Đại Lão Chỉ Muốn Nhàn Nhã

Chương 15: Chạm Mặt






Trước cổng biệt thự không có lính canh, Hàn Chi xuống xe, đang tính giơ tay lên bấm chuông cửa, thình lình một giọng nữ bén nhọn vang lên kế bên cô.
"Cô là ai? Tới đây làm gì?"
"Tôi tìm Lăng Sâm.

Cô có việc gì sao?" Hàn Chi nhìn cô gái ấy nói.
Vừa nhìn thấy cô ta, Hàn Chi liền nhìn được đây là một bông hoa trong nhà kín.

Cô ta mặc đầm xòe nhẹ màu hồng nhạt, tay cầm dù, khuông mặt trang điểm kĩ lưỡng, giày cao gót gõ nền gạch vang lộp cộp, ngoại hình cũng tính là dễ nhìn, nhưng mang theo nét cao ngạo, đanh đá.
Cô ta nghe Hàn Chi muốn tìm Lăng Sâm thì nổi giận.
"Cô là ai mà muốn tìm chồng chưa cưới của tôi? Tôi nói cho cô biết, những người như cô không xứng với anh Sâm, cô nên bỏ ý định đó đi.

Cô biết tôi là ai không mà muốn giành chồng với tôi hả?"
"Cô là ai thì có liên quan gì đến tôi? Nếu cô không còn chuyện gì khác thì tránh một bên đi.

Tôi muốn tìm Lăng Sâm có việc." Hàn Chi nhíu mày nói.
"Tôi nói cho cô biết, tôi là Triệu Yến, thiên kim Triệu gia có quyền nói chuyện thứ hai trong căn cứ sau Lăng gia.

Cô dám nói chuyện như vậy với tôi, có tin tôi nói anh Sâm đuổi cô ra khỏi căn cứ không?"
Triệu Yến tức giận uy hiếp.
"Xin cứ tự nhiên.


Giờ tôi không có thời gian, xin không tiếp." Hàn Chi lãnh đạm nói.
Xong, cô đưa tay lên bấm chuông, không lâu lắm có một người đàn ông trung niên đi ra, lễ phép hỏi.
"Xin chào, không biết vị tiểu thư này có chuyện gì không?" Ông ta cố ý xem nhẹ, không chào hỏi Triệu Yến.
Hàn Chi chưa kịp lên tiếng, Triệu Yến đã nhanh chân chạy lại lớn tiếng nói.
"Phúc quản gia, ông nhanh đuổi cô ta đi đi.

Cô ta muốn kiếm anh Sâm, không biết lại có mưu đồ bất chính gì đâu."
"Xin lỗi Triệu tiểu thư, cô không có quyền lên tiếng đuổi khách của Lăng gia.

Mong tiểu thư không nên quản quá rộng." Lão quản gia nghiêm nghị nói.
Trương Phúc là quản gia lâu năm của nhà họ Lăng, có thể nói ông như người bạn cùng lớn lên với Lăng Chí Quốc, cha của Lăng Sâm.

Đừng nghĩ ông là quản gia mà khinh thường, ông rất có tiếng nói trong Lăng gia.
"Sao ông có thể nói như vậy? Ông có biết trong tương lai, tôi sẽ trở thành vợ của anh Sâm hay không?" Triệu Yến lớn tiếng chất vấn.
"Xin Triệu tiểu thư đừng nên tung tin đồn ảnh hưởng thanh danh của Lăng thiếu.

Hai nhà không hề có bất kì liên hệ, mong tiểu thư tự trọng." Ông khó chịu nói.
"Tôi.." Triệu Yến cố chấp.
Thật ra, ba cô nói muốn liên hôn với nhà họ Lăng nhưng thật lâu vẫn chưa thấy có câu trả lời.

Triệu Yến lại cho rằng, ở căn cứ của thành phố M này, có thể xứng đôi với Lăng gia chỉ có nhà cô, nên cô cho là chuyện liên hôn đã như đinh đóng thuyền.

Triệu Yến đi đâu cũng tự xưng mình là vị hôn thê của Lăng Sâm.
"Hóa ra cô nói tôi nửa ngày, chỉ là tự mình đa tình, vị tiểu thư đây cũng là người muốn dựa vào Lăng gia sao?" Hàn Chi nhịn không được châm chọc nói.
"Xin hỏi tiểu thư gọi như thế nào để tôi vào thông báo Lăng thiếu?" Phúc quản gia chuyên nghiệp đối đáp.
"Tôi gọi Hàn Chi, xin làm phiền ông thông báo Lăng Sâm tôi muốn hỏi tình hình của anh chị tôi."
Hàn Chi khiêm tốn đáp, lấy ra thân phận chứng cho Trương Phúc xem.
"Thì ra là Hàn tiểu thư, Lăng thiếu đã dặn dò chúng tôi nếu tiểu thư đến đây thì tiếp đãi chu toàn.

Để tôi mở cổng, xin mời tiểu thư." Nói rồi ông bước nhanh mở cổng lớn để xe Hàn Chi chạy vào.
Đứng một bên Triệu Yến cũng muốn theo vào đến, nhưng bị Phúc quản gia cản lại.
"Xin lỗi, mời Triệu tiểu thư về cho, nay nhà tiếp khách quý, không tiện tiếp đón."
"Tại sao cô ta vào được mà tôi không thể vào?" Triệu Yến bức xúc la lên.
"Xin tiểu thư thông cảm, đây là lênh của Lăng thiếu.

Triệu tiểu thư cũng không muốn Lăng thiếu khó chịu chứ.


Cảm phiền!"
Nói xong, ông nhanh tay bấm bảng điều khiển cho cổng khép lại.
Hàn Chi chạy đến gần cổng biệt thự thì dừng lại.

Cô thấy lão quản gia cũng đã theo tới kịp xe cô, nhận lấy chìa khóa, dẫn xe vào nhà để xe.
Xem ra Lăng gia có rất nhiều cao thủ, Trương Phúc này ít nhất đã là dị năng cấp hai.
Vào phòng khách, Hàn Chi thấy một người phụ nữ thật đẹp, đoan trang ngồi thưởng thức trà.

Cô lễ phép chào hỏi.
"Xin hỏi, có Lăng Sâm hoặc ở nhà không ạ?"
Người phụ nữ quay đầu sang nhìn cô, nét mặt tươi cười trìu mến nói.
"Tiểu Sâm đi huấn luyện chưa về.

Con là Hàn Chi phải không? Bác nghe Sâm nói về con nhiều lắm.

Anh chị con cũng đi sân huấn luyện chung với tiểu Sâm, chắc phải chiiều tụi nó mới về.

Con lại đây ngồi với bác, bác là mẹ của tiểu Sâm, một mình con đi đến đây sao?"
Hàn Chi không được tự nhiên cho lắm, dù sao cô với bà chỉ mới gặp lần đầu.

Ánh mắt của bà làm cô nghĩ như bà đang nhìn con dâu vậy, nó làm cô thấy hơi ngại.
"Vâng, con xin phép." Nói rồi Hàn Chi ngồi xuống kế bà.
Bà trò chuyện với cô, trong khi dì Phương đang nấu ăn trong bếp.

Dì Phương là người giúp việc lâu năm trong nhà họ Lăng.

Một lúc sau, dì Phương ra kêu mẹ của Lăng Sâm và Hàn Chi vào ăn cơm.

Tuy chưa đến bữa tối nhưng mẹ của Lăng Sâm vẫn kêu làm thức ăn cho Hàn Chi, vì sợ cô đi đến đây mà chưa kịp ăn gì.

Bà vừa ăn chung với cô vừa nói chuyện Lăng Sâm hồi nhỏ.
Ăn uống xong, Phúc quản gia chuẩn bị cho cô một phòng dành cho khách để nghĩ ngơi.

Lên được đến phòng, Hàn Chi thở phào nhẹ nhỏm.

Đối mặt với mẹ của Lăng Sâm, cô cũng không biết phải nói gì, con người cô vốn đã ít nói chuyện rồi.

Ngẫm lại đời trước, cô đa số là mặt lạnh.

Nói chuyện phiếm với người khác cũng là một chuyện khó khăn với cô.
Nhưng Hàn Chi cũng không suy nghĩ được bao lâu.

Tắm rửa xong, Hàn Chi leo lên giường, cơn buồn ngủ rất nhanh ập đến.

Có lẽ do có thai nên cô khá dễ buồn ngủ.