cô nương là?” Mới vừa tỉnh, đập vào mắt đều là người xa vật lạ, Quân Mặc Khiếu trong lòng tuy có điểm nghi hoặc, lại vẫn như cũ không hiện kinh hoảng, đôi mắt u lãnh không chớp mắt nhìn chằm chằm người bên cạnh.

Thông thường, các cô nương khác khi bị hắn nam tử tao nhã tuấn mỹ nhìn chăm chú, cho dù không tê dại nhuyễn chân, chỉ sợ cũng mặt đỏ tim đập bỏ chạy, nhưng Dịch Vô Tình lại giống như không có cảm xúc, chỉ thản nhiên mở miệng –

“Dịch Vô Tình.” Không giải thích dư thửa, ngắn gọn báo ra tính danh trả lời vấn đề, đôi mắt đen không hiện ra một chút gợn sóng, xem xét kỹ sắc mặt hắn, ngón tay thon dài đặt lên cổ tay hắn, không nói một câu bắt đầu bắt mạch.

Cô nương này là đại phu?

Cặp mắt u lãnh khẽ nheo lại, câu trả lời đơn giản cũng không hề làm Quân Mặc Khiếu hờn giận, ngược lại lẳng lặng tùy ý nàng bắt mạch cho mình, phảng phất chuyện khi tỉnh lại đối mặt hoàn cảnh hết thảy đều xa lạ là bình thường.

Dưới ánh sáng nhu hòa, không gian trầm tĩnh an ninh, hai người tính tình thanh lãnh không lên tiếng nữa, trong phòng quanh quẩn bầu không khí vừa xa lạ lại quỷ dị phù hợp –

Phanh!

Bỗng dưng, tiếng nổ đột ngột vang lên, đánh vỡ phiến không khí dị thường an ninh này, cánh cửa bị một cái chân to đạp bay ra –

“Vô Tình, họ Quân tỉnh chưa? Nếu chưa, ta không ngại dâng ra một quyền, hỗ trợ đem người đánh cho tỉnh –” Lớn giọng ồn ào vào phòng, Nhiễm Phong Đình mặc kệ bệnh nhân có tỉnh hay chưa, chỉ muốn đến làm ầm ỹ.

“Nhận được quan tâm, một quyền kia ngươi lưu trữ thưởng cho chính mình đi!” Ánh mắt lạnh lùng liếc xéo “Tiểu nhân”, Quân Mặc Khiếu thản nhiên đáp trả, tựa hồ không ngạc nhiên thấy hắn xuất hiện.

Hừ! Nghĩ cũng biết, sau khi bản thân trúng độc hôn mê, khẳng định là tên râu xồm này không cam lòng bị nói là “Tiểu nhân” đã đem hắn khiêng về Nhiễm gia trang trị liệu.

Thấy hắn đã tỉnh, thậm chí còn có tinh thần trào phúng mình, Nhiễm Phong Đình bỗng nhiên vọt tới bên giường, hừ giọng nhe răng cười đùa ác liệt. “Họ Quân, ở trong địa bàn của ta còn dám cùng ta đối nghịch? Ngươi chuẩn bị bị ta đùa chết đi!”

Đùa chết? Ai đùa ai còn không nhất định đâu! Đạm mạt liếc mắt một cái, Quân Mặc Khiếu từ hồ như thế nào cũng không sao, thần sắc hèn mọn nhẹ thở ra hai chữ –

“Tiểu nhân!”

“Mẹ nó! Ta chỗ nào là tiểu nhân?” Bị đạp trúng chỗ đau, Nhiễm Phong Đình tức giận đến đỏ mặt tía tai lôi rống lên. “Họ Quân, ngươi phải làm rõ ràng cho ta, độc nếu là ta hạ, ta làm sao còn dư thừa khiêng ngươi về trị liệu? Đem hai chữ kia thu hồi cho ta, bằng không chúng ta thù kết lớn!”

“Chúng ta thù không phải đã sớm kết lớn sao?” Lãnh đạm trào phúng hỏi lại, Quân Mặc Khiếu không hiểu nếu không phải đã sớm kết thù, vậy mấy năm nay vô số lần luận võ đánh cho “Lưỡng bại câu thương” tính cái gì?

“Ngươi……” Nhiễm Phong Đình hỏa đại đang muốn lại lôi đình rít gào, nhưng mới rống ra một chữ, lại bị tiếng nói thanh lãnh u nhiên đánh gãy.

“Các ngươi cảm tình rất tốt.” Thu hồi bàn tay bắt mạch, Dịch Vô Tình chậm rãi phun ra một câu làm cho hai nam nhân ở đây đồng loại quay đầu trừng mắt, lần đầu tiên nhất trí ý kiến –

“Ta mà cùng đàn bà này cảm tình hảo?” Giận chỉ “Đàn bà”, Nhiễm Phong Đình bi rống.

“Ta mà cùng tiểu nhân này cảm tình hảo?” Lãnh trừng “Tiểu nhân”, Quân Mặc Khiếu trào phúng.

Thoáng chốc, một phát kích động, một giọng lạnh lùng đồng thời vang lên chất vấn, lập tức lại song song giận trừng đối phương!!

“Ngươi nói ai đàn bà?”

“Ngươi nói ai tiểu nhân?”

Thấy hai người trố mắt căm tức, hết sức ăn ý, làm Dịch Vô Tình ở một bên nhìn liền hứng thú dạt dào, đôi mắt ô trầm hiện lên một tia thản nhiên ý cười.

A — ăn ý như vậy, mặc cho ai nhìn đều thấy ra cảm tình rất tốt!

“Hừ!” Thô hừ một tiếng, dẫn đầu quay mặt ra khỏi trận trừng mắt, Nhiễm Phong Đình quay sang Dịch Vô Tình quang quác oa oa kêu to, “Vô Tình, họ Quân độc đã giải hết chưa? Ta có thể đem hắn ném ra Nhiễm gia trang không?” Nhanh đưa cái đinh trong mắt xuất môn, miễn cho gặp một lần lại nôn một lần.

“Nếu ta thích ở lại thì sao?” Trong miệng hừ nhẹ, Quân Mặc Khiếu lại vẫn như cũ nằm trên giường, hoàn toàn không có ý định rời đi.

Không bị thương liền cút đi a! Nằm thoải mái như vậy là sao?

Nhiễm Phong Đình nhịn không được xem thường, đang muốn châm chọc khiêu khích một phen, một tiếng kinh hô mềm mại từ cửa phòng chỗ vang lên, làn gió thơm đánh úp vào mũi, mắt hoa lên, một khối thân thể vừa nùng vừa ôn nhuyễn đã phác tới bên giường –

“Quân công tử, ngươi rốt cục tỉnh!” Không khách khí xô Dịch Vô Tình ra, Nhan Hương Phù vội vã bày ra quan tâm tình cảm của mình, nũng nịu kiều ngữ nói: “Ngươi hôn mê mấy ngày nay, Hương Phù lo lắng vô cùng, ngày ngày bất an, suốt ngày khẩn cầu Bồ Tát phù hộ, nay gặp ngươi bình an chuyển tỉnh, thật sự là làm cho Hương Phù an tâm không ít –”

Nàng nói tình chân ý thiết, thâm tình chân thành, không chút nào không để ý tới Dịch Vô Tình bị nàng xô một cái bị lảo đảo ngã ra sau, may mà Nhiễm Phong Đình đứng ở một bên nhanh tay lẹ mắt, vội vàng đỡ lấy người.

“Cẩn thận!” Cánh tay tráng kiện ôm lấy, vộ ổn định thân ảnh nhỏ nhắn, hắn thân thiết khẽ hỏi: “Không có việc gì đi?”

“Không có việc gì!” Lắc lắc đầu, lập tức kinh hãi thấy mình đang tựa vào lòng hắn, trái tim vốn trầm ổn bỗng dưng nhảy dựng, Dịch Vô Tình lấy tốc độ khiến người kinh ngạc, lui ra lồng ngực rộng lớn ấm áp, đôi mắt thanh lãnh nhanh chóng hiện lên một chút không được tự nhiên.

“Thật có lỗi, là Phù muội không tốt, may mà không làm ngươi bị thương.” Khẽ giọng thì thầm xin lỗi chỉ có Dịch Vô Tình nghe được, Nhiễm Phong Đình không phải không nhìn thấy hành vi cử chỉ của Nhan Hương Phù, trong lòng mặc dù rõ ràng nàng sai, nhưng không cách nào nói trách cứ.

Co quắp cười cười, Dịch Vô Tình không lên tiếng trả lời, nhanh chóng chuyển mắt nhìn sang, thấy Quân Mặc Khiếu ngồi trên giường, tuấn nhan không chút thay đổi, nhìn chằm chằm Nhan Hương Phù ngồi bên mép giường, lúc nàng còn thao thao bất tuyệt kiều ngôn biểu đạt thân thiết, hắn rốt cục lạnh lùng mở miệng –

“Cô nương là ai? Ta và ngươi rất quen thuộc sao?”