Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 30: Khoái bút thư sinh đinh dật




Sự tín nhiệm và tha thứ đúng lúc của một người có đôi khi rất quan trọng!

Tha thứ cũng là một trong những tính cách tốt đẹp nhất của loài người.

Nếu càng có nhiều người có tính cách tốt đẹp này thì thế gian này sẽ càng trở nên hạnh phúc hơn.

Phương Thất chậm rãi nói: "Ngươi không cần cảm kích ta, ta biết có một số việc vốn bất đắc dĩ không muốn làm, ta cũng tin tưởng ngươi sau này nhất định có thể cứu giúp cho rất nhiều người thoát ly bể khổ."

Tên lạt ma đột nhiên ưỡn ngực, da mặt ngăm đen của hắn dường như có hào quang hiện ra, nói: "Cảm ơn thí chủ!"

Trong mắt Phương Thất hiện lên vẻ thương cảm nhưng vẫn mỉm cười nói: "Ngươi cũng không cần cảm ơn ta, đại ca của ta cũng giống ngươi …… xuất gia làm hòa thượng, ta tin tưởng ngươi nhất định cũng giống đại ca ta, sẽ trở thành một cao tăng"

Tên lạt ma nhìn Phương Thất và Du Mộng Điệp, khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi nói : "Hôm nay có thể gặp đựơc hai vị thí chủ nơi đây đúng là duyên phận và phúc phận trong đời của bần tăng! Sau khi trở về Thổ Phồn, bần tăng sẽ đến bên Nạp Mộc Thác Hồ ngày đêm tụng kinh, vì tội nghiệt đã gây ra mà sám hối, vì những vong hồn mà siêu độ, và cũng vì hai vị thí chủ cùng chúng sinh thế gian cầu phúc! Bần tăng xin cáo từ”

Nạp Mộc Thác còn có tên khác là Nạp Mộc Thác Hồ, trong tiếng Tạng thì 'Thác' có nghĩa là 'Hồ'. 'Nạp Mộc Thác' ý chỉ 'Thiên Hồ', 'Linh Hồ' hoặc là 'Thần Hồ', tương truyền nơi đây là đạo tràng của Mật Tông và cũng là một trong những thánh địa lớn nhất của Phật giáo.

Việc này, trước kia Du Mộng Điệp đã từng nghe Hiên Viên Hoằng nói qua.

Phương Thất lại cười nói: "Đại sư đi đường cẩn thận”

Tên lạt ma liền chắp tay rồi xoay người bỏ đi.

Giết chết một người có đôi khi cũng không khó, nhưng muốn tha thứ cho một người thì đôi khi cũng không dễ.

Nếu có thể tha thứ để cảm hóa một người, khiến cho hắn từ nay về sau hướng thiện và luôn giúp đỡ người khác, chuyên làm chuyện tốt giúp người thì chuyện như vậy bất luận là đối với chính mình hay người khác cũng là một chuyện vô cùng có ý nghĩa.

Nếu ngươi tha thứ cho một người và cảm hóa hắn làm cho hắn thành tâm đi giúp đỡ người khác thì chẳng phải là ngươi cũng đang gián tiếp trợ giúp họ hay sao?

Sau này bất luận lúc nào nghĩ lại thì tâm cũng sẽ cảm thấy vui mừng, tâm trạng vui vẻ thì khóe miệng tự nhiên sẽ lộ ra nụ cười mà thôi.

Luôn luôn nở nụ cười là một điều tốt, một người chỉ cần còn có thể cười được thì chẳng những có thể làm cho chính bản thân cảm giác được vui vẻ mà còn có ảnh hưởng tốt đẹp đến người khác nữa.

Chuyện như vậy thì tại sao lại không làm nhỉ?

Tuy nhiên chuyện như vậy lại có bao nhiêu người có khả năng làm đựơc đây?

Tên lạt ma bỏ đi rồi, tên cầm Phán Quan Bút có dáng vẻ thư sinh cũng cúi đầu, chuẩn bị bước theo sau.

Phía trước chính là một góc của dãy nhà , tên lạt ma đã băng qua góc tường tại đó, tên có dáng vẻ thư sinh cũng nhanh chóng bước theo sát hắn, chuẩn bị biến mất sau góc tường.

Ánh đao đột nhiên lóe lên, một thanh đao đơn đao cắm vào vách tường chặn đường đi của tên dáng vẻ thư sinh, đao cắm vào vẫn còn rung động không thôi.

Tên dáng vẻ thư sinh nhìn thấy sợ ngây người.

Hắn chậm rãi xoay người lại, thanh đao trong tay Du Mộng Điệp đã không còn nữa.

Du Mộng Điệp cười nói: "Ai cho ngươi đi?”

Hắn đột nhiên cảm giác được mình hiện tại giống như một con chuột đang nằm chờ con mèo ra tay xử lý.

Đột nhiên hắn cảm thấy buồn bã cực kỳ.

Sự thất vọng, sợ hãi đồng thời nảy lên trong lòng, tên thư sinh nhìn Du Mộng Điệp, tựa như một con chuột đang cố gắng chạy nhưng vẫn không cách nào chạy thoát, ánh mắt thất thần và tuyệt vọng nhìn con mèo đang hí hửng.

Vừa mới trước đó không lâu, hắn vẫn còn là một con chim ưng uy phong, chỉ chờ con thỏ xuất hiện thì sẽ đớp mồi.

Tuy nhiên sau đó lại đột nhiên phát hiện ra con thỏ không phải là thỏ mà là một con mãnh hổ.

Mọi việc trên đời thường rất hay đùa bỡn con người.

Tên thư sinh đột nhiên lớn tiếng nói: "Giết ta đi!"

Du Mộng Điệp mỉm cười hỏi lại: "Ngươi rất muốn chết phải không?"

Trên đời không có ai muốn chết cả, người muốn chết nếu không phải là có đầu óc bị bệnh thì cũng là người chịu sự đả kích dữ dội đến nỗi tuyệt vọng.

Tên thư sinh cắn răng nhìn Du Mộng Điệp, trong mắt lộ ra sự thù hận, lớn tiếng quát: "Đúng!"

Du Mộng Điệp đột nhiên nở nụ cười, nụ cười này tên thư sinh cảm giác được giống như con mèo đã hạ vuốt xuống.

Du Mộng Điệp nói: "Nếu ngươi muốn chết thì chúng ta đương nhiên không cản ngăn ngươi."

Tên thư sinh nghe những lời đó xong thì dùng ánh mắt cực kỳ oán hận nhìn vào Du Mộng Điệp, không thốt lời nào.

Du Mộng Điệp thản nhiên nói tiếp: "Nếu một người đã khăng khăng muốn làm chuyện gì đó, cho dù là tự chấm dứt mạng sống đi nữa thì chỉ cần không nguy hại đến người khác, hắn lúc nào cũng có quyền lợi làm việc đó, người khác đương nhiên không thể dùng sức ngăn cản, ngươi nghĩ đúng không?"

Tên thư sinh vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nói: "Các ngươi …… các ngươi chuẩn bị giết ta?”

Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Ồ, ta nghĩ rằng ngươi không muốn sống nữa chứ”

Lời của Du Mộng Điệp nói thật ra rất dễ hiểu.

Cho dù là một kẻ ngu thì cũng có thể nghe hiểu được ý tứ của nàng là gì.

Tên thư sinh chậm rãi cúi đầu, thở dài, nói : "Các ngươi hãy giết ta đi”

Du Mộng Điệp đột nhiên lạnh lùng nói: "Hôm nay người chết tại nơi này thật sự quá nhiều rồi, nếu ngươi thật sự muốn chết thì tại sao không giống tên lạt ma vừa rồi, có chút dũng khí nhỉ?"

Tên thư sinh giật mình nhìn Du Mộng Điệp, nói lắp bắp: "Ta …… ta ……"

Du Mộng Điệp lạnh lùng nói tiếp: "Chỉ cần cây Phán Quan Bút của ngươi nhẹ nhàng cắm vào huyệt Thái Dương thôi thì ta tin chắc ngươi sẽ rất nhanh đi gặp lại đồng bọn, tại sao ngươi còn chưa ra tay?"

Trán của tên sinh mồ hôi đột nhiên chảy ra như tắm.

Du Mộng Điệp đột nhiên khẽ thở dài, nói: "Trời tối rồi, ngươi muốn chúng ta đợi bao lâu đây?”

Tên thư sinh nhìn thoáng qua Du Mộng Điệp và Phương Thất rồi quay đầu nhìn về mặt trời đỏ rực ở phía tây, tiếp đó chậm rãi nhắm lại đôi mắt, tay phải chậm rãi giơ lên , Phán Quan Bút bằng thép trong tay dưới ánh hoàng hôn phát ra ánh sáng lạnh lùng.

Sau đó hắn lại nhìn về Du Mộng Điệp và Phương Thất, cắn răng, cánh tay phải chuyển động, Phán Quan Bút trong tay đột nhiên đâm tới huyệt Thái Dương.

Du Mộng Điệp mỉm cười nhìn hắn, Phương Thất cũng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Tuy nhiên Phán Quan Bút vừa chạm đến huyệt Thái Dương đã dừng lại.

Du Mộng Điệp nở nụ cười, Phương Thất cũng cười.

Cánh tay phải của tên thư sinh run rẩy không thôi, tiếp đó thốt lên: "Rốt cuộc các ngươi muốn gì?”

Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Ngươi không phải muốn chết sao? Vừa rồi ngươi có cốt khí lắm mà, sao lại dừng lại thế?”

Tên thư sinh cúi đầu thật thấp, nói: "Ta ……"

Du Mộng Điệp thở dài, nói: "Ta tin tưởng ngươi cũng có cha mẹ và vợ con, nếu ngươi chết đi thì họ biết làm sao?", dừng một chút, Du Mộng Điệp nói tiếp: "Kỳ thật rất nhiều người trong chúng ta cố gắng sống cũng là sống vì thân nhân của mình cho nên ngươi cũng không cần phải cảm thấy xấu hổ”

Tên thư sinh chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa xấu hổ vừa cảm kích nhìn Du Mộng Điệp.

Du Mộng Điệp nói tiếp: "Chết thật ra rất dễ dàng nhưng sống thì rất khó đấy, sỡ dĩ ta cố gắng giải thích cho ngươi là vì ta biết ngươi nhất định sống trong đau khổ và mệt mỏi!"

Tên thư sinh thở dài, lại tiếp tục cúi đầu thấp xuống.

Du Mộng Điệp chậm rãi nói tiếp: "Ngươi vừa rồi không nên làm vậy, cho dù ngươi không vì chính bản thân thì cũng nên vì cha mẹ và vợ con mà nghĩ lại”, Du Mộng Điệp dừng một chút rồi mỉm cười: "Huống chi, ngươi cũng không cần ở trước mặt chúng ta biểu diễn nhiều trò như vậy."

Tên thư sinh vẫn cúi đầu không lên tiếng.

Du Mộng Điệp khẽ thở dài, nói tiếp: "Ta hy vọng ngươi có thể nói ra bí mật của tổ chức các ngươi, và là ai đã hại Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành, ta cam đoan ngươi có thể an toàn rời đi”

Tên thư sinh chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt và ánh mắt lộ ra vẻ rất sợ hãi. Một hồi lâu sau lại chậm rãi lắc đầu.

Phương Thất đột nhiên thở dài, lạnh lùng nói: "Đinh Dật, rốt cuộc ngươi có muốn nói không?"

Tên thư sinh kinh ngạc nhìn Phương Thất, nói lắp bắp: "Ngươi …… ngươi?"

Phương thất cười lạnh, nói:: "Khoái Bút Thư Sinh Đinh Dật, là người Cửu Giang, chuyên sử dụng Phán Quan Bút, vận bút như thần, chuyên đánh vào các yếu huyệt của đối thủ, trên giang hồ cũng có danh nghĩa hiệp, chẳng lẽ ngươi cũng cam tâm làm con chó dưới chân người khác?”

Đinh Dật nhìn Phương Thất, hắn nhìn thật lâu, sau đó ngửa mặt lên trời than thở: "Đinh mỗ thẹn với tổ tông, quả thật đáng chết!"

Phương Thất lạnh lùng nói: "Ngươi không cần phải chết, ta biết ngươi cũng đã từng làm nhiều chuyện tốt, ta sẽ không giết ngươi đâu."

Đinh Dật nhìn Phương Thất, vẻ mặt hắn biến hóa rất nhiều, cảm kích có, xấu hổ có, bất đắc dĩ và đau khổ cũng có.

Phương Thất chậm rãi nói: "Theo ta thấy thì với võ công của các ngươi căn bản không thể đụng tới một sợi tóc của tứ ca ta, tuy nhiên tổ chức của các ngươi đã hại tứ ca của ta như vậy, do đó ngươi chỉ cần nói cho ta biết tên chủ mưu phía sau các ngươi là ai thì ngươi có thể lập tức trở về Cửu Giang, tiếp tục danh tiếng hiệp sĩ của ngươi, chuyện hôm nay ta tuyệt sẽ không tiết lộ một lời"

Đinh Dật chậm rãi gật đầu, tiếp đó thở dài nói: "Ngừơi của Phương gia quả nhiên ai cũng là người thông minh, Đinh mỗ đây kính nể vạn phần, chỉ là ngươi muốn ta nói cho ngươi biết ai đã hại Phương Ngọc Thành, điều này không có khả năng"

Phương Thất nhìn Đinh Dật, thở dài, nói: "Nếu ngươi thật sự không muốn nói, vậy ngươi hãy đi đi, nên nhớ sau này đừng giúp bọn chúng làm chuyện ác đức nữa là được"

Trong mắt Đinh Dật đột nhiên tràn ngập cảm kích, nói: "Phương huynh đệ, Đinh mỗ có thể xưng hô với ngươi một tiếng huynh đệ không? Ngươi đối đãi ta như vậy , Đinh Dật đây thật sự cảm thấy rất xấu hổ. Chỉ là chuyện này không phải ta không muốn nói mà là ta quả thật không hề biết gì cả”

Du Mộng Điệp nhíu mày nói: "Không biết? Sao có thể như vậy?”

Đinh Dật chậm rãi nói: "Các ngươi đại khái cũng biết nơi này có một tổ chức thần bí, ta đương nhiên cũng là ngừơi của tổ chức này, tuy nhiên tổ chức này có những bí mật đáng sợ gì thì ta thật sự là không biết”