Đại Lão Chỉ Muốn Nhàn Nhã

Chương 46: Hàn Chi Trở Lại Căn Cứ






Tối đến, mọi người đã đi vào giấc ngủ.

Hàn Chi bắt đầu lo chuẩn bị.

Cô không muốn kêu mọi người phụ mình, vì nói thật một mình cô làm còn nhanh hơn.
Cô bay lên không trung, bay thẳng về hương thành phố H.

Lần này, cô cần một lượng lớn sắt, cô muốn vây bao quanh khu biệt thự, sáng mai kêu người lấp đặt đường dẫn điện nữa là được.
Tốc độ bay của Hàn Chi rất nhanh, cô dùng dị năng hệ phong để bay, tạo thêm một tấm chắn vô hình để rẻ không khí và tránh những tang thi chim.
Chưa đến mười phút thì cô đã đứng phía trên của thành phố H.

Hàn Chi không rảnh để đi thu gom từng món một, cô dùng dị năng hệ kim cảm ứng những vật làm bằng kim loại phía dưới, phất tay một cái.

Một đám các đồ bằng kim loại như hàng rào, dụng cụ bằng sắt, bàn sắt, cánh cửa, dao, xẻng..

ào ào bay về phía cô.
Hàn Chi không khách khí thu hết vào không gian.

Xong chuyện, cô bay thẳng về nhà mình.
Có kim loại rồi thì việc dựng tường vây không có gì khó cả.


Tuy có thể tạo hàng rào mà không cần kim loại nhưng làm như vậy rất hao tổn dị năng, có khi còn có thể tổn hại đến cơ thể vì khu biệt thự rất lớn.

Đã có vật liệu, Hàn Chi cũng không ngu gì mà ảo tưởng sức mạnh đi đâm đầu thể hiện dị năng.
Cô bày hết tất cả kim loại ra ngoài khu đất trống, làm hòa tan chúng rồi tạo thành từng tấm kim loại rắn chắc, dày tầm năm mươi xăng-ti-mét, cao gần ba mét rưỡi.

Sau đó, Hàn Chi đào rãnh bằng dị năng hệ thổ, rồi thả mấy tấm kim loại nối liền nhau, bao vây lấy khu biệt thự.

Tấm kim loại bị chôn sâu xuống một mét rưỡi, lộ lên trên là hai mét, như vậy cũng đủ dùng rồi.

Cuối cùng, cô làm một cái cổng sắt để làm cửa ra vào.
Hàn Chi đứng ở trên không nhìn công trình của mình, cô gật đầu hài lòng, môi mỉm cười bay về phòng ngủ.
Sáng hôm sau, Hàn Chi còn chưa ngủ đủ thì đã nghe được tiếng trầm trồ, kinh ngạc phía ngoài sân.

Cô không cần nghĩ cũng biết chuyện gì.

Nhưng giờ cô lười lắm, cô muốn ngủ thêm một lúc nữa.
Tối nay, tang thi đến đây rồi, nên bây giờ cô phải ngủ bù cho buổi tối đã.
Nhóm Trương Phi thấy tường vây của Hàn Chi thì rất rung động.

Hôm qua, khi không ai hay biết gì thì Hàn Chi đã âm thầm dựng lên bức tường này.
Trương Phi kinh ngạc trước dị năng mạnh mẽ của cô, còn cảm thấy may mắn vì lựa chọn trước đây của mình.
Hắn xung phong nhận việc kết nối điện cho tường vây.
Lưu Duẫn cũng là dị năng hệ kim, nhưng so với Hàn Chi thì chẳng khác nào con kiến mà so với con voi cả.

Trong quân khu, hắn là dị năng có tiềm chất được đánh giá rất cao.

Nhưng bây giờ ở chỗ chị dâu, hắn lại thấy mình thật nhỏ bé.
Hàn Chi ngủ một giấc tới trưa, cô phải ngủ bù lại tối hôm qua.

Nhờ có mùi thức ăn thơm ngào ngạt của mợ đánh thức cô dậy.
Thay xong đồ, Hàn Chi bước xuống nhà.

Cô ló đầu vào phòng bếp hỏi.
"Mợ ơi, hôm nay ăn cái gì mà thơm quá vậy?"
"Nay mợ nấu lẩu, lâu rồi nhà mình không ăn lẩu hải sản.

Hôm qua, con đưa thức ăn cho mợ có tôm, cá với mực.


Mợ giữ lại, nay âm thầm nầu lẩu cho nhà mình ăn thôi." Mợ cười nói.
"Oa, mợ là số một." Hàn Chi vui vẻ, ôm mợ cô một cái.
Cuộc sống mãi như thế này thì thật là tốt.

Cô càng quyết tâm muốn bảo hộ phần bình yên này mãi mãi.
Ăn uống no nê, Hàn Chi nói với mọi người chuẩn bị cẩn thận, tối nay, tang thi sẽ đến.

Bây giờ, Hàn Chi muốn đi trở lại vào quân khu để phụ với Lăng Sâm.
Nhóm Lưu Duẫn cũng ồn ào muốn đi theo, nhưng Hàn Chi không cho.

Cô muốn mọi người ở lại đây bảo vệ khu biệt thự.
Kỷ Phong nghĩ lại cũng đúng, bọn họ ở đây lo cho bên này thì ở quân khu, Lăng Sâm và Hàn Chi cũng yên tâm để chiến đấu hơn.
Dặn dò xong đâu đó, Hàn Chi lại cho mợ thêm thức ăn để đầy trong không gian.

Còn lấy ra một rương súng, cái này là dành cho những người bình thường chưa đủ điều kiện để kích hoạt dị năng.

Có thêm một số thứ để phòng rủi ro, cô vẫn cảm thấy yên tâm hơn.
Hàn Chi dự tính bay vào quân khu trong đêm, nhưng suy nghĩ lại, cô đi như vậy bên trạm kiểm soát không có thông tin đi vào của cô, mai mốt là phiền phức.
Thật là, cô lười lái xe quá.

Từ khi ở chung với Lăng Sâm, cô không phải làm gì cả, nay bị dưỡng thành mèo lười rồi.

Nghĩ xong, Hàn Chi cũng đành nhận mệnh mà bước lên xe, bắt đầu chạy vào quân khu.
Bảy giờ tối, Hàn Chi có mặt ở cổng trạm kiểm soát.

Mấy anh lính canh cổng thấy được Hàn Chi thì giật mình.
Cô gái này đi một mình mà dám đi ra ngoài vào buổi tối như vậy, thật là gan dạ, lại còn xinh đẹp như vậy.


Cô ấy nhìn thật thuần khiết, chắc còn chưa biết thời buổi bây giờ tàn khốc đến mức nào.
Làm thủ tục cho cô ấy xong, anh lính đi vào buôn chuyện với bạn mình.
"Anh thấy cô gái kia không? Cô ấy thật xinh đẹp, lại rất can đảm."
Bạn của anh ta thì nhìn anh ta như thằng trốn trại vậy.

Người này chắc không đi xem trận thanh lý Triệu gia của nhà họ Lăng rồi.
"Anh tốt nhất đừng có ý với cô ấy." Anh lính thâm tình nhìn bạn mình nói.
"Tại sao? Tôi thấy tôi cũng không tệ lắm mà." Anh lính kia không phục lắm.
"Anh không biết sao? Cô ấy là vợ chưa cưới của Lăng thiếu, anh muốn chết thì cứ rớ vô đi."
"..."
Anh lính kia liền tắt tiếng.
Không phải chứ? Lâu lắm, anh mới thấy được người con gái xinh đẹp lại mạnh dạn như vậy, thế mà là có chủ rồi, lại còn là Lăng thiếu nữa chứ.
Anh lính kia vỗ vai bạn mình, không nói gì.
Hàn Chi không biết được cô lại làm nát tâm thiếu niên của một anh chàng nào đó.

Cô đang vui vẻ, chạy về phía Lăng gia.

Thật thì cô có chút nhớ Lăng Sâm, mấy ngày nay ở cùng quen rồi.

Có anh nằm kế bên, cô dễ ngủ hơn hẳn.