Dải Lụa Đào Và Tú Xuân Đao

Chương 17




Edit: Mei A Mei

"Đừng so sở trường của mình với khuyết điểm của người khác. Tương tự, cũng đừng so điểm yếu của mình với sở trường của người ta."

Vệ Trường Diêu xoay người nhìn thoáng qua Vệ Trường Lăng. Thấy ánh mắt hắn vẫn còn hoang mang, nàng bèn dịu dàng an ủi hắn: "Giờ Trường Lăng còn quá nhỏ, đợi lớn rồi thì đệ sẽ hiểu được những lời tỷ nói hôm nay thôi."

Vệ Trường Lăng nhìn chăm chú vào cặp mắt hiền từ sáng ngời của tỷ tỷ, bất giác tin lời Vệ Trường Diêu nói.

Như thể đó giờ thế giới của tỷ tỷ đều thế vậy.

Dịu dàng, kiên định, cái gì cũng làm được...

Tỷ tỷ dạy cho hắn những thứ mà hắn hứng thú nhưng chưa hiểu.

Ánh sáng trong mắt hắn dần dần bừng lên. Đôi mắt càng ngày càng sáng. Hắn đã hiểu được phần nào hàm ý của tỷ tỷ rồi.


Vệ Trường Lăng ôm chặt Vệ Trường Diêu, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ sau lưng nàng, chậm rãi lên tiếng: "Tỷ tỷ, Trường Lăng hiểu ý tỷ rồi."

"Về sau Trường Lăng sẽ không coi thường mình nữa."

Vệ Trường Diêu hoảng hốt trước cử chỉ của hắn.

Nàng muốn nhắc nhở hắn không hợp quy củ, nhưng nghĩ đến dáng vẻ đáng thương hôm nay thì lại mềm lòng nên đành giữ nguyên.

Chỉ chớp mắt nàng đã nghe thấy giọng Vệ Trường Lăng hiểu ra. Nàng nhìn cũng hơi vui mừng, nâng tay vỗ vỗ lưng Vệ Trường Lăng, ý bảo hắn buông nàng ra.

Cảm nhận được cử chỉ của tỷ tỷ, Vệ Trường Lăng nghĩ mình không còn nhỏ nữa, bèn đứng thẳng người, buông tay ra.

Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Vệ Trường Diêu rồi lại nghĩ tới chuyện đám người Quốc Tử Giám hôm nay nói tỷ tỷ phải đi hòa thân, hắn hơi hoảng hốt.


Hắn nhìn tỷ tỷ trầm như nước trước mặt, hỏi dò: "Tỷ tỷ, tỷ phải đi hòa thân thật ư?"

Dứt lời, nhìn mặt Vệ Trường Diêu chằm chằm.

Vệ Trường Diêu không ngờ hắn sẽ biết chuyện này. Nàng hơi khiếp sợ nhìn Vệ Trường Lăng. Nàng luôn giấu giếm Vệ Trường Lăng chuyện này. Sao hắn biết được thế?

Nàng hỏi Vệ Trường Lăng: "Ai bảo đệ vậy?"

Vì không muốn Vệ Trường Lăng bị ảnh hưởng nên nàng mới giấu hắn. Ai to gan thế, chuyện còn chưa rõ thực hư đã nói cho hắn biết?

Vệ Trường Lăng thấy nét mặt của tỷ tỷ là biết ngay câu trả lời. Hắn hơi nóng nảy nắm chặt tay Vệ Trường Diêu. Đôi mắt mèo đầy lo lắng. Giọng nói gấp gáp: "Tỷ tỷ thật sự phải đi hòa thân, phải rời khỏi Đại Ung, rời xa Trường Lăng sao?"

Nhìn Vệ Trường Lăng lo lắng như vậy, Vệ Trường Diêu khá do dự rằng liệu có nên nói cho hắn biết sự thật hay không.


Quả thực chuyện này có chút phức tạp. Trước nay Vệ Trường Lăng đều ngây thơ vô tội, nếu nói cho hắn biết thì sẽ dọa hắn sợ, ảnh hưởng đến khả năng phán đoán sự vật sự việc của hắn; không nói thì lại sợ hắn chẳng biết phòng bị người trong cung.

Nàng đứng đó một lúc với vẻ mặt khó xử, nhưng rốt cục nàng vẫn sốc lại tinh thần và nói cho hắn biết sự thật.

Vì thế Vệ Trường Lăng từ từ nghe tỷ tỷ kể, đợi đến cuối cùng, hắn tức tới độ đứng không yên, siết chặt hai tay, đi dạo quanh phòng một vòng.

"Thôi Hào lại độc ác như vậy, còn cả mẫu tử Thôi quý phi nữa. Thật sự là...Đồ vô sỉ!"

Thấy Vệ Trường Lăng giận đỏ hết cả mặt, liên tục đi lại trong phòng, Vệ Trường Diêu im lặng một chốc rồi đến bên cạnh bàn đổ một ly trà, đưa cho hắn: "Sao tức giận thế?"
"Trường Lăng phải nhớ kĩ, miệng lưỡi nhanh nhảu nhất thời cũng chẳng giải quyết được bất cứ việc gì, phải luôn giữ tỉnh táo, phán đoán tình thế, sau đó tìm đúng nhược điểm của địch và tung một kích mới chuẩn."

Nghe vậy Vệ Trường Lăng bèn nhìn tỷ tỷ đang bình tĩnh như không liên quan gì mình. Hắn lại thầm xót xa và kính nể.

Vệ Trường Lăng cầm lấy chén trà nhấp môi. Khựng một chút, hắn khàn giọng hỏi: "Tỷ tỷ không giận sao? Bọn họ bắt nạt tỷ vậy cơ mà."

Vệ Trường Diêu nhìn chằm chằm vào hoa văn một đồ sứ trong phòng không chớp mắt. Ánh mắt kiên nghị: "Giận chứ. Nhưng có giận cũng chẳng thể khiến ta thoát khỏi cảnh khốn cùng."

Nói rồi nàng đảo mắt về phía Vệ Trường Lăng, nghiêm túc nói: "Đệ hẳn phải biết trong chuyện lần này, Thôi Hào và phụ hoàng cùng một phe với mẫu tử Thôi quý phi nhỉ?"
Vệ Trường Lăng còn chưa kịp đáp lời thì nàng lại nói tiếp: "Cho nên, đừng bao giờ tin người khác, đừng bao giờ dựa dẫm vào người khác, chỉ chính bản thân mình mới đáng tin nhất thôi."

Tô Kim vào phòng giữa lúc hai người đang nói chuyện. Nhìn hai bên nén cơn giận, nàng ta lên tiếng: "Công chúa, dùng bữa trưa thôi."

Bấy giờ Vệ Trường Diêu mới sực tỉnh. Nàng xoa xoa sợi tóc mềm mại của đệ đệ mình, dịu giọng nói: "Tóm lại, tỷ tỷ muốn Trường Lăng nhớ kĩ không thể không phòng lòng dạ con người."

Nhìn ánh mắt thoáng ngờ ngợ kia, nàng dịu dàng lên tiếng: "Đi thôi, lâu rồi chưa dùng bữa cùng nhau."