Đại Lục Thất Lạc

Chương 47




Dương Phàm nằm trên lưng Nick, bọn họ đang chạy tới núi đá đen trú đông. Bên cạnh là con ngựa trâu, trên lưng của nó chở thảo dược được phơi khô, nước và da lông.

Khi hắn đẩy tảng đá nhà bọn họ xuống đồi thì cô vừa nghĩ ‘rốt cuộc có thể đi!’, vừa cảm thấy tiếc nuối cái hang đá ở vô cùng thoải mái đó.

Thật ra thì cô có chút không nỡ bỏ cái nhà kia.

Bọn họ không tốn quá nhiều thời gian đi đường, một là vì đến núi đá đen trú đông đã không còn là chuyện quan trọng nhất nữa rồi, hai là có con ngựa trâu, bọn họ giảm đi không ít chuyện.

Nick ăn đến béo mập vào mùa thu, chờ hắn đổi lông qua mùa đông nhìn giống như một con khủng long. Dương Phàm ngủ trên lưng hắn, để hắn cõng cô lên đường, ở trên lưng hắn ăn uống, nhàm chán thì sờ mấy cọng lông dựng thẳng mới mọc trên vai hắn, dừng lại liền cảm thán Nick xem ra càng ngày càng dọa người rồi, cô chưa bao giờ cảm thấy hắn khó coi như vậy. 

Miễn cưỡng mới có thể nói, cái này gọi là ‘ uy vũ ’!

Mùa đông lông dày, cô cảm thấy, như vậy có phải là kém linh hoạt so với trước kia hay không? Lúc nghỉ ngơi cô sẽ ôm cái đuôi của hắn nhìn, vạch đen trên đuôi hắn vẫn rõ ràng như vậy, nhưng bây giờ hắn cũng không dám để cô sờ cái vạch kia chơi, luôn là cô ôm một cái, hắn liền vội vàng rút đuôi ra, hoặc là liền lập tức tìm thứ khác cho cô chơi, ‘ cứu ’ cái đuôi ra ngoài.

Lần đó mặc dù vì vạch đen này mà khổ cực một hồi, nhưng cô vẫn thích ôm cái đuôi của hắn chơi, kết quả cuối cùng mỗi lần cô ôm cái đuôi của hắn, bọn họ sẽ bắt đầu làm chuyện kia.

Bây giờ đang lên đường, hắn cũng không dám đem đuôi cho cô chơi, cho nên vừa thấy cô đưa tay ra liền vội vàng tránh, nhưng lại không bỏ đi xa, đứng cách cô một bước ngắn căng thẳng nhìn chằm chằm cô.

Vì vậy Dương Phàm chơi đến nghiện, lúc nghỉ ngơi sẽ dùng chiêu này chọc cho Nick chạy vòng quanh tránh cô, có một lần giỡn dai quá, hắn giận đến phát rống một tiếng giống như ưng non kêu. Nếu như trên mặt hắn không có lông, cô tuyệt đối sẽ cho rằng hắn đang đỏ mặt!

Sau đó cô ôm hắn vừa hôn vừa sờ an ủi hắn, xin lỗi hắn. Nhưng trong lòng lại cảm thấy vừa rồi hắn thật là quá đáng yêu! Lần tới có cơ hội phải chơi tiếp mới được!

Dương Phàm cũng không biết mình vậy là sao, năm ngoái vào lúc này, mặc dù cô và Nick đã rất thân mật, nhưng tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ, luôn không nhịn được trêu chọc hắn, còn nhất định phải trêu cho đến khi hắn phản ứng lại mới thôi. Nhìn hắn sốt ruột né tránh, cô lại càng thấy thú vị.

Dù bình thường lên đường cô nằm úp sấp trên lưng của hắn vẫn luôn không quản được tay của mình, sờ đầu hắn một chút, sờ mặt, lỗ mũi, miệng, lỗ tai một chút. Cô còn vói ngón tay vào trong miệng hắn sờ hàm răng đáng sợ kia, hàm răng này mặc dù bén nhọn, nhưng khi ngón tay cô đưa vào lại tuyệt không đáng sợ.

Cô càng ngày càng không sợ Nick rồi, loại ‘ không sợ ’ này sắp bằng cảm xúc ‘sợ’ và ‘e ngại’ lúc mới gặp hắn trước kia. Cô hoàn toàn tin tưởng hắn, ngay cả một điểm nhỏ cũng không hoài nghi, chỉ cần thấy hắn, nghĩ đến hắn, cả người và cả trái tim đều ấm áp.

Nick cũng vậy, cô cảm thấy thứ tình cảm này đang gia tăng từ hai phía, không phải chỉ có cô một mình một người tưởng tượng là có thể đạt thành. Giống như trước kia chỉ có hắn một bên bỏ ra, cô không tiếp nhận, cho nên cô và Nick giống như hai đường song song, có thể đi cùng một hướng, nhưng lại không gặp được nhau.

Bây giờ cô thay đổi suy nghĩ, giống như mở ra cho mình một cánh cửa, mà Nick vẫn luôn muốn tiến vào có thể vào.

"Nick, anh yêu em không?" Cô kề sát lỗ tai hắn hỏi, nghĩ cũng biết sẽ không nghe được câu trả lời, cô nói tiếp: "Em nghĩ anh có yêu." Lúc này hắn đang cõng cô lên đường, vì vậy cho dù không nghe được câu trả lời nhưng cô cũng biết ý tứ của hắn.

Đến núi đá đen, Nick muốn kéo cô trèo lên trên nhưng lại bị cô ngăn cản. Giống như cô nghĩ, băng tan lúc mùa đông kết thúc rất dễ tạo thành lỡ tuyết và đất lún, nếu như qua mùa đông sơn động có địa thế hơi bằng phẳng, diện tích lớn thì tốc độ băng tuyết đổ xuống sẽ không quá nhanh. Nơi càng cao chót vót, lúc tuyết tan càng nguy hiểm.

Cô kéo Nick đi vòng quanh núi đá đen, muốn tìm một chỗ có vẻ không nguy hiểm trèo lên. Người Nick trú đông đào sơn động không chỉ một cái, nên tìm nơi an toàn chui vào trú đông thì tốt hơn.

Chỉ là đứng ở dưới chân núi nhìn lên, giống như đứng trong rừng muốn nhìn thấy đỉnh của cây cao vậy, đều là không thể nào. Người xưa nói không biết bộ mặt thật của núi Lư Sơn, chỉ biết duyên đang ở trong núi này. Dương Phàm nghĩ thì rất tốt, nhưng lúc áp dụng vào thực tế thì chẳng ra sao.

Nick không hề oán hận đi vòng vòng với cô dưới chân núi hơn nửa ngày, nhìn cô dừng lại còn vô cùng trong sáng nghi hoặc nhìn cô. Làm cô xấu hổ nói ‘ thật xin lỗi, em lại tự cho mình là thông minh ’.

Dương Phàm rất rõ, cô chỉ dựa vào bản thân mà phán đoán là chưa đủ. Cô nên cô tự chấn tỉnh lại. Cô muốn tìm một sơn động tốt hơn là đúng, nhưng nếu như cô có một cái máy bay trực thăng, có thể đưa cô lên cao quan sát cẩn thận mọi phía của ngọn núi này, hoặc là cô có một cái Ống Nhòm, có thể đứng ở một nơi khá xa quan sát toàn diện ngọn núi, điều này cũng có thể.

Nhưng bây giờ cái gì cô cũng không có, cho nên kế hoạch tuy tốt, nhưng thực tế lại đánh bại cô.

Cô bò lên lưng Nick lần nữa, buồn bã ỉu xìu nói: "Chúng ta lên núi thôi. . . "

Nick cõng cô trèo lên núi, cô chú ý hắn không ngừng đổi hướng, đây cũng là cách hắn tìm ra nơi người Nick đào động.

Cuối cùng bọn họ cũng đến được cửa sơn động. Cửa động này dường như là dựng thẳng đứng trên vách núi, giống như có thanh đao sắc bén cắt núi đá đen này thành một mặt phẳng thẳng đứng. Như vậy, sau này nếu Nick không mang theo cô, cô sẽ không cách nào rời khỏi sơn động.

Nick đưa cô vào, lại đi ra mang ngựa trâu vào. Vừa rồi nó đứng ở phía dưới làm cách nào cũng trèo lên không được, có thể thấy lúc này đây vách núi là dạng gì.

Trong sơn động đã tụ tập vài người Nick và bạn đời của bọn họ, hàng năm đều trú đông cùng một đám người Nick xa lạ, Dương Phàm không thể nhận ra được trong số này có người Nick nào trú đông cùng cô năm ngoái hay không. Bây giờ mặc dù cô có thể nhận rõ Nick, nhưng khi nhìn người Nick khác cô vẫn không thể nhận ra sự khác biệt giữa bọn họ.

Cô chọn một góc dựa vào vách núi làm ổ, lấy áo da và lông trên người con ngựa trâu xuống, da lông dày bỏ qua một bên đã, trải xuống một tầng da chuột đất làm giường.

Nick đang ở bên cạnh giúp cô đào động chứa thức ăn, vừa rồi bọn họ đi lên có nhìn thấy vài người Nick đang dùng khoai tây dụ bắt chuột đất, một lát nữa hắn sẽ giúp cô đem số khoai tây khô còn dư lại chưa dùng đem vào cất, cô có thể bắt đầu trữ lương thực từ bây giờ rồi.

Hắn còn giúp cô đào hố chứa nước, gần núi đá đen cũng có khe suối, chỉ là không sạch bằng nước trên mặt đất. Đợi cô xếp xong toàn bộ áo da là có thể đi lấy nước rồi.

Dương Phàm nhớ tới chuyện cô không thể ra khỏi cửa sơn động, nắm lấy áo da bắt đầu rầu rỉ. Mỗi lần đều phải nhờ Nick sao? Không được, hắn còn phải đi săn thú, không thể để hắn giúp cô làm chuyện này.

Cô quyết định làm ròng rọc. Ngựa trâu có thể giúp cô vận chuyển nước đến gần cửa sơn động, cô ở trong sơn động sẽ dùng ròng rọc chuyển nước lên.

Như vậy, mỗi ngày Nick ra ngoài chỉ cần dẫn cô xuống, bắt xong mồi trở về cõng cô lên, hai chuyến thế là được. Còn lại cô có thể tự mình làm.

Dương Phàm vá hết da lông thành túi da, lúc này cô không chú ý đó là da dầy hay da mỏng, dù sao dùng xong lần này sẽ tháo ra.

Về phần ròng rọc, cô vẽ những bộ phận linh kiện linh tinh trên vách đá nửa ngày, quyết định để Nick giúp cô khắc đá. Đơn giản nhất chính là bánh xe, thô cũng không sao, có thể đem dây cuốn lên là được. Lần này trước khi mùa đông đến cô đã chuẩn bị một đống dây da và dây cỏ, chắc chắn đủ dùng.

Thẳng đến tối, người Nick bắt đầu dùng cơm nước xong xuôi nghỉ ngơi cô vẫn chưa làm xong ròng rọc, nước mang dưới chân núi lên được hai áo da, hẳn là đủ cho cô uống hai ngày.

Trong sơn động đen như mực, cô vẫn còn đang suy nghĩ nên làm ròng rọc thế nào thì bên kia, cái đuôi của Nick đã bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve lấy chân của cô. Có thể là thấy nửa ngày cô vẫn không có phản ứng, hắn bắt đầu kêu grù grù, tiếng kêu đột nhiên vang to bên tai lên làm cô sợ tới mức giật mình.

"Nick?" Cô vội vàng hỏi hắn.

Tiếng grù grù của hắn lộ ra vẻ uất ức, trong đêm tối cô sờ từ ngực hắn tới cổ hắn, sờ lên mặt, sau đó ôm lấy mặt hôn một cái, đụng phải mũi của hắn, răng đau nhói.

Sau đó hắn lại dùng lực như vậy đụng lại cô, nói không chừng còn lớn hơn?

Dương Phàm bị hắn đụng, răng cửa có chút lung lay. Cô lập tức ôm thật chặt cổ của hắn, chôn mặt vào hốc cổ hắn, sợ hắn ‘ hôn ’ lần nữa, răng cô coi như xong.

Hai người bọn họ dịu dàng cọ sát lẫn nhau, chờ tiếng grù grù của Nick trở nên thong thả, buông lỏng, cô lại tiếp tục suy nghĩ chuyện ròng rọc của cô. Vật này không khó làm, chỉ là làm thế nào để cố định trên đất hoặc trên tường đây? Hoặc là cứ trực tiếp làm trên tường? Nhưng cái đó không làm lớn lắm, làm lên rồi. . . . . . móng vuốt của Nick không làm được thứ ‘ tinh xảo ’ như vậy.

Dương Phàm tập trung suy nghĩ chuyện làm ròng rọc chuyển nước, không chú ý từ nãy giờ Nick vẫn đang dùng tiếng grù grù ‘ nói chuyện ’ với cô, đợi cô trả lời, tiếng grù grù của hắn dường như là vang lên bên tai cô.

Giống như Nick đang nói: ‘Anh đang nói chuyện với em! Em có nghe không?’

Dương Phàm vội vàng trấn an hắn một lần nữa, vừa ôm vừa hôn. Lúc ngủ, Nick lại chủ động đưa cái đuôi vào trong ngực cô để cô ôm, cô thuận tay xoa nhẹ hai cái lên vạch đen trên đuôi hắn, rõ ràng cảm thấy hắn đang ôm cô rùng mình hai cái, nhưng vẫn không chịu rút đuôi đi, dù phát run cũng muốn để trong ngực cô.

Đây là ‘ hối lộ ’ sao? Bởi vì cô bỏ rơi hắn, cho nên hắn đem thứ cô thích nhất - cái đuôi cho cô?

Nick, sao anh lại đáng yêu như thế?

Dương Phàm cảm động ôm Nick hôn nhiệt tình, về phần cái đuôi cô vẫn bỏ qua, không hạ thủ một lần nữa. Lúc chỉ có hai người họ thì thân mật thế nào cũng được, nhưng khi có nhiều người Nick xa lạ như vậy, cô xuống tay không được rồi. Không phải xấu hổ, chỉ là chuyện của cô và Nick là chuyện tư mật của bọn họ, không ai được phép nhìn.

Cái đuôi của Nick là bí mật của cô, cô không muốn chia sẻ với bất kỳ ai.