Đại Lục Thất Lạc

Chương 48




Người Nick chuẩn bị cho mùa đông, Dương Phàm cũng đã thành thói quen.

Vấn đề làm ròng rọc để vận chuyển nước đã có hướng giải quyết. Cô để Nick giúp cô làm một cái lỗ trên đỉnh cửa sơn động, lấy dây xuyên qua, một mặt dùng để vận chuyển túi nước, một mặt khác thắt một tảng đá bánh xe lên, có thể miễn cưỡng chuyển động cuộn sợi dây lên, nhưng không có cách cố định trên mặt đất.

Các biện pháp này đều có thể đem túi nước từ vài mét ở phía dưới vận vào sơn động, Dương Phàm chỉ có thể để Nick giúp cô làm vài cái vại đá, mỗi vại trữ chút nước để dùng. Chỉ là sợi dây rất mau mòn, có lẽ dùng mấy lần là đứt.

Cô dùng cách này để vận nước, Nick cũng muốn noi theo, hắn đem mấy con chuột đất cột hết ở một đầu sợi dây, sau đó nhảy lên kéo chúng nó lên, kết quả chưa đến được cửa sơn động sợi dây đã đứt, những con mồi kia đều rớt xuống.

Nhìn hắn vội vã nhảy xuống nhặt, Dương Phàm rất muốn nghĩ ra cách giúp hắn một chút.

Lần này người Nick chọn sơn động có chút bất tiện, bởi vì cửa sơn động không có tảng đá nào, cho nên lúc đi lên bọn họ không có chỗ để mượn lực. Hơn nữa mỗi lần lên bọn họ chỉ có thể mang theo một con mồi, sau đó trèo lên. Thời gian của bọn họ hầu như đều dùng để trèo lên trèo xuống núi.

Cô dùng lồng xương sườn lớn của động vật ăn cỏ làm thành cái giá để phân tán sức nặng, dùng dây da mới làm vòng qua cột chặt vào lồng xương sườn này rồi thả xuống sơn động, cho con mồi lên cột chặt lại rồi người Nick phía trên sẽ kéo bọn chúng lên.

Cách này quả thật có thể vận chuyển con mồi lên rất tốt, một phần người Nick sẽ đi săn thú, một phần vận con mồi lên núi, một phần tay cầm con mồi treo lên.

Cái đó không cần dùng đến ròng rọc, sức của người Nick rất lớn, người Nick ở lại trong sơn động học cô chà xát dây da, dây da bọn họ chà xát càng bền chắc hơn. Khi bọn họ vận con mồi lên, thường thường thuận tiện giúp cô đem túi nước vận lên luôn.

Cô cũng không cần xuống núi lấy nước, mỗi ngày Nick đều giúp cô đem mấy túi nước đầy đưa đến nơi để con mồi, những người Nick khác sẽ đem túi nước cùng con mồi để chung một chỗ kéo lên. Bọn họ còn có thể cột chặt miệng túi nước để lúc kéo lên nước không đổ ra ngoài.

Bây giờ chính là lúc động vật di chuyển đến nơi trú đông, ngày nào người Nick cũng có thể mang về rất nhiều con mồi, hơn nữa ngày nào cũng không thiếu người Nick mới gia nhập vào sơn động này.

Mỗi ngày Dương Phàm đều kiểm lại nhân số người Nick trong sơn động trước khi ăn tối, cô kinh ngạc phát hiện trong sơn động này, người Nick đã đến gần bằng số lượng người Nick trong sơn động lần đầu tiên cô trú đông. Bây giờ có 744 người Nick, trong đó có cả cô và bạn đời là 86.

Con số này còn đang không ngừng tăng lên.

Sơn động càng đào càng lớn, những con vật không cần đi săn thú và cô đều tập trung ở giữa sơn động. Trong sơn động ngày nào cũng đầy bụi, Dương Phàm chịu không nổi.

Sáng sớm hôm nay, Nick vừa muốn bò dậy, cô đã cảm nhận được cái đuôi trong ngực muốn rút ra.

"Nick." Cô còn chưa mở mắt đã lên tiếng kêu hắn, quả nhiên hắn lại quay về, kêu grù grù.

Cô bò dậy, người Nick trong sơn động đều muốn ra ngoài đi săn rồi. Nhưng bọn họ đều nhẹ nhàng lặng lẽ, giống như không muốn quấy rầy mộng đẹp của bạn đời trong sơn động.

Trước kia buổi sáng bọn họ đi ra ngoài thì Dương Phàm chưa bao giờ bị đánh thức, đều là lật người ngủ tiếp. Kết quả hôm nay tỉnh dậy liền thấy một đoàn  người Nick, tất cả đều giống quái thú, ai cũng rón rén, lặng yên không tiếng động chạy ra khỏi sơn động.

Cô lấy nửa túi nước, mang theo nửa túi khoai tây khô, phủ thêm một cái áo choàng là chuẩn bị xong.

Có lẽ Nick nhìn ra cô muốn đi ra ngoài với hắn? Có thể hắn không muốn cho cô đi theo săn thú nên vừa kêu grù grù vừa nằm xuống, còn kéo cô nằm xuống theo, sau đó ấn đầu cô để cô nằm xuống giống như lúc đang ngủ, hắn cứ như vậy ôm cô, trong cổ họng kêu grù grù, ru cô ngủ.

"Em muốn đi ra ngoài." Dương Phàm đẩy tay hắn ra bò dậy, kéo hắn lên, mang theo đồ, nhón chân đi tới cửa sơn động.

Bây giờ có lẽ hắn đã hiểu, nhưng vẫn còn muốn khuyên nhủ cô, cho nên cố ý khom thấp lưng grù grù gọi cô.

Cô đoán, bây giờ hắn đang nói ‘ em không phải đi ra ngoài đâu, cửa sơn động bây giờ vào không tiện mà ra cũng không tiện, em không được, ngoan ngoãn ở lại trong sơn động có được không? ’

Bên cạnh còn có vài người Nick khác dậy sớm chuẩn bị đi săn, đi ngang qua chỗ hai người bọn họ đều dừng lại nhìn một lát.

Dương Phàm trả lời là để Nick xoay người, cô mặc xong áo choàng đeo túi da vào rồi trèo lên lưng hắn để hắn cõng.

Cô nhất định phải đi ra ngoài.

Nick ngừng một chút, nếu như hắn là người, bây giờ nhất định đang than thở.

Chỉ là cuối cùng hắn vẫn đầu hàng.

Cái đuôi của hắn ở sau lưng đỡ lấy cô, để cô giống như trước kia ngồi lên đuôi của hắn, nhảy một cái liền ra khỏi sơn động.

Dương Phàm cảm giác giống như đang đi thang máy tốc độc cao cộng thêm xe điện đụng, rơi xuống thật nhanh, chợt dừng lại lại tiếp tục xuống.

Nick đặt cô xuống một nơi thông thoáng, ở đây cô có thể tự mình leo lên leo xuống mà không sợ té. Bây giờ là cuối mùa thu, có vài kẽ đá còn có cỏ dây đã úa vàng và vài cành cây nhỏ.

Vị trí này có lẽ là ở bên phải phía dưới sơn động, người Nick đi lui đi tới đều có thể nhìn thấy cô, người Nick cùng sơn động mang con mồi về đều đi ngang qua đây. Nói cách khác cô hoàn toàn không sợ lạc đàn, lại nói khoảng không gian này đều là người Nick, những mãnh thú khác sẽ không dám tới gần nơi này công kích cô.

Hắn đặt cô xuống liền tiếp tục xuống núi, không mang theo cô, tốc độ của hắn rất nhanh, nhìn hắn nhảy một cái là đã cách rất xa, lúc dừng lại còn quay đầu nhìn nhìn cô. Cô thấy hắn quay đầu sẽ vẫy vẫy hắn, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa.

Lúc này đây đồi cản gió, gió thổi không tới được chỗ cô. Không bị tuyết bao trùm, núi đá đen nhìn có chút đáng sợ, mặt trời đang từ từ nhô lên khỏi đường chân trời, mảnh trời đất được phủ lên một màu vàng kim chói mắt.

Từ buổi sáng đến xế chiều, cô ngồi ở trên dốc núi, ngồi mệt liền đứng lên đi lại chung quanh xem một chút. Cô không dám đi xa, năm ngoái cô còn không biết trên núi có sơn động người Nick khác, hai sơn động người Nick giống như kẻ địch. Nếu như người Nick sơn động khác nhìn thấy cô..., coi cô là con mồi mà bắt đi ăn thì làm thế nào?

Cô đói thì ăn chút khoai tây khô, khát liền thận trọng uống hai nước miếng. Nước mang từ dưới núi lên rất khó, nên phải vô cùng tiết kiệm.

Để canh thời gian, cô cắm một cành cây vào kẽ đá, nhìn bóng nhánh cây dài ngắn cùng góc chếch mà tính thời gian.

Sắp đến buổi trưa, bóng dáng tốp người Nick đi bắt mồi đầu tiên đã xuất hiện phía trước!

Sau khi thấy, Dương Phàm liền đứng lên đi tới đồi bên cạnh, vui mừng vẫy vẫy bọn họ. Dù không quen biết, nhưng nếu đã ở chung một sơn động, bọn họ chính là động bọn cùng nhau trú qua mùa đông này, dù chỉ là người nhà tạm thời.

Chờ hai người Nick này đến gần, cô lập tức trợn tròn mắt nhìn.

Hai người Nick này một trước một sau, bên cạnh là hai con vật bốn vó, cách khá xa nên không nhìn rõ đó là con vật gì. Trên lưng của chúng chất rất nhiều đồ.

Bọn chúng là con mồi người Nick bắt về?

Người Nick dùng cách này để chở con mồi? Như vậy quả thật đỡ tốn sức, một lần cũng có thể đem về nhiều.

Chờ bọn họ đi tới sườn núi rồi, Dương Phàm lui về sau mấy bước nhường đường. Hai người Nick này nhìn thấy cô đều ngừng lại một chút rồi mới đi lên, hai con vật bị họ dùng đuôi xua đuổi, mỗi con đều cõng hai con chuột đất trên lưng.

Năm ngoái, một người Nick săn thú về cũng chỉ có thể gánh một con chuột đất. Kiểu này tính ra một lần bọn họ có thể thu được năng suất gấp đôi.

Người Nick về càng lúc càng nhiều, có người vác theo con mồi, có lẽ một phần ba là làm giống như hai người Nick kia, dùng động vật bốn vó chở về. Những con ngựa trâu, trâu trán rộng, dê nhiều sừng, lừa tai dài lúc trèo lên núi đều linh hoạt hơn người Nick, bọn chúng đa số đều bị thương.

Con mồi chủ yếu là chuột đất, cũng có số ít là ngựa trâu, trâu trán rộng cùng động vật bốn vó. Những con vật này đều bị người Nick tập kích, một phần bị giết làm con mồi, một phần khác bị bắt sống.

Sắp đến chiều thì phần lớn người Nick săn thú đều trở lại, Nick cũng về, hắn mang theo một con ngựa trâu, trên lưng của nó là một túi nước cho cô và một con chuột đất.

Bọn họ đem con mồi đến gần sơn động, trước tiên buộc con mồi lại, đầu còn lại của sợi dây bọn họ mang theo, chờ bọn họ trèo lên sơn động liền kéo con mồi lên.

Nhìn thời gian, hẳn là thời gian săn thú hôm nay đã kết thúc.

Nick đem cô vào trước, người Nick ở cửa sơn động vội vàng dọn dẹp một nhóm con mồi cuối cùng. Cô không muốn ở lại cửa động làm trở ngại bọn họ, liền đi vào trong mấy bước chờ Nick.

Hôm nay là mùa thu hoạch lớn, cô thấy số con mồi này trước kia chừng hai ba ngày mới bắt được nhiều như vậy.

Nick và vài người Nick khác trở lại, hắn giúp cô đem túi nước về. Nhưng cô phát hiện không thấy những con vật vận con mồi đâu.

Bọn họ sẽ không thả bọn chúng đi, nhưng lại không mang vào sơn động , chẳng lẽ. . . . . .

Đem nước trong túi rót vào vại đá rồi, cô lại chạy đến cửa sơn động. Bây giờ chỉ còn lại hai ba người Nick đang đem vài chục con mồi còn lại chất chồng tại cửa động, cô nhìn thấy những con mồi này đa số đều là động vật bốn vó, chân của chúng vẫn còn co quắp lại, máu vẫn còn chảy.

Người Nick giết hết động vật họ dùng để vận chuyển con mồi, có thể ở trong mắt bọn hắn, những con vật kia cũng là con mồi.

Nick đi tới từ phía sau, hắn dùng đuôi quét bắp chân của cô, nhắc nhở cô đi về. Cô nhìn thấy hắn đi về phía những con mồi kia, chọn một con ngựa trâu để dưới đất, cùng người Nick bên cạnh một cầm chân trước, một xách chân sau xé ra.

Dương Phàm không dám nhìn nữa, xoay người chạy về. Cô ăn rất nhiều con mồi, cũng từng giết rất nhiều động vật. Nhưng một màn vừa rồi vẫn làm cho cô có chút không thoải mái.

Nick kéo nửa con mồi đi tới chỗ sâu trong sơn động để nướng, những người Nick khác cũng lục tục bắt đầu đi đến cửa sơn động lấy thức ăn chuẩn bị đi nướng. Rất nhanh trong sơn động mùi thơm thịt nướng bay đầy.

Nick cầm thịt nướng về đã không quá giống ngựa trâu rồi, hắn đã đem thịt đầu khớp xương và bắp chân vứt đi, chỉ để lại phần nhiều thịt ở chân sau. Thịt nướng bên ngoài cháy đen, tản ra mùi thịt cùng hơi nóng nồng đậm. Hắn đem thịt xé thành mấy khối lớn, cũng không đưa cho cô, mà là tự cắn mớm đút cho cô.

Thịt ngựa trâu cũng rất thô, cô căn bản không cắn nổi.

Cô không ăn nhiều, chỉ ăn vài miếng, sau đó liền không ngừng ăn khoai tây khô của mình. Ăn cơm xong không có chuyện làm, Nick đem tất cả khoai tây khô dụ bắt chuột đất về cho cô, cô ở chỗ đó máy móc không ngừng cắt chúng thành miếng nhỏ.

Nick ăn no nằm ở trên đất ấm áp, cái đuôi quấn lấy hông cô.

Cô sờ sờ cái đuôi của hắn một lát, trong lòng bình tĩnh hơn nhiều.

Người Nick làm rất tốt, bọn họ rất thông minh, học rất nhanh. Cô để mình nhớ kết luận này, cuối cùng cô đem những cảm xúc không biết tên kia quét vào trong góc.