Đại Ma Đầu Hệ Thống

Chương 98: Hồi ức của tàng thiên cơ




Bị người thân yêu nhất phản bội, Tàng Thiên Cơ căn cơ hầu như tàn phế, mặc dù tu vi vẫn như cũ, nhưng hắn vĩnh viễn không thể tiến thêm, sinh cơ của hắn cũng gần như cạn kiệt, sinh mệnh lực mất đi khiến dung nhanh hắn dần trở nên già nua, hắn biết bản thân không thể trả thù được, lại không có mặt mũi trở về gia tộc, nên nản lòng thoái chí, thống khổ đau đớn, một thân một mình đi lang bạt khắp đại lục.

Cho đến khi gặp nàng...

Tàng Thiên Cơ lúc này hành tẩu vô định trong phiếm rừng rậm, ngước lên nhìn bầu trời mờ mịt, trong lòng hắn ngày càng mệt mỏi, mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.

Trên vai hắn gánh vác quá nhiều thứ, vinh quang gia tộc, trả thù cừu hận, nhưng bản thân lại bất lực, hắn biết sinh mệnh lực chỉ có thể chống đến hơn hai mươi năm nữa là nhắm mắt xuôi tay, mang theo cảm xúc không cam lòng mà tử vong. 

Đột nhiên, một tiếng quát lớn cắt đứt tâm trạng của hắn.

"Minh Nguyệt, ngươi còn muốn chạy, giao ra Băng Linh Quả, không phải vậy ngươi chắc chắn phải chết."

Xuất hiện trước mặt hắn là một thiếu nữ dung mạo thập phần xấu xí, bộ dáng có vẻ vô cùng chật vật, khóe miệng còn có lưu lại máu tươi đã khô, Bước chân lảo đảo không ngừng chạy trốn, sau lưng nàng, mấy người truy đuổi gắt gao.

"Hừ, có bản lĩnh các ngươi cùng ta một mình đấu, đơn đả độc đấu, nhìn ta Minh Nguyệt giết các ngươi như giết chó, các ngươi thật là một đám nhát gan.", Nàng tu vi Đại Võ Tông chi cảnh, mặt sau đuổi theo nàng chính là ba người cũng là Đại Võ Tông chi cảnh, hai nam một nữ.

"Thực sự là buồn cười, xấu xí bà nương ngươi là Bách Hoa Các thập đại ngoại môn cường giả, chúng ta tự nhận là không phải là đối thủ của ngươi, nhưng là ngươi cũng không phải đối thủ khi ba người chúng ta hợp sức."

Cất giọng là thiếu nữ tướng mạo thanh tú nhưng vẻ mặt lại khá giảo hoạt, ba người từ ba phương hướng, đem Minh Nguyệt bao vây vào giữa, ba người hiển nhiên là sợ sệt nàng đào tẩu.

"Minh Nguyệt, mọi người liều mạng tiến vào Hung Thú sơn mạch đều là vì tăng cao tu vi, Băng Linh Quả có thể tăng cao tu vi, giao ra Băng Linh Quả, chúng ta hứa thả ngươi đi."

Cất giọng là thiếu niên anh tuấn lạnh lẽo nhìn Nguyệt Nga, ánh mắt nơi sâu thẳm lóe lên sát ý, thầm nghĩ: " Xấu xí tiểu tiện nhân, Chỉ cần ngươi giao ra Băng Linh Quả, ta khiến ngươi chết không toàn thây."

"Ha ha ha, thực sự là buồn cười, các ngươi thật sự cho rằng ta là tiểu hài ba tuổi sao? Ta giao ra Băng Linh Quả, các ngươi nếu thả ta rời đi thì sẽ bị ta trả thù, giao hay không giao các ngươi chắc chắn đều sẽ giết ta, đã như vậy, ta việc gì thành toàn cho các ngươi?."

Minh Nguyệt bộc phát ra linh lực toàn thân, trên người nàng ẩn hiện ra một luồng khí tức Thê lương như muốn tung ra một kích liều mạng.

"Muốn chết!" ""Ngu Xuẩn!!"" ""Gian ngoan bất linh!""

Ba người đồng thời cất giọng mắng to, lẫn nhau âm thầm liếc mắt nhìn nhau, gật đầu. hiển nhiên muốn dùng ba đối một, ba người cũng bộc phát ra linh lực.

"Băng Hỏa Chưởng."

Thực lực Minh Nguyệt quả thật không đơn giản, một chưởng này nàng đã gần tới cảnh giới viên mãn, Băng Hỏa chưởng thượng phẩm võ kỹ trong tay nàng xuất thần nhập hóa, linh lực Cực Nóng cùng Cực Lạnh tuông trào ra, một ít hoa cỏ cây cối xung quanh nàng thậm chí trong nháy mắt khô héo, mặt đất càng là bị hỏa diễm đốt cháy, nếu là tầm thường Đại Võ Tông chi cảnh đối đầu với nàng không tới hai chiêu sẽ phải chết.

"Minh Nguyệt, ngươi thật sự muốn làm liều chết sao? ba người chúng ta đối phó ngươi thừa sức, nhưng chúng ta không muốn đắc tội ngươi, chỉ cần ngươi giao ra Băng Linh quả là được, ngươi cần gì tự tìm đường chết đâu này?"

Thiếu nữ khổ sở chống đỡ thế công của Minh Nguyệt, tuy nhiên ánh mắt vẫn ôn hòa nhìn Minh Nguyệt, thanh âm êm tai nói, tựa hồ ý tứ của nàng, không muốn giết chết Minh Nguyệt, nhưng thấy Minh Nguyệt vẫn cảnh giác nhìn mình, nàng thở dài một hơi, biết là phải huyết chiến một phen mới lấy được Băng linh quả, cho nên thiếu nữ đột nhiên thay đỗi thái độ, âm thanh sát ý nói với hai tên thiếu niên bên cạnh:

""Giết nàng!""

Với kinh nghiệm ra đời, Minh Nguyệt rõ ràng biết nàng bất quá là muốn cho nàng phân tâm mà thôi, nhanh chóng bạo phát linh lực phát ra toàn thân, ngưng trọng thủ thế.

Hai thiếu niên bên cạnh khẽ liếc nhau, đồng thời cười lạnh một tiếng, cũng dồn dập vận chuyển Linh lực, liên tiếp đánh ra trung phẩm võ kỹ.

Rầm rầm rầm...

"Oa!"

Chỉ là một chiêu võ kỹ đối chiến ba người hợp lực, cả người Minh Nguyệt hất thời bị đánh bay ra ngoài, một ngụm máu tươi phun ra, ngã trên mặt đất, liều mạng giãy giụa đứng dậy.

"Ha ha ha, tựu coi như các ngươi giết chết ta, các ngươi cũng đừng hòng thu được Băng Linh Quả, ta đã sớm đem Băng Quả dấu đi, các ngươi đừng đánh phí công, nhưng muốn giết ta, ta liều mạng giết các ngươi!! " khuôn mặt Minh Nguyệt trắng bệch, sát ý nói, cộng thêm gương mặt xấu xí của nàng, khiến cho mặt nàng trở nên dữ tợn. 

"Minh Nguyệt, ngươi đừng nghĩ gạt được chúng ta, Băng Linh Quả ngươi vừa mới hái, làm sao không ở trên người ngươi, động thủ." Thiếu Nữ xinh đẹp này quả nhiên tâm cơ độc ác, căn bản không cho Minh Nguyệt bất kỳ cơ hội sống sót, Ngân kiếm trong tay nàng càng ra sức hung ác đâm tới Minh Nguyệt.

"Ha ha, ta không cam lòng à, ta Minh Nguyệt chưa có người yêu mà phải chết ở đây, xấu xí như ta, cũng không có bạch mã hoàng tử đến giải cứu!" nàng thê lương nghĩ. Nàng biết với gương mặt của mình, không ai sẽ ra tay cứu nàng.

Minh Nguyệt tuyệt vọng từ từ nhắm mắt lại, nàng đã không ôm bất kỳ hi vọng, thế nhưng dù giờ khắc sinh tử tương giao, bàn tay nàng lại gắt gao nắm chặt túi trữ vật, Nàng tính vào lúc cuối cùng giữa sự sống và cái chết, nàng sẽ phá huỷ túi trữ vật, cho dù chết, nàng cũng không thể để ba người lấy bất kỳ đồ trên người nàng.

""Cong!!"" 

Vào lúc nàng tính hủy túi trữ vật, cam chịu cái chết, thì một nam tử đeo mặt nạ mặc trường bào trắng xuất hiện tại trước người nàng, giơ ngón chỏ hướng mũi kiếm của thiếu nữ đang đâm tới nhẹ nhàng búng ra, thiếu nữ kia nhất thời bị đánh lui ra ngoài, cánh tay rung động, kiếm đều cầm không vững, nhất thời rơi xuống đất.

Giờ khắc này, Minh Nguyệt biết rằng cả cuộc đời dài dằng dặc sau này cũng không thể quên giờ khắc này...Trong lúc sinh mệnh của nàng lâm nguy, nàng chỉ còn là đèn cạn dầu, chỉ một cơn gió vô tình nhẹ thổi là nàng theo gió mà đi, nhưng giây phút ấy, một thân ảnh gầy gò cao lớn đứng trước mặt nàng, xung quanh là địch nhân bao vây bốn phía, cơn gió cuồng bạo muốn đem nàng đi, nhưng thân ảnh ấy đánh lui cơn gió, nhất quyết không cho nàng đi. Tuy thân ảnh đó so với bầu trời rộng lớn trước mặt chỉ là con kiến hôi, nhưng giờ phút này, bóng lưng ấy lại che khuất cả thiên địa, khiến nàng cảm thấy, có hắn ở đây, Thiên cũng không diệt được nàng!

Minh Nguyệt mở mắt, nhìn thấy một nam tử đeo mặt nạ đang che chắn cho nàng cứu nàng thoát chết, một bóng lưng tuy gầy yếu nhưng với nàng lại to lớn lạ thường.

Nàng tuy không thấy khuôn mặt hắn, nhưng lòng nàng đã đem trọn bóng lưng ấy lưu sâu trong trái tim.

"Cảm ơn ngươi, người lạ mặt " Nàng e lệ nói, thái độ trái hẳn với vẻ cương liệt khi đối đầu với ba bọn kia.

Tàng Thiên Cơ xoay người nhìn nàng, cười nhạt.

Minh Nguyệt sâu trong nội tâm ngơ ngác nhìn mặt ân nhân cứu mình, tuy không thấy được khuôn mặt hắn, nhưng nụ cười ấm áp ấy lại khiến nàng không thể nào quên được.

"" Cao Thủ?" Thiếu nữ bị Tàng Thiên Cơ một ngón tay đánh bay lau đi vết máu trong miệng khổ sở đứng dậy, bàn tay run run, ánh mắt gắt gao nhìn Tàng Thiên Cơ.

""Ngươi là ai? Đây là chuyện giữa Ngũ Nhạc Phái đệ tử cùng Bách Hoa Các đệ tử, mời ngươi không nhúng tay chuyện riêng của chúng ta.."" Thiếu nữ biết Tàng Thiên Cơ tu vi sâu không lường được, bèn lấy ra Ngũ Nhạc Phái, ý đồ khiến vị nam tử này kiêng kỵ dừng tay.

"Cút! Không các ngươi chết!! " Đối với những thiếu nữ tâm cơ ác độc Tàng Thiên Cơ không ưa thích, vì bản thân hắn cũng bị thiếu nữ hại chết, cho nên giọng hắn trở nên băng hàn, sát ý hừng hực nói.

"Hai vị sư huynh, hắn bất quá tu vi chỉ cao hơn ta vài đoạn, vừa nãy ta không có phòng bị, mới sẽ bị hắn đánh lén, các ngươi nhanh chóng đối phó hắn, ta đến chém giết xú nữ nhân kia."

Tàng Thiên Cơ lạnh lùng nhìn ba người, từ lời của thiếu nữ, hắn biết cô gái này tâm cơ thật ác độc, nàng đây là muốn lợi dụng hai tên thiếu niên ngu ngốc này tới đối phó hắn, còn nàng đối phó Minh Nguyệt, sau đó đoạt được túi trữ vật, chỉ sợ nàng liền sẽ độc chiếm Băng Linh Quả, cao chạy xa bay 

Đối với thiếu nữ âm mưu, Tàng Thiên Cơ mặc dù biết, nhưng lại không nói rõ cho hai tên kia biết, đối với hạng người này hắn hoàn toàn không có hảo cảm, nếu như những người này không biết sống chết, hắn không ngại nhấc tay giết hai cái tên này.

"Ngươi... Muốn chết!"

Hai thiếu niên sắc mặt trở nên khó coi, người trước mặt thân hình gầy gò, giọng nói cũng trẻ trung, hẳn là tu vi cũng không cao hơn bọn hắn bao nhiêu, dám trước mặt sỉ nhục bọn hắn, bọn hắn không ngại liên thủ giết người trước mặt này.

Bọn hắn quay sang thiếu nữ xinh đẹp, nịnh nọt nói: "Sư muội, nàng yên tâm, đợi bọn ta đi chém giết hắn, giúp ngươi đoạt được Băng Linh Quả."

]

"Sư muội trước liền đa tạ hai vị sư huynh."

Thiếu nữ ánh mắt nơi sâu xa, thoáng hiện một vệt âm lãnh, nhưng bên ngoài vẫn ngọt ngào nói, âm thanh của nàng khiến người ta không nhịn được sản sinh thương mến, nhưng là từ trong đáy lòng Tàng Thiên Cơ tự nhiên cảm thấy căm ghét, thiếu nữ này thật sự rất đáng ghét, bên ngoài ngọt ngào, bên trong hiểm ác, giống người thiếu nữ đã phản bội hắn lúc trước....

"Chết đi!! "

Hai thiếu niên cả người Linh lực lưu động, phát ra vũ kỹ tập kích tới. Dựa theo ý nghĩ của bọn hắn, hai người bọn hắn hợp sức tấn công, Tàng Thiên Cơ phải cẩn trọng ứng đối, đến khi Thanh Tâm sư muội giết chết Minh Nguyệt tiện nhân, ba người hợp sức lại vây công người trước mắt này.

""Không!!""

Nàng biết thân thể nam tử trước mặt mình gầy gò, bị hai người đánh lén chắc chắn phải bị trọng thương, cho nên nàng thấy tình huống vậy, nước mắt lưng tròng, không quản thân thể bị thương phóng lên ôm Tàng Thiên Cơ, ý đồ lấy thân thể đỡ giùm Tàng Thiên Cơ.

Minh Nguyệt ôm chặt Tàng Thiên Cơ, hai mắt nàng nhắm lại, như đợi chết, nhưng khóe miệng vẫn treo vẻ ngọt ngào, hạnh phúc.

Tàng Thiên Cơ ôm chặt Minh Nguyệt, xoay người đón đỡ một quyền toàn lực của hai người này, thấy vậy ánh mắt hai thiếu niên lóe lên vẻ mừng rỡ, nhưng khi quả đấm của bọn hắn chạm vào thân thể Tàng Thiên Cơ, Tàng Thiên Cơ vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, Bọn hắn kinh hãi, bằng vào hai người bọn họ hợp lực, thân thể Tàng Thiên Cơ không có xuất hiện một điểm tổn thương.

"Làm sao có khả năng?"

Hai thiếu niên đứng im như tượng, vẻ mặt kinh hãi nhìn Tàng Thiên Cơ. 

Tàng Thiên Cơ khinh thường, phàm nhân tu vi, còn chưa đột phá Võ Quân dám ra tay với hắn, không biết sống chết. Tàng Thiên Cơ mở miệng lạnh lùng nói: "Chết!"

Một chữ "chết" vừa mới ra khỏi miệng, một tia ánh sáng lóe lên, Hai đầu lâu cấp tốc tung bay, huyết vũ tung tóe.

Khi bọn hắn ngã xuống, cách đó bọn hắn không xa, thiếu nữ đang chuẩn bị động thủ với Minh Nguyệt lại vô tình thấy Tàng Thiên Cơ nhẹ nhàng nhất tay giết chết hai người, thiếu nữ kinh hãi liều mạng chạy trốn.

"Muốn chạy!"

Tàng Thiên Cơ thoáng cái xuất hiện bên cạnh thiếu nữ xinh đẹp, một quyền tùy ý tung ra, thiếu nữ thân thể bị hắn một quyền đấm nổ nát.

Xử lý xong hết thảy, hắn xoay người lại nhìn thiếu nữ trong lòng, nghi hoặc nhìn nàng, hỏi:

""Vì Sao Đỡ Cho Ta??""

""Vì....Ta nợ ngươi, ta dùng cả đời, kể cả tính mạng để trả.""Minh Nguyệt gặp câu hỏi ngu ngơ của hắn, bật cười, ngọt ngào nói.

Gương mặt Minh Nguyệt nhăn nheo, mũi tẹt, mắt hí, lông mày một cái hướng lên trời, một cái hướng dưới đất, trên má còn có vết bớt, răng lại hô, nàng cười nhìn rất xấu xí, nhưng giờ phút này Tàng Thiên Cơ cảm thấy nàng xinh đẹp hơn ai hết, bởi vì nụ cười này, hạnh phúc không một tia giả dối.

..................

Tàng Thiên Cơ cùng Minh Nguyệt tìm một chỗ sơn động sạch sẽ ở lại, hắn bắt vài con thỏ rừng ném cho Minh Nguyệt, Minh Nguyệt khoe khoang nấu ăn rất ngon, cho nên hắn đưa thỏ rừng cho nàng làm.

Minh Nguyệt từ túi trữ vật lấy ra gia vị ướp thịt thỏ, rồi dùng Hỏa Chưởng nướng thịt thỏ, chỉ trong hai phút, thịt thỏ đã chín vàng.

Tàng Thiên Cơ một thoáng đã "chén" sạch con thỏ nướng, tốc độ rất nhanh.

Minh Nguyệt nhìn Tàng Thiên Cơ ngon lành ăn đồ mà nàng nướng, nội tâm cũng hạnh phúc lên, phải rồi, nhìn nam nhân mà mình thích ăn đồ mình nấu lại khen ngon, thiếu nữ nào chả hạnh phúc.

Tàng Thiên Cơ liếm liếm môi, đột nhiên cảm giác thấy ai đang nhìn mình, mới quay đầu sang, bắt gặp khuôn mặt không mấy xinh đẹp, nếu không phải nói là xấu xí đang mỉm cười nhìn mình chằm chằm, nếu trước mặt hắn không phải là Minh Nguyệt mà là một cô gái xấu xí khác, hắn chắc không kìm được một chưởng chụp chết!! Qúa Hiếp dâm thị giác rồi, mặc dù lúc này dung mạo hắn bởi vì sinh cơ mất đi cũng già nua xấu xí.

Tàng Thiên Cơ lúng túng, mở miệng trước:

""Sao ngươi nhìn ta chằm chằm vậy? ""

""Ta thích ngươi, không nhìn ngươi thì nhìn ai?"" Minh Nguyệt không xấu hổ, hắc hắc cười, đáp.

Tàng Thiên Cơ lạnh sống lưng, lần đầu tiên hắn gặp cô nàng thế này tỏ tình thật bá đạo, lý trí hắn nói không thích nàng, nhưng tim hắn hơi loạn nhịp vì nàng.

Tàng Thiên Cơ cười khổ, nói:

""Ta có gì tốt mà nàng thích ta?""

Minh Nguyệt không suy nghĩ mà đáp ngay:

""Ta cũng không biết, nhưng tim ta đã có hình bóng của ngươi.""

""Xin lỗi, nhưng ta đã mất hi vọng với tình yêu rồi. Với lại dung mạo ta cũng xấu xí, không đáng để ngươi thích.""

Tàng Thiên Cơ ra vẻ lạnh nhạt từ chối, nhưng hai mắt bối rối làm sao qua mắt được Minh Nguyệt.

""Ta không quan tâm, bản thân ta cũng xấu xí mà, dù ngươi thích ta hay không, ta mãi không thay đỗi tình cảm ta dành cho ngươi. "" Minh Nguyệt kiên định nói.Nội tâm thì không xấu hổ yy nghĩ thầm: "" Hắc hắc, mặt ta thế này làm gì có ai thích, nhất định phải bắt ngươi thích ta, vả lại, ta cũng thích ngươi. ""

""Tùy Ngươi!! "" Tàng Thiên Cơ lắc đầu.