Đại Minh Tinh Và Thợ Săn Ảnh

Chương 15




Tựa như tuyết tan khi xuân về, mặc dù Trình Tư không hiểu lắm nhưng anh vẫn cảm nhận được rất rõ ràng mối quan hệ giữa mình và Hứa Minh Ưu đã “ấm” lại rồi.

Việc này khiến anh thở phào một hơi, tiếp đó liền tận lực mời cậu đến phòng làm việc chơi, giống như muốn bù đắp lại toàn bộ những lần bị từ chối trước đây vậy.

Hứa Minh Ưu thật sự khóc không được mà cười cũng không xong. Trình Tư làm việc tự do, thời gian rãnh rỗi rất nhiều, nhưng cậu thì đâu được vậy, còn phải đi làm, có lúc một ngày chạy mấy nơi, đến thời gian uống ngụm nước còn chẳng có.

Nhưng mặc dù vậy, cậu vẫn luôn nhận lời, cơ bản là chỉ cần có thời gian thì sẽ qua.

Qua chơi nhiều lần rồi, đến mấy nhân viên của Trình Tư cũng dần dần thân với cậu.

Tính khí Hứa Minh Ưu hòa nhã, chẳng qua tính cách hướng nội, không mấy khi nói chuyện, mà những nhân viên ở đây thì đều biết về độ lợi hại của vị “Đế vương săn ảnh” này rồi, người nào người nấy đều ngoan ngoãn gọi cậu là “thầy Hứa”, làm cậu ngại vô cùng.

Lần đầu tiên Trình Tư nghe nhân viên của mình gọi cậu như thế, cười suýt nghẹn thở, cũng học theo gọi một tiếng “thầy Hứa”, lập tức bị Hứa Minh Ưu tặng nguyên cây củ cải trắng vào mặt.

Vừa hay vài nhân viên cũng có hứng thú với việc chụp ảnh, nên đôi lúc Hứa Minh Ưu thuận tiện chỉ dạy cho bọn họ vài kỹ xảo chụp, xem như không phụ tôn xưng “thầy” kia.

Có điều mặc dù thầy giáo hơi nghiệp dư nhưng lên lớp thì tuyệt đối không qua loa đại khái chút nào.

Một khi Hứa Minh Ưu đã cầm máy ảnh lên thì giống như quân lính khoác chiến giáp, tay nâng thương, khí khái cả người trở nên sắc bén chói mắt, hoàn toàn không giống bộ dạng bình thường, ngay cả Trình Tư cũng bất ngờ.

Nói ra thì bạn bè bên cạnh anh trước giờ luôn thuộc dạng ồn ào, chỉ duy nhất có Hứa Minh Ưu là hơi khác.

Ngoại trừ khí chất khiến người khác an tâm, còn có…

Còn có cái gì, Trình Tư cũng không nói rõ được.

Có lẽ cũng như sự xuất hiện của đom đóm bất chợt lóe sáng trong màn đen tăm tối.

Thứ ánh sáng yếu ớt nhưng rõ ràng đó khiến anh không nhịn được mà muốn đưa tay ra bắt lấy.

Hứa Minh Ưu: “…Làm như thế này, lúc ấn mấy phím này thì nhất định phải chú ý đến khoảng cách giữa người và cảnh vật.”

Mấy nhân viên chỉnh chỉnh máy ảnh trong tay, gật gù.

Nhân viên Giáp: “Thầy Hứa, thật ra tôi vẫn luôn rất tò mò, làm sao mà mỗi lần các thầy chụp người nổi tiếng đều vừa hay bắt được nội dung mình muốn thế?”

Hứa Minh Ưu hơi lúng túng: “…Khụ, thật ra mấy thứ trên báo chí cũng không đáng tin lắm đâu, đừng nói là ảnh chụp, đến cả tin tức về giới giải trí cũng chỉ nên xem cho biết thôi, đừng tin làm gì.”

Nhân viên Ất: “Nói ra thì lần trước có báo nào đăng ảnh một diễn viên gạo cội nhìn trộm ngực của một nữ minh tinh ấy, tôi thấy giả lắm.”

Hứa Minh Ưu ngừng một chút: “Cái đó chắc là lệch góc rồi. Có những người khi chụp lén sẽ lợi dụng góc nhìn dễ gây hiểu lầm để đánh lừa người xem, từ vị trí đó chụp một loạt ảnh, rồi lại chọn ra những tấm thể hiện nhiều thông tin nhất đăng lên báo, thu hút tầm mắt của người đọc.”

Nghe cậu nói vậy, đám nhân viên lập tức hứng thú dạt dào: “Thế rốt cuộc góc nào mới có thể tạo ra được góc lệch như thế? Thầy Hứa, thầy biểu diễn cho bọn này xem chút đi.”

Hứa Minh Ưu xua tay lia lịa: “Thật ra chỉ cần làm đúng tư thế, mọi người sẽ nhìn ra ngay thôi.”

Nhân viên Giáp: “Thầy Hứa, thầy đi tìm sếp làm thử đi, vừa hay sếp cũng không biết gì, chúng tôi sẽ đứng ngoài nhìn, mỗi người tự chọn một góc chụp ảnh, xem xem ai có tiềm năng trở thành thợ săn ảnh nhất, ha ha ha.”

Lời vừa nói ra, toàn bộ đám nhân viên đều nhao nhao phụ họa.

Hứa Minh Ưu bị ép đến chẳng còn cách nào khác, đành do dự bước vào phòng làm việc của Trình Tư.

Trong phòng, Trình Tư đang ngồi trước piano đánh thử, trông có vẻ không được thuận lợi lắm vì anh cứ nhíu mày mãi.

Hứa Minh Ưu bước mấy bước thì dừng lại: Dựa vào vị trí hiện tại của Trình Tư, bây giờ chỉ cần cậu cúi người xuống hỏi anh ta thì sẽ xuất hiện ngay một góc lệch, nếu chọn đúng vị trí thì có thể chụp được một bức ảnh nhìn rất “mờ ám”.

Tính toán xong xuôi đâu vào đấy, Hứa Minh Ưu chậm chạp bước qua chỗ Trình Tư.

Trình Tư nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng lên, nhìn thấy cậu thì cười, hỏi: “Mấy người chụp xong rồi?”

Hứa Minh Ưu ngập ngừng gật đầu.

Trình Tư thấy bộ dạng cậu muốn nói lại thôi, hiếu kỳ hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì à?”

Hứa Minh Ưu chỉ vào chiếc piano: “Có thể để tôi chơi thử không?”

Trình Tư hơi bất ngờ: “Cậu biết đánh đàn sao?” Nói rồi liền đứng dậy định nhường chỗ cho cậu.

Hứa Minh Ưu vội vàng ngăn anh lại: “Anh cứ ngồi đi, đừng di chuyển.”

Thật ra Hứa Minh Ưu hoàn toàn không biết đánh đàn, kiến thức duy nhất cậu biết về đàn piano là phím trắng bên trái hai phím đen đều là Đô, tiếp sau cứ theo thứ tự mà xếp.

Cậu đã nghĩ kỹ rồi.

Đồ, Rê, Mi.

Cậu sẽ dùng thời gian đánh ba nốt nhạc này để biểu diễn vấn đề lệch góc.

Tay Hứa Minh Ưu vươn qua vai Trình Tư, muốn để trên phím đàn, nhưng bởi vì bị chắn ngang nên cậu không thể không cúi người xuống.

Người Trình Tư cao, lại ngồi rất thẳng, Hứa Minh Ưu hơi nghiêng người, bóng lưng hai người dường như trùng hẳn lên nhau, nhìn cực kỳ thân mật.

Xét theo một khía cạnh nào đó thì đây chính là hình ảnh mà Hứa Minh Ưu muốn diễn, chỉ là…

Như thế này giống hệt tên lưu manh đang sàm sỡ con gái nhà lành.

Vốn Hứa Minh Ưu đối diện với Trình Tư luôn rất căng thẳng, mà bây giờ cả người lại càng cứng đờ hệt như bù nhìn giữ dưa.

Khó khăn lắm cậu mới bình ổn được tâm trạng, ấn phím đầu tiên:

Đồ…

m thanh tiếng đàn piano vang lên đột ngột, nghe hơi khác với tiếng piano bình thường vẫn nghe trên máy tính, không du dương, cũng chẳng trầm lắng như thế này.

Tiếng đàn giống như lời nói thoát ra từ đáy con tim.

Ấm áp mà vấn vít.

Rê…

Trong phòng dường như hơi quá yên lặng.

Hứa Minh Ưu có thể nghe rất rõ ràng tiếng hít thở của hai người.

Không biết có phải vì má cậu chạm vào tóc của Trình Tư không, mà Hứa Minh Ưu cảm thấy toàn thân tê dại.

Cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, chuẩn bị ấn phím cuối cùng:

Mi…

“Hứa Minh Ưu.”

Trình Tư đột ngột lên tiếng.

Tay Hứa Minh Ưu bất giác run lên.

Giọng Trình Tư rất nhẹ, nhưng cậu lại nghe lại như tiếng mưa rào rơi trên lá, từng tiếng từng tiếng xông thẳng vào màng nhĩ, chấn động đến độ lòng cậu thấy hơi đau.

Cậu không nhấn phím, cũng chẳng đáp lời, chỉ sống chết nhìn trừng trừng vào chiếc đàn, tựa như trên đó đột nhiên nở ra một đóa hoa vậy.

Trình Tư hình như cười một chút, sau đó đặt tay lên phím Mi, kiên quyết ấn xuống:

“Hứa Minh Ưu, tim cậu đập nhanh thật đấy.”

Thời khắc này, Hứa Minh Ưu còn chưa nhận ra, mặc dù cậu chỉ đơn thuần là làm mẫu cho việc học nhiếp ảnh, nhưng đối với Trình Tư mà nói…

Cậu đã dùng thời gian ba nốt nhạc, hát lên một bài ca.