Đại Lý Hoàng Đế Luyến Ái Ký

Chương 2




Vẻ mặt buồn bực,Đoàn Quân Nhiên ngồi trên nhuyễn tháp trải vải hoa mềm mại, hai bên là văn võ bá quan, còn thêm cả hoàng thân quốc thích, sứ thần Thiên triều ngồi ở ngay bên tay trái Đoàn Quân Nhiên, tỏ vẻ Đại Lý hữu hảo vớiThiên triều.

Tiết mục ca múa xuất sắc cùng âm nhạc du dương uyển chuyển cũng không thể lấy được sự chú ý của Đoàn Quân Nhiên, bây giờ trong đầu y chỉ có học thuộc lòng học thuộc lòng đầy khủng bố. Trời a! Sao lại phân cho tên gia hỏa Tĩnh Lam làm phụ tá của mình chứ, lúc nào cũng phải học thuộc lòng, học không thuộc còn bị đánh đòn…

Ô ~~~

Có lẽ là do biểu cảm củaĐoàn Quân Nhiênquá rõ ràng,Long Tĩnh Lam nhìn ra, vì thế hắn mở miệng, “Hoàng thượng, đồ ăn hôm nay ngự thiện phòng làm đều có màu sắc và hoa văn mới, thỉnh Hoàng thượngnếm thử.”

Rồi hắn lại liếc mắt quét qua Đoàn Quân Nhiênmột cái, ý là: nếu ngươi không hảo hảo biểu hiện, xem ta chỉnh ngươi thế nào. Hôm nay là cùng sứ thần dùng cơm, ngươi dám gây chuyện là ta sẽ nện mông ngươi đấy…

Ô…

Tĩnh Lam thật đáng sợ a,Đoàn Quân Nhiên tội nghiệp gật đầu, sau đó cầm thìa, vội ăn một miếng“Tây tử phủng tâm”.

Kết quả là ăn quá nhanh, hậu quả là sặc đến nước mắt nước mũi ròng ròng, Long Tĩnh Lam nhìn thấy, chỉ có thể âm thầm mắng một câu: đồ đần!

Mà hôm nay các sứ thần Thiên triềucũng rất vui vẻ, đến cuối yến hội, lão đại cầm đầu đứng lên nói, “Đại Lý đúng là nơi xinh đẹp lại hiếu khách, Hoàng thượng lòng dạ rộng lớn, nhiệt tình trấn tĩnh, càng làm cho chúng ta kính nể. Chờ đến khi chúng ta trở về, nhất định sẽ báo cáo lên thiên tử, cùng Đại Lý hòa hảo muôn đời.”

“Vậy nhờ ngài.”Long Tĩnh Lam uy nghi ngàn vạn bình thản nói. Các sứ thần liên tục hành lễ, Long Tĩnh Lam đi lên đỡ hoàng đế bước xuống, cùng với Đoàn Quân Nhiên về nội cung trước.

*

Tiến vào tẩm cung của Hoàng thượng, hai cung nữ đứng đầu bước lên chào đón. Đó là đôi tỷ muội song sinh, một người tên Đào Tử, một người tên Lê Tử; không cần phải nói, cáitên thô tục như thế, đương nhiên là do Đoàn Quân Nhiên nghĩ ra.

[6: Vầng, hai chị em song sinh đó được đặt tên là Quả Đào và Quả Lê. Ta có nên giữ cái tên này để thể hiện trình độ bỉ của em vua không nhỉ (õ.O)]

Đào Tửnói trước, “Ai nha, tiểu tổ tông của nô tỳ a, sao người lại nồng mùi rượu thế này?”

Lê Tử nhìn nhìn, cũng cười cười đi lên đỡ lấy, “Hoàng thượng không phải vừa uống rượu là sẽ say sao?”

“A… Về đến nhà…”Đoàn Quân Nhiên quả nhiên là chịu không nổi tửu lực, đã ngà ngà túy lúy rồi. Hai tỷ muội vừa nhìn thấy thế, vội vàng lấy đồ dùng tẩy rửa, giúp Đoàn Quân Nhiên súc miệng thay quần áo.

Chờ đến khi thu xếp ổn thỏa choĐoàn Quân Nhiênrồi, các nàng rời khỏi, quả nhiên thấy phụ chính vương vẫn còn đứng ngoài sảnh, Đào Tử cười cười với Lê Tử, sau đó hành lễ vớiLong Tĩnh Lam, bẩm báo, “Phụ chính vương điện hạ, Hoàng thượng đã nghỉ ngơi.”

Long Tĩnh Lam lạnh lùng nói, “Lui ra đi.”

Đào Lê hai người ngầm hiểu, vội vàng xua hết đám nha đầu ra ngoài, sau đó lại đóng cửa cẩn thận.



“Tỷ tỷ, Long tướng quân đối với bệ hạ thật đúng là không phải thân cận bình thường a.” Lê Tử nghịch ngợm nói.

“Muội a, chuyện chúng ta biết thì muội đừng có đi nói lung tung. Được rồi, chúng ta về nghỉ ngơi thôi.” Đào Tửkéo muội muội còn muốn nghe lén đi mất.



Long Tĩnh Lambước vào tẩm thất (phòng ngủ) của hoàng đế, nhìn xung quanh căn phòng mà chính hắn đã bước vào không biết bao nhiêu lần, phát hiện không có dị trạng, hắn thở dài, đi qua ngồi xuống cạnh long sàng, nhìn bộ dáng Đoàn Quân Nhiên say ngủ.

Đoàn Quân Nhiên lớn lên rất đẹp, đẹp đến mức giống hệt như trích tiên bị đọa, có cảm giác rất tinh khiết như không hề dính đến khói lửa nhân gian; đôi mày nhỏ mảnh, đôi môi mỏng manh, nhất là đôi mắt có đủ các sắc thái linh động nhất trong trời đất, làm cho y như không còn là tiên tử, ngược lại giống một con yêu tinh bướng bỉnh ngây thơ hơn, thời thời khắc khắc đều có thể trêu chọc lòng người.

Đoàn Quân Nhiên mặt nhăn mày nhíu, tựa như trong mơ cũng thấy mìnhphải học bài; một cánh tay y còn chìa ra ngoài chăn, lộ ra bên vai trắng như tuyết, lại thêm xương quai xanh nho nhỏ làm người ta phải suy nghĩ vẩn vơ.

Đôi môi hồng của y còn khẽ mấp máy, lẩm bẩm, “Tĩnh Lam, đừng đánh mông ta…”

Ngồi bên giường,Long Tĩnh Lam nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú lúc nào cũng lạnh như phủ một tầng băng không nhịn được phải mỉm cười. Hắn dùng tay khẽ vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mại của Đoàn Quân Nhiên, dịu dàng nói, “Không đánh ngươi, chỉ cần ngươi luôn ở bên cạnh ta…”

Không biết có phải Đoàn Quân Nhiênthật sự nghe thấy lời hắn nói hay không mà bỗng nhiên mở to mắt, vài gợn sóng lăn tăn lưu chuyển trong đôi mắt ấy, gần như có thể dìm người chết đuối trong ấy.

Đoàn Quân Nhiên mơ mơ màng màng thấy rõ Long Tĩnh Lam ngồi bên giường mình, liền vươn tay giữ chặt lấy hắn, nói, “Tĩnh Lam, ngủ cùng ta đi.”

Long Tĩnh Lam cười cười nhìn y, bắt đầu cởi bỏ vạt áo của mình, sau đó lưu loát xoay người lên giường, ôm lấy Đoàn Quân Nhiên.

Đoàn Quân Nhiêntự nhiên nhấc đầu gối lên hõm vai hắn, cười ha ha, “Tĩnh Lam a, ngươi kể chuyện cổ cho ta nghe đi…”

Hôm nay tâm trạng Long Tĩnh Lamkhá tốt, cũng phá lệ làm theo ý y, không lộ vẻ gì, hỏi “Vậy ngươi muốn nghe cái gì đây?”

“…”Đoàn Quân Nhiên suy nghĩ thật lâu, đến khiLong Tĩnh Lamcho là y đã ngủ quên mất thì y lại đột nhiên nói, “Kể chuyện tiểu bạch thỏ nhổ cà rốt đi!”

[7: E hèm, có ai tò mò câu chuyện thỏ con nhổ cà rốt không? Thích thì đọc nhé ^^Thỏ con tìm được cây cà rốt trên đất, dùng hết sức cũng không nhổ ra được. Lúc này khỉ con đến, thỏ con nhờ nó cùng nhổ cà rốt với mình, nhưng vẫn không nhổ được. Khỉ con lại tìm thấy heo con đang ngủ trong bụi cây, liền đánh thức heo con, kêu nó cùng nhổ. Heo con còn chưa tỉnh ngủ, vừa nhổ vừa ngủ gật. Chúng nó đang rầu rĩ thì có gấu con vạm vỡ đi đến. Nó tự cao tự đại, cho mình có sức mạnh, đẩy thỏ con, khỉ con và heo con ra, tự mình nhổ cà rốt, muốn khoe khoang một phen. Kết quả là cà rốt cũng không nhổ được, gấu con đã ngã phịch xuống đất, may mà khỉ con qua giúp, gấu con mới thở được. Gấu con nhận được bài học, cùng các bạn nhổ cà rốt lên. Cuối cùng, ngay cả ốc sên nhỏ cũng tới tham gia, tất cả đã nhổ được cà rốt.Theo những gì tra được trên baidu thì đây là truyện ngụ ngôn thích hợp với trẻ 5 tuổi hoặc là bé vừa bắt đầu đi học, do Lev Tolstoy dịch và xuất bản. Ai muốn tìm hiểu thêm về truyện ngụ ngôn của ông thì vào đây nhé.]

“…”

Long Tĩnh Lam quyết định, sau này dù có thế nào cũng nhất quyết không theo tên hoàng đế này nữa!

*****

“Tĩnh Lamthật quá phận! Lại bắt ta phải học thuộc lòng!”Trong thư phòng đặc biệt dành cho Hoàng thượng ở Quốc Tử Giám truyền đến tiếng cố ý gây sự của tiểu hoàng đế Đoàn Quân Nhiên.

“Là ngươi hôm qua chưa học bài xong.” Long Tĩnh Lam lạnh lùng nói. Hiện giờ hắn ngồi trên một cái ghế, còn Đoàn Quân Nhiên lại đứng trước mặt hắn.

Thư đồng xung quanh đều nơm nớp lo sợ nghe hai người kia cãi nhau, lo sợ cho cái đầu của mình sẽ vì lửa giận lan đến mà chuyển nhà đi mất.

“Ta mặc kệ nhiều như vậy! Tóm lại, ngày nào ngươi cũng bắt ta học thuộc, ta sắp điên rồi! Ta không học nổi nữa!” Đoàn Quân Nhiên phất ống tay áo, nét mặt đầy vẻ giận dữ.

Lần này y thật sự bạo phát. Bình thường dù cho y có không tình nguyện đi nữa thì cũng sẽ nghe lời Long Tĩnh Lam, nhưng bây giờ lại làm ầm lên với Long Tĩnh Lam.

“Cũng không phải ta bắt ngươi học thuộc, mà là bản thân ngươi là hoàng đế, ngươi phải có trách nhiệm của ngươi, trách nhiệm của ngươi cần ngươi học thuộc lòng.”Long Tĩnh Lam mặt không chút thay đổi nói tiếp, “Còn có bao nhiêu người mất ăn mất ngủ học tập đọc sách, làm như vậy là để khảo thủ công danh(thi đậu để lấy công danh), làm cho cuộc đời của mình có giá trị, tạo phúc mưu lợi vì thiên hạ. Ngươi thân là hoàng đế, lại ầm ĩ tranh cãi vì không muốn học bài, thật sự là làm nhục kẻ đọc sách trong thiên hạ.”

“Ngươi!”Đoàn Quân Nhiênkhông nói được hắn, trong lòng cũng thấy thẹn, có lẽ dù sao y cũng chỉ là tiểu hài tử, lòng muốn chơi đùacũng lớn, Long Tĩnh Lamép y học bài thật đúng là làm khó y.

Lúc hai người không ai chịu ai, lão Thái phó đánh vỡ cục diện bế tắc, nói, “Hoàng thượng tuổi còn nhỏ, ham chơi cũng là chuyện thường tình, mà phụ chính vương điện hạ nói đạo lý lớn cũng đúng…”

Nói đến đây, hai người kia đồng thời quay đầu lại trừng lão, ý là: rốt cuộc lão muốn giúp ai hả?!

Lão Thái phólau lau mồ hôi rịn ra trên trán, động tác này là chiêu bài của người Đại Lý a…

Cuối cùng, lão từ từ nói suy nghĩ của mình, “Chi bằng chúng ta mở thêm ân khoa ; thứ nhất là chào mời nhân sĩ có tài trong thiên hạ; thứ hai là để cho Hoàng thượng cảm nhận được trách nhiệm nặng nề của việc chăm chỉ học tập.”

[8: Ân khoa: Chế độ phong kiến xưa bình thường cứ ba năm sẽ tổ chức thi một lần, gồm: thi hương, thi hội, thi đình; được gọi là ‘chính khoa’ (kì thi chính). Khi hoàng đế tự mình thi thử thì sẽ có một danh sách trình tấu đặc biệt, cho phép thi thử, gọi là đặc tấu danh; thông thường đều có thể trúng tuyển, gọi là’ân khoa’. Ân khoa bắt đầu từ nhà Tống, Minh, Thanh. Nhà Thanh ngoài những luật lệ thi thử ra, lúc nào triều đình có buổi lễ long trọng thì sẽ mở thêm cuộc thi đặc biệt, cũng gọi là ân khoa.]

“…”Đoàn Quân Nhiên nháy mắt mấy cái, rất ngu ngốc nói, “Cái gì là ân khoa?”

“Cứ làm như thế đi.”

Long Tĩnh Lamquăng ra một câu, làm toàn bộ người đọc sách trong Đại Lý hưng phấn ba ngày không ngủ.

***

“Ai, mở thêm ân khoa thật là đáng ghét mà, sớm biết thế thì trẫm đã chẳng đồng ý…”Đoàn Quân Nhiênbuồn hiu nói.

Y ngồi xổm trên tảng đá bên ao sen, buồn rầu ném mấy cục đá nhỏ vào hồ.

Bùi Phi đứng ở bên cạnh y khuyên, “Hoàng thượng, ngài cũng đừng hối hận, có hối hận cũng là vô ích a. Lần sau ngài đừng tuỳ hứng như vậy nữa, nếu không phải hôm đó ngài đại náo Quốc Tử Giám, chọc giận tướng quân thì tướng quân cũng chẳng phạt ngài phải làm chủ khảo ân khoa lần này.”

Hừ!Đoàn Quân Nhiênkhông hề nghĩ vậy. Bây giờ y hận nhất là lão Thái phó a! Lão gia hỏa kia, ngoài mặt là quân tử khiêm tốn đầy trung thành và tận tâm, trên thực tế thì mưu ma chước quỷ còn nhiều hơn bất kì ai khác!

“Đi!”Đoàn Quân Nhiên đứng bật dậy.

Bùi Phi kì quái hỏi, “Hoàng thượng, ngài đi đâu vậy a?”

“Tìm lão Thái phó báo thù rửa hận!”Đoàn Quân Nhiên như gió rền chớp giật chạy đến Quốc Tử Giám, bắt được lão Thái phó, hù cho lão nhân gia hồn phi phách tán, cho là mình đã phạm vào đại tội gì đó rồi.

Đoàn Quân Nhiên ngông nghênh ngồi trên đường, còn trợn trừng nhìn lão Thái phó run rẩy đứng phía dưới, âm dương quái khí nói, “Tử lão đầu! Đều là lão nhiều chuyện, hôm nay trẫm muốn hảo hảo thay trời hành đạo!”

[9: Đường: dạng phòng khách lớn, có hai ghế trên cùng, dưới là hai hàng ghế sắp dài, hay thấy trong mấy nhà giàu có hay quyền quý ấy.]

Bùi Phi cũng mồ hôi đầy đầu. Trò đùa này của Hoàng thượng hắn cũng chưa thấy bao giờ a, vội hỏi, “Bệ hạ, ngài muốn trừng phạt lão nhân gia thế nào a? Lão Thái phó lớn tuổi, có thể không chịu nổi đâu.”

“Khanh yên tâm đi, trẫm gọi cái này là ‘trừng phạt nhẹ nhàng’, tuyệt đối để cho lão ta cả đời khó quên.”

Bùi Phi thầm nghĩ: ta thấy có mà trừng phạt cổ quái thì có…

Bất kể y nghĩ nhiều đến đâu, Đoàn Quân Nhiên vỗ tay gọi, “Người đâu! Đến ngự thiện phòng truyền đồ ăn cho trẫm!”

Ách…

Trong đầu Bùi Phihiện lên dấu chấm hỏi rõ to. Vì sao phải truyền đồ ăn a???

*

Tình hình trước mắt khiến ai nhìn thấy cũng phải ngất ngư. Trên bàn ăn cực lớn bày đủ 81 đĩa, vấn đề là đĩa nào khay nấy giống hệt nhau.

Mà 81 món kia cũng giống nhau như đúc, tất cả đều là tiểu thông phan đậu hũ(đậu hũ hấp hành lá).

Lão Thái phó nhìn cả bàn đồ ăn, lại nhìn Đoàn Quân Nhiên đang cười đến hư hỏng, run rẩy nói, “Hoàng thượng, đây là… Đây là…”

“Đây là hình phạt của lão. Trẫm muốn lão ăn hết 81 món này; những món này đều do một người làm, hương vị không khác nhau lắm, nhưng có mộtđĩatrẫm sai người bỏ hồ tiêu vào. Nếu lão ăn ra, trẫm sẽ tha thứ cho lão; ăn không được, lão cứ đợi trẫm tiếp tục sai người làm cho lão 81 khay khác nữa!”

Đoàn Quân Nhiên phụng phịu nói xong, lão Thái phó đành phải kiên trì bắt đầu ăn; nhưng mỗi lần ăn một khay,sắc mặt lão lại khó coi thêm vài phần. Thì ra mỗi đĩa không phải bỏ nhiều muối thì cũng là bỏ nhiều hành…

Tóm lại là tra tấn đầu lưỡi lão Thái phó đến khổ sở…

*

Một canh giờ sau, trong ngự hoa viên có sáu người: Đào Tử,Lê Tử, Đoàn Quân Nhiên,Bùi Phi, lão Thái phó, còn có thêm một ngự y mặc bạch bào (áo trắng dài).

“Ngài nếm thử xem đây là cái gì?”Đào Tửlấy ra một trái đào cho lão Thái phónếm thử.

Lão Thái phóbị bịt mắt nhai nhai vài cái, nói, “Màn thầu.”

“Vậy ngài nếm thử này đi.”Lê Tửlại lấy một trái lê ra.

Lão Thái phóvẫn nói, “Màn thầu.”

Đoàn Quân Nhiên đen xì cả mặt, lôi ra một trái ớt, tức giận nói, “Cái này!”

Lão Thái phóchậm rì rì nhai nuốt cả quả ớt trước mắt mọi người, dõng dạc nói, “Màn thầu thiu.”



“Xem ra, Thái phó đại nhân đã mất vị giác rồi.” Ngự y nhỏ giọng nói thầm vớiĐoàn Quân Nhiên cùng Bùi Phi.

“Này! Ngươi nói cái này có ích gì a, lão đương nhiên là mất vị giác rồi, ta đây cũng có thể nhìn ra nha!” Bùi Phi trừng hắn một cái, ngự y vô dụng này đúng là không đáng tin nha.

“Chuyện là, nếu chó mất đi vị giác thì cái mũi của nó cũng không thể ngửi được mùi nữa. Cho nên muốn biết lão Thái phócó hoàn toàn mất đi vị giác hay không còn phải chờ xem khứu giác của lão nữa.”

“Uy! Có người nào xem bệnh như ngươi không hả? Người với chó nhập làm một mà xem à?!” Bùi Phi lại giơ chân.

“Suỵt! Hai khanh đừng có ầm ĩ nữa, nếu như bị Tĩnh Lam đã biết, trẫm sẽ bị hắn lột da đó!” Đoàn Quân Nhiênvội vàng chọc chọc hai người.

“Ừ, nhỏ giọng một chút, người với chó nói sao cũng không giống nhau được, vậy việc này phải làm sao?” Bùi Phi cưỡng ép cơn giận hỏi lại.

Ngự y vừa gầy lại nhỏ không chút biến sắc, bình thản nói, “Nhưng ta mới chỉ xem bệnh cho chó mà thôi, chi bằng các vị đi tìm người khác đi.”

Bùi Phi nghe mà choáng váng, cứ cà lăm hỏi lại, “Cái gì! Ngươi mới chỉ xem bệnh cho chó… Từ từ! Vậy chứ làm sao ngươi lên làm được ngự y?!”

“Uy! Nhỏ giọng! Nhỏ giọng!”Đoàn Quân Nhiênnhét ngón tay lên trước miệng, lại cảnh cáo Bùi Phi.

Bùi Phi bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã, nói, “Được rồi, được rồi, coi như trước kia ngươi chỉ xem bệnh cho chó, nhưng mà bây giờ không có cách nào khác à?”

Ngự y nói chắc như đinh đóng cột, “Không có.”

“Xong rồi.”Bùi Phi nhất thời ủ rũ, chuyển quaĐoàn Quân Nhiên, “Nhưng thần vẫn không hiểu tại sao tên này lại lên làm được ngự y.”

Đoàn Quân Nhiên liếc mắt, kéo Bùi Phi qua, nhỏ giọng nói, “Thật ra là do ta có một lần giả bệnh, bị hắn nhìn ra, vì không để cho y đi mật báo với Tĩnh Lamnên mới phong y làm ngự y.”

Bùi Phi hiện giờ đã hết nói nổi. Đây là cái gì a!!!

“Được rồi, bây giờ chúng ta đi kiểm tra khứu giác của lão Thái phó.” Ngự y vẫn trưng ra cái mặt đơ như khúc gỗ. Bùi Phi hiện giờ đã buông xuôi,y chỉ cầu nguyện Long tướng quân hạ thủ lưu tình, đừng có chỉnh y quá thê thảm là được.

Lão Thái phóngồi trên ghế nhận thêm một vòng kiểm tra nữa. Đào Tử lấy một chén giấm chua cho lão ngửi.

Lão Thái phó nghĩ nghĩ, nói, “Trà Long Tỉnh.”

Lê Tử lôi một củ tỏi cho lão ngửi.

Lão Thái phó lại nghĩ nghĩ, nói, “Hoa quế cao.”



Đoàn Quân Nhiên cũng chịu không nổi nữa,thì thầm vài tiếng vớiBùi Phi, lấy ra một thỏi vàng, đưa qua dưới lỗ mũi như bã rượu của lão Thái phó.

Lão Thái phó lần này không chút do dự, chớp ngay thời cơ nói, “Đây là kim loại có màu!”

Đoàn Quân Nhiên nói, “Lão đi chết được rồi.”



Ngự y vỗ vỗ hai tay, vẫn là bộ dạng nghiêm túc kia, y gật gật đầu nói, “Thái phó đại nhân còn có thể cứu, căn cứ theo lúc ta cứu con chó kia mà nói, tình huốngcủa lão còn tốt hơn nhiều. Chờ ta kê đơn thuốc cho lão, tĩnh dưỡng một thời gian lại nói sau.”

Bùi Phi ở bên cạnh châm chọc, “Con chó kia của ngươi thật đáng thương.”



LúcĐào Tử,Lê Tửđưa lão Thái phó đi, Đoàn Quân Nhiên ngã ngồi trên ghế đá ở ngự hoa viên, đấm đầu nói, “Trẫm xong rồi, trẫm xong rồi. Lão nhất định sẽ mật báo cho Tĩnh Lam, cái mông của trẫm cầm chắc nở hoa rồi!”

“Hoàng thượng, vốn mông ngài hôm nay có thể không phải nở hoa đâu.” Bùi Phi bất đắc dĩ nói.

“Hửm? Nói tiếp.”Đoàn Quân Nhiên từ từ nhắm mắt, phất phất tay ý bảo y nói tiếp.

“Nhưng mà bây giờ thì chắc chắn mông ngài phải nở hoa rồi.”

“Cái gì?!”Đoàn Quân Nhiên vừa quay đầu lại, oành một tiếng, té từ trên ghế đá xuống, nhìn thân ảnh ngọc thụ lâm phong trước mặt, “Tĩnh Lam?! Oa!”