Dài Lâu

Quyển 2 - Chương 56




Ở nông thôn vừa mới hết Tết, dư vị năm mới vẫn còn quẩn quanh đâu đây, tiệm sách bên bến xe cũng đã mở lại rồi.

Ông lão không có chuyện gì làm, vừa sáng sớm đã thức dậy xúc tuyết quét đường, thuận tiện vận động gân cốt, bận xong mấy chuyện lặt vặt ấy thì đúng lúc mấy đứa nhỏ nhà hàng xóm nháo nhác chạy tới tìm ông đòi lì xì.

“Ông ơi! Ông ơi!” Trẻ con bảy tám tuổi thời nay tinh nghịch ồn ào, rất khác với Giang Thâm an phận yên tĩnh khi còn bé, ông lão cho mấy đứa vào trong, sợ tụi nó lạnh nên còn đốt thêm một chậu than nữa.

“Mấy đứa ăn kẹo không?” Ông lão hỏi.

Cả đám nhóc ai cũng mặc áo bông, tròn vo như quả bóng tuyết: “Muốn ạ!”

Ông lão cầm kẹo hạnh phúc* ra chia cho mấy đứa trẻ, tụi nhóc ăn kẹo xong thì chui tót vào bên trong đọc manga, ông lão nằm ở bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào sưởi ấm cả người.

* Kẹo hạnh phúc là một loại kẹo làm từ đường hoặc mật ong, thêm các loại hạt nướng chín, lòng trắng trứng đánh bông, đôi khi có thêm hoa quả ướp đường thái nhỏ.

Hình trong điện thoại nhiều quá nên dạo này hơi lag, tốc độ mở weibo cũng rất chậm, nhưng ông lão không vội, ông đeo kính lên híp mắt tìm siêu chủ đề mình quan tâm, vừa ấn vào thì đứa nhóc bên trong lại gọi ông: “Ông ơi! Manga Anh hùng nhí đâu rồi ạ?”

Ông lão nhịn không được nói, “Cháu không nhớ chỗ mình để lần trước sao?” Nói thì nói thế nhưng vẫn đi vào tìm cho đứa trẻ đó.

Siêu chủ đề cuối cùng cũng load xong, ông lão thấy một tin cực kỳ sốt dẻo nằm ở ngay đầu trang.

“Kết quả Lausanne có rồi nè! Mọi người mau đi tìm thiên nga nhỏ của chúng ta đi!”

Ông lão tròn mắt, không hiểu Lausanne là cái gì cả, lướt bình luận mới thấy có người để lại thông tin.

“Giải thi đấu múa ba-lê quốc tế Lausanne: 【Liên kết】đây là địa chỉ website games công bố kết quả, cơ mà toàn tiếng Pháp, quỳ gối cầu tìm lão đại khoa tiếng Pháp!”

Ông lão “Hả” một tiếng, cả người đứng bật dậy.

Mấy đứa trẻ đang đọc sách ở cách đó không xa giật cả mình, ngước mặt ngây thơ hỏi ông: “Ông sao vậy ạ?”

Ông lão không trả lời, run rẩy chạy vào bên trong lục tung sách vở, kết quả tìm được một từ điển tiếng Anh, “hầy” một tiếng đầy chán nản.

Ông lại chạy ra lần nữa, đeo khăn quàng đội mũ lên, trước khi đi ra ngoài có quay đầu trừng mắt uy hiếp: “Ngoan ngoãn đọc sách, đừng có gây chuyện, bằng không ông không trả tiền thuê sách cho mấy đứa đâu.”

Lũ trẻ: “…”

Đường nhựa trong thôn bình thường đi thì không xa, nhưng một khi có việc gấp thì lại cảm thấy rất tốn thời gian, ông lão lớn tuổi rồi, nào có sức đi nhanh, vịn vào cây dương liễu bên đường thở hổn hà hổn hển, đang chuẩn bị đi tiếp thì sau lưng vang lên tiếng còi xe hơi.

Trần Mao Tú kéo cửa sổ xuống, ngồi trong ghế lái gọi ông: “Ông ơi, sao ông lại ở đây?!”

Ông lão thấy anh thì như chộp được vị cứu tinh: “Nhanh, nhanh đưa ông đến nhà họ Giang!”

Thẩm Thụ Bảo xuống khỏi ghế lái phụ dìu ông lên, vội vàng hỏi: “Có chuyện gì vậy ông?”

Ông lão lên xe thì giục Trần Mao Tú mau lái đi, ông chen đầu vào giữa hai người, lấy điện thoại ra vội đưa cho Thẩm Thụ Bảo xem: “Giải đấu múa ba-lê quốc tế ở Lausanne, Thâm Tử đi thi… có kết quả rồi, ông không hiểu tiếng Pháp, nhìn không ra, Thụ Bảo cháu học hành thông minh, cháu hiểu không?”

Thẩm Thụ Bảo lần đầu tiên nghe được tin này, năm nay Giang Thâm nói không về ăn mừng năm mới thì bọn họ cũng sớm quen rồi, nhưng đối phương chẳng hề nhắc tới chuyện đi thi đấu, ai mà ngờ được đây là sự kiện lớn vậy chứ.

Anh nhận điện thoại của ông lão, mở liên kết website games ra, bên trong quả nhiên có một danh sách dài, bởi vì đọc không hiểu nên Thẩm Thụ Bảo chỉ có thể lấy điện thoại của mình ra dịch từng chữ.

Trần Mao Tú ở bên cạnh lo lắng hỏi: “Thành tích thế nào?”

Thẩm Thụ Bảo dịch cả buổi mới nói: “Đây là danh sách thi đấu vòng loại, tổng cộng có mười chín quốc gia, tám mươi người tham gia.” Anh tiếp tục lướt xuống, thấy một danh sách tương đối ít người, “Đây là danh sách trận chung kết, chỉ có hai mươi người.”

Ông lão căng thẳng nói, “Có Thâm Tử không?”

Thẩm Thụ Bảo xem từng người một, Trần Mao Tú thì đang lái xe, nhưng chưa tới nơi thì chợt phanh gấp lại, ông lão “Ôi trời ơi” một tiếng, cả người Thẩm Thụ Bảo thì suýt nữa đụng vào kính chắn gió, tức giận mắng: “Cẩu Mao! Mày phanh cái gì! Tao đã tìm được người đâu!”

Trần Mao Tú hét lên: “Tao hoảng chứ phải! Mày không thấy có bầy vịt con phía trước à?”

Giữa đường nhựa có một con vịt mẹ dẫn một bầy vịt con cất bước hình chữ bát (八) qua đường, thỉnh thoảng còn rẩy cánh đỏm dáng nhìn nhìn, chậm rãi đi thành hàng ơt phía trước xe của Trần Mao Tú.

Một già hai trẻ ba người chỉ có thể chờ đợi, không ai dám bóp còi thúc giục hết.

“Tìm được chưa?” Ông lão vội hỏi.

Thẩm Thụ Bảo nhìn chằm chằm điện thoại, đọc đến hàng tên thứ chín bỗng kêu to: “Tìm được rồi! Giang Thâm! Là nó!”

Trần Mao Tú chen đầu qua: “Nằm trong danh sách hai mười người?! Vào trận chung kết rồi sao?!”

Thẩm Thụ Bảo gật đầu thật mạnh, anh hít sâu một hơi, tay run run kéo đến cuối trang: “Nãy tao xem chỉ xem mỗi tên, quên kéo sang xem Thâm Tử giành giải mấy rồi.”

“Mày nói nhảm cái gì vậy chứ!” Cẩu Mao gấp gáp vô cùng, “Mau xem Thâm Tử giải mấy đi!”

Kết quả chẳng biết chuyện gì xảy ra mà mạng ngoại tuyến load mãi không xong.

“Thôi chết…” Thẩm Thụ Bảo lẩm bẩm, “Rớt mạng rồi.”

Ông lão đứng nửa người dậy, chỉ vào phía trước lớn tiếng bảo, “Vịt đi rồi! Vịt đi rồi!”

Trần Mao Tú khởi động lại xe, đạp mạnh xuống chân gà: “Tất cả ngồi vững! Chúng ta về nhà bắt wifi!”

Bởi vì hôm qua mới hết năm mới nên có không ít người trong thôn đều đóng cửa ngủ nướng, Thẩm Thụ Bảo và Cẩu Mao thì đã dậy từ sớm vào thành phố ăn uống với bạn bè, Trần Thanh Linh nghe tiếng xe, mơ mơ màng màng nằm trên giường, tháng Chín năm ngoái nhỏ vừa thi đậu Xuyên Mỹ, năm nay coi như là năm đầu tiên của một sinh viên Đại Học năm nhất.

“Anh hai về rồi hả mẹ?” Lúc Miêu Hoa Nhi vào phòng thì nhỏ bèn hỏi.

Miêu Hoa Nhi kinh ngạc, “Sao con dậy rồi?” Bà bật cười, “Anh con về rồi đấy, chẳng biết có chuyện gì mà vội vội vàng vàng chạy qua nhà họ Giang rồi, con muốn qua xem thử không?”

Trần Thanh Linh cau mày suy nghĩ một lát, vùng dậy khỏi giường, “Để con đi xem.”

Miêu Hoa Nhi “ôi” một tiếng, “Con mau đi tất vào, bên ngoài lạnh lắm đấy.”

Trần Thanh Linh không thay đồ ngủ, chỉ khoác một tấm áo bông dày, tóc tai bù xù chạy qua nhà họ Giang gần đó, gà Tony đang ưỡn ngực tản bộ ngoài sân, thấy nhỏ thì úc úc hai tiếng.

“Tony!” Thanh Linh Tử hôn gió với nó một cái, “Hôm nay em dễ thương thật à nha.”

Khen gà xong, nhỏ bèn chạy nhanh vào phòng khách nhà họ Giang, Trần Mao Tú đang đứng cạnh cửa, ngẩng đầu thấy nhỏ thì giật cả mình, “Sao em lại tới đây?”

Trần Thanh Linh trừng mắt: “Em không thể tới sao?”

Trần Mao Tú vô thức cúi đầu nhìn dép lê của nhỏ: “Em đi tất chưa đấy?”

Trần Thanh Linh đúng là chịu không nổi cái tật này của mẹ và anh mình, giơ chân cho anh nhìn, Trần Mao Tú vội vàng ngồi xổm xuống đi dép lại cho nhỏ, “Biết rồi biết rồi, giấu cho kỹ vào, chân con gái không được để lạnh đâu.”

Hai người đang đứng bên ngoài nói chuyện thì Thẩm Thụ Bảo trong phòng đột nhiên hét lên: “Giang Thâm! Tìm được rồi! Giang Thâm vào trận chung kết rồi!”

Trần Thanh Linh cảm thấy mình như một cơn gió bị Cẩu Mao kéo lê vào trong, ông lão tiệm sách cũng ở đó, kích động nói không nên lời, Đàm Linh Linh ngơ ngác nhìn laptop.

Cẩu Mao và Thanh Linh Tử chen chúc sau lưng Thẩm Thụ Bảo, con tay nắm chuột của Thẩm Thụ Bảo run run, lướt mấy lần mới đến được trang gốc.

Chỉ thấy một cột mốc màu vàng kim có dòng chữ “Shen Jiang” đứng đầu bảng.

Đàm Linh Linh chỉ vào máy tính, cà lăm hỏi, “Này, này là có ý gì?”

Trần Thanh Linh che miệng, trong chốc lát nước mắt lại tràn ra, Thẩm Thụ Bảo quay đầu lại, kích động đến nghẹn ngào, hít sâu vài lần mới bình tĩnh để nói: “Dì ơi, Giang Thâm giành giải nhất rồi, quán quân của cuộc thi múa ba-lê quốc tế Lausanne, là vũ công Trung Quốc!”

Đàm Linh Linh hiển nhiên không thể tin nổi, bà há to miệng, không thể thốt nên lời, điện thoại trong phòng khách đột nhiên vang lên.

“Bắt máy đi!” Ông lão giục bà, “Không chừng là Thâm Tử đấy!”

Đàm Linh Linh nhìn mọi người một vòng, lảo đảo bước tới nhấn nút nghe, Thẩm Thụ Bảo, Trần Mao Tú và Thanh Linh Tử vây quanh người ông lão đến gần nghe cùng.

Mọi người nom trông vô cùng buồn cười, vây quanh một chiếc điện thoại, đăm đăm chực chờ bên cuộc gọi của Đàm Linh Linh.

Không biết đối phương có phải Giang Thâm hay không, chỉ là Đàm Linh Linh vừa nghe hốc mắt đã đỏ lên, nước mắt bà tuôn rơi mãi chẳng thể ngừng, còn nụ cười thì lại vô cùng hạnh phúc, bà quay đầu nhìn Thẩm Thụ Bảo và Trần Mao Tú: “Đi! Mua pháo đi! Tối nay đến nhà dì ăn cơm chúc mừng Thâm Tử giành giải quán quân!”

Trần Thanh Linh cuối cùng không thể kìm nén được nữa, ôm anh trai mình òa khóc nức nở, vừa khóc vừa chà lau nước mắt. Đàm Linh Linh đưa điện thoại cho nhỏ, Giang Thâm ở bên kia bật cười, “Thanh Linh Tử, bạn đừng có khóc, bạn phải vui lên chứ, tớ được giải mà!”

Trần Thanh Linh nghe giọng cậu xong thì còn khóc dữ hơn.

Thẩm Thụ Bảo dở khóc dở cười tiếp lấy điện thoại hỏi, “Bao giờ em về?”

Trần Mao Tú nghe thế thì hét lên: “Mở loa ngoài! Mở loa ngoài! Mấy người có bị ngốc hay không hả!”

Ông lão ở bên cạnh nhanh tay nhấn mở loa ngoài, “Tháng sau em sẽ về, Bạch Cẩn Nhất về cùng em luôn ạ.”

“Có một tin mừng nữa.” Tiếng nói của Giang Thâm ở đầu bên kia dường như còn vui hơn khi mình đoạt giải, “Bạch Cẩn Nhất đã chính thức gia nhập liên minh quyền Anh chuyên nghiệp của Mỹ rồi, cậu ấy sẽ thi đấu giành đai vàng!”