Đại Minh Vương Hầu

Chương 192: Giả ngây giả dại




Kết giao bằng hữu là Tiêu Phàm ham, đó là một ham muốn rất bình thường.

Đáng tiếc Đạo Diễn hòa thượng không có ham muốn giống hắn, phỏng chừng hắn có ham muốn kết giao với những người tính tình quái gở, hắn với Chu Lệ có một chân là bằng chứng.

Bởi vậy nghĩ rộng ra dẫn đến một vấn đề hại não, nếu Đạo Diễn thực có một chân với Chu Lệ, Họa Mi sẽ gọi Đạo Diễn là gì?

Đại nương?

Tiêu Phàm mình thì sao? Nhạc mẫu?

Tiêu Phàm càng nghĩ càng rùng mình, tức thì trán toát mồ hôi.

Đạo Diễn đi phía trước, đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn, ngạc nhiên nói:

- Tiêu đại nhân, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt vì sao tái nhợt như thế?

Tiêu Phàm vội cười nói:

- Không có gì, đa tạ quan tâm,... Nhạc mẫu.

Đạo Diễn: "......"

- Nói sai, nói sai, đa tạ đại sư lo lắng...

Đi đến phòng khách, Đạo Diễn liền dừng lại, xoay người nghiêm túc nói:

- Tiêu đại nhân, Vương gia cũng không phải cố ý chậm trễ khâm sai, thực là bệnh điên làm thần trí không rõ, không thể tiếp kiến khách nhân, việc này sớm báo cáo triều đình, hôm nay thật vất vả Vương gia thanh tỉnh một hồi, nay lại tái phát, nếu có chỗ nào đắc tội xin Tiêu đại nhân bao dung, đừng so đo.

Lời này hết sức chân thanh, nếu là người khác chắc sẽ tin. Nhưng Tiêu Phàm là người sống hai đời, Chu Lệ có chủ ý gì hắn đều rõ hơn ai khác.

Tiêu Phàm cũng không nói thẳng ra, cười híp mắt gật đầu nói:

- Đại sư phí tâm, bản quan không biết so đo, kỳ thật đại sư có lẽ cũng biết, ta trước ở Giang Phổ huyện cũng từng điên một trận, sau mới dần chuyến biến tốt, về điểm này, ta và Vương gia có tiếng nói chung...

Đạo Diễn đột nhiên biến sắc, môi ngập ngừng vài cái, sau nhịn xuống không nói gì.

Lập tức đến cửa phòng, mời Tiêu Phàm một mình vào gặp Chu Lệ.

Tiêu Phàm mới bước một bước, đột nhiên xoay người giữ chặt tay áo Đạo Diễn, khẩn trương nói:

- Đại sư, Vương gia điên lên có đánh người không?

Đạo Diễn lau mồ hôi:

- ... Không biết. Vương gia chính là hồ ngôn loạn ngữ, cho dù điên rồi cũng tuyệt không nói lời đại nghịch, không biết động thủ đánh người.

Tiêu Phàm gật đầu cười nói:

- Ta đây an tâm...

Đang định vào phòng khách, Đạo Diễn lại kéo tay áo Tiêu Phàm, thần sắc do dự đánh giá hắn, trầm mặc nửa ngày, Đạo Diễn lo lắng nói:

- Tiêu đại nhân, ngươi... Không phải muốn ấu đả với Vương gia chứ?

- Đại sư, ngươi phải tin tưởng nhân phẩm của ta.

Nhắc tới hai chữ "Nhân phẩm", Đạo Diễn im lặng không nói gì, vẻ mặt lại thêm lo lắng.

Vào phòng khách, Tiêu Phàm đưa mắt chung quanh, thấy một mùi nồng nặc xộc vào mũi, Chu Lệ mặc đồ trắng, đầu hỗn độn, hai mắt vô thần, trán cột khăn trắng, miệng chảy giãi, hắc hắc ngây ngô cười vài tiếng, bộ dạng điên mười phần.

Tiêu Phàm thấy Chu Lệ không khỏi nổi da gà.

Cái gì gọi là phái diễn kỹ? Phái thực lực?

Bọn họ khác phái thần tượng, vì diễn tốt một vở kịch mà không tiếc hủy hình tượng của mình, để nhập thân vào nhân vật hiệu quả nhất.

Chu Lệ, hoàn toàn xứng đáng là ảnh đế phái thực lực.

Tiêu Phàm âm thầm thán phục, vì làm hoàng đế, yên lặng trả giá bao nhiêu đại giới a, tính toàn đủ đường, giả ngây giả dại, hết thảy chỉ vì long ỷ trên Kim Loan điện kia.

Hôm nay Chu Lệ là thật hiện dã tâm của hắn, giả điên để tiêu tan nghi ngờ của triều đình, thật sự dụng tâm lương khổ.

Tiêu Phàm nhìn vào Chu Lệ điên ngốc, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác đồng tình cùng thương hại, hắn đột nhiên cảm giác được cao cao tại thượng như hoàng phiên vương giả, bọn họ kỳ thật cũng sống được rất đáng thương, vì quyền dục địa vị, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, thường thường nhiều người là thân bất do kỉ, là bọn họ tại nắm trong tay tình thế, hay là tình thế thao túng bọn họ? Cuộc sống như vậy so với dân chúng bình thường ăn bữa cơm uống hớp nước, ai vui hơn?

Lấy lại bình tĩnh, Tiêu Phàm vứt mấy ý nghĩ không thiết thực ấy đi.

Hắn cùng với Chu Lệ đọ sức chỉ vừa mới bắt đầu thôi.

- Bản quan thừa lệnh vua chiếu mệnh, tuần tra bắc cảnh, khao thưởng phiên vương cùng biên quân tướng sĩ, Yến vương điện hạ, mời quỳ tiếp nhận thánh chỉ.

Tiêu Phàm từ trong lòng ngực lấy ra thánh chỉ, vẻ mặt trang nghiêm nói.

Chu Lệ mắt cũng chưa chớp, vẫn bộ dạng si ngốc như cũ, không nhúc nhích, không phản ứng.

- Yến vương điện hạ, mời quỳ tiếp nhận thánh chỉ.

Chu Lệ: "......"

- Yến Vương điện hạ? Ngươi thực điên ư?

Tiêu Phàm mở to hai mắt nhìn hắn.

Chu Lệ ánh mắt dại ra, giống con cá chết: "......"

Tiêu Phàm đảo đảo mắt, sau đó cất thánh chỉ đi, tiến lên trước túm lấy cổ áo Chu Lệ ra sức lay, khản giọng nói:

- Yến Vương điện hạ, ngươi tỉnh tỉnh, tiếp chỉ....

Chu Lệ đầu như con thuyền con giữa biển giông bão, trán khẽ đổ mồ hôi, vẫn duy trì vẻ mặt, không nói một lời.

Lắc nửa ngày, Tiêu Phàm rốt cục mệt mỏi, giơ ngón tay cái lên:

- Ngươi điên rồi.

Tiêu Phàm thăm dò rất lâu, Chu Lệ vẫn duy trì nguyên dạng, mặc cho Tiêu Phàm làm gì, hắn đều không có bất kỳ phản ứng nào.

Tiêu Phàm tức giận đến giậm chân một cái:

- Hảo ngươi điên ta cũng điên theo ngươi.

Nói xong Tiêu Phàm kéo ghế đến trước mặt Chu Lệ, hai người bốn mắt nhìn nhau, giống hai thằng ngốc im lặng không nói gì.

Phòng khách trầm mặc...

Một canh giờ trôi qua, hai người không nói bất động, mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Hai canh giờ qua, Chu Lệ mồ hôi đổ càng ngày càng nhiều, ánh mắt trở thành thống khổ, là ai ngồi bất động hai canh giờ cũng sẽ không chịu nổi...

Tiêu Phàm cũng đầu đầy mồ hôi, lại như cũ vẻ mặt bất biến, trong ánh mắt thậm chí có thêm vài ý cười.

Lại qua nửa canh giờ, Chu Lệ quần áo ướt đẫm mồ hôi rốt cục không nhịn được, khẽ nhếch miệng, thanh âm khàn khàn mê mang nói:

- Xin hỏi... Ngươi cũng là đầu gỗ sao?

Tiêu Phàm nghiêm túc nói:

- Không sai, ngươi cũng là đầu gỗ?

- ... Đúng.

- Ngươi là cây gì?

- Ta là cây hòe, còn ngươi?

- Ta là cây liễu.

- A... Hạnh ngộ hạnh ngộ.

- Cửu ngưỡng cửu ngưỡng.

Lại là một trận trầm mặc...

Một lát sau, Tiêu Phàm hỏi:

- Ngươi ở chỗ này đã bao lâu?

Chu Lệ trầm ngâm một chút, hí hư nói:

- Đã mấy chục năm... Còn ngươi?

Tiêu Phàm ánh mắt lập tức trở nên tràn ngập kính ý, tôn kính nói:

- Thì ra là tiền bối, tại hạ vừa mới tới đây, xin tiền bối chiếu cố nhiều hơn...

- Đâu có đâu có...

Chu Lệ cười gượng.

Hai người phi thường ăn ý đối đáp biểu diễn.

Lại qua thật lâu, Chu Lệ thật sự chịu không nổi, đột nhiên ngữ khí trở nên có chút đông cứng, nói:

- Cây liễu a...

- Tiền bối có gì phân phó?

Chu Lệ chỉ chỉ dưới chân, nói:

- Mảnh đất này là của ta, ngươi có thể đi ra ngoài không?

- Không thể.

Chu Lệ ngạc nhiên nói:

- Vì sao?

Tiêu Phàm nhìn hắn chằm chằm nói:

- Ngươi điên rồi? Đã bao giờ ngươi gặp cây cối chạy loạn bên ngoài?

- ... Vậy ta có thể đi ra ngoài không?

Chu Lệ ngữ khí mang theo vài phần cầu xin.

Tiêu Phàm mở to hai mắt nhìn hắn:

- Ngươi quả nhiên điên rồi... Chính ngươi chẳng phải là cây sao?

Chu Lệ đột nhiên bạo, đột ngột đứng lên, giận tím mặt nói:

- Này cũng không được, kia cũng không được, ngươi còn giảng đạo lý không? Ta chính là một gốc cây hòe tự mình chạy khắp nơi đấy, không được sao? Không thể được sao?

Dứt lời Chu Lệ trong mắt hung quang chợt lóe, vung quyền đánh vào mặt Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm lắp bắp kinh hãi, hắn không thể tưởng được Chu Lệ nói trở mặt là trở mặt, gia hỏa này xem ra muốn đánh mình lâu rồi, nay cũng tìm được cơ hội, nay nếu bị hắn đánh chắc chắn sẽ không ai nói gì, ai lại đi so với người điên đây?

Không thể để hắn đánh được.

Tiêu Phàm sợ hãi, vội tránh né, vừa chạy vừa hô:

- Điên đánh người...

- Điên cái gì, ta là cây hòe

Chu Lệ truy sau hắn cả giận nói.

- Lúc này ngươi còn giả bộ...

Tiêu Phàm hổn hển nói.

......

......

Phòng khách động tĩnh lớn lên, chỉ nghe tiếng hò hét, tiếng đồ võ, tiếng kêu cứu của Tiêu Phàm.

Chu Lệ giống như dồn toàn bộ hận ý với Tiêu Phàm vào đôi nắm tay, giờ hắn đang điên, tội gì không nhân cơ hội đánh một trận cho đã.

Tiêu Phàm đã trúng vài quyền, đau đớn hô to, nhưng thị vệ bên ngoài như điếc, không ai vào cứu hắn.

May mắn Tiêu Phàm đi theo Thái Hư luyện khí hai năm, tuy không đánh lại Chu Lệ nhưng sức chịu đựng vẫn rất tốt.

Hai người một trước một sau không biết đánh vỡ bao nhiêu đồ trong phòng khách, nửa canh giờ sau, Chu Lệ dùng hết sức, bước chậm dần, quyền cũng dần hết lực.

Tiêu Phàm nhìn lại Chu Lệ thở hổn hển như trâu, không khỏi đại hỉ, vì thế xoay người nhặt lên một cái chậu hoa ném về Chu Lệ, miệng mắng:

- Chạy hết nổi rồi? Hết sức rồi à? Vương bát đản ngươi giả ngây giả dại đánh khâm sai triều đình, giả điên chơi hay như thế, lão cũng điên rồi phải không?

Nói xong Tiêu Phàm vung quyền tấn công Chu Lệ.

Chu Lệ đã trúng một quyền, hoảng sợ rút lui vài bước, tiếp theo xoay người... Chạy trốn.

Tiêu Phàm được thế không tha đuổi theo, hai người thay đổi thế công thủ.

Chạy vài vòng, Chu Lệ thể lực không chống đỡ được, trượt chân ngã, Tiêu Phàm không khách khí, cưỡi lên người hắn, theo thế Võ Tòng đánh hổ, từng quyền nện lên thân Chu Lệ.

Chu Lệ cắn răng nhịn, sau đau đớn không nhịn được kêu:

- Người điên đánh người a...

......

......

Chu Lệ kêu hữu hiệu hơn Tiêu Phàm, vừa dứt lời Đạo Diễn hòa thượng đã dẫn theo một đám thị vệ lao vào phòng.

Đạo Diễn vừa thấy phòng khách hỗn độn, Tiêu Phàm đang cưỡi lên người Chu Lệ từng quyền nện xuống, Chu Lệ hai tay che đầu, bi thương gào thét.

"Tê ——" mọi người sợ tới hít một hơi khí lạnh.

Đạo Diễn la thất thanh:

- Chuyện gì thế này? Chuyện gì thế này?

Thị vệ vương phủ vội xông lên tách hai người ra.

Chu Lệ rên rỉ không thôi, quần áo đã trở nên bẩn thỉu, vô cùng chật vật. Tiêu Phàm cũng thê thảm không chịu được.

Run rẩy giơ tay lên, Chu Lệ chỉ vào Tiêu Phàm, tức giận quát:

- Các ngươi... Các ngươi giết hắn cho bổn vương.

Keng

Thị vệ rút đao, không do dự bổ tới Tiêu Phàm.

- Chậm đã!

Đạo Diễn khẩn trương, vội ngăn thị vệ.

Quay đầu nhìn chằm chằm Chu Lệ, Đạo Diễn trong giọng nói có vài phần hoảng loạn, nháy mắt nói:

- Nghĩ lại a... Vương gia.

Chu Lệ nghe vậy không khỏi rùng mình, thần sắc trở nên chần chờ.

Ngôi vị hoàng đế rất mê người, mê người đến mức khiến hắn có thể cam tâm làm mọi thứ...

Căn chặt răng, Chu Lệ rốt cục nhịn được, phất tay lạnh lùng nói:

- Lui ra.

Thị vệ thu đao vào vỏ, lui về phía sau Chu Lệ.

Tiêu Phàm cả người mồ hôi lạnh lã chã, nghe thế nhẹ nhàng thở ra.

Hắn không nhìn lầm Chu Lệ, người này dã tâm vô cùng, tuyệt không vì chút việc nhỏ mà làm hỏng nghiệp lớn của hắn.

Xác định mình an toàn, Tiêu Phàm đột nhiên ngạc nhiên hét lớn:

- A Vương gia, ngài hết điên, khỏi bệnh rồi?

Chu Lệ nghe vậy ngẩn người, tiếp theo cực mất tự nhiên nói:

- A? A... Một vốn một lời Vương không ngờ... Không ngờ không thuốc mà khỏi, không thuốc mà khỏi à...

Tiêu Phàm kích động tiến lên cầm tay Chu Lệ, nói:

- Chúc mừng Vương gia bệnh của ngài... Rốt cục được cứu rồi/

Chu Lệ muốn lẳng tay hắn đi, nhưng dứt mãi không được đành cố gượng cười: "......"

Đạo Diễn ở một bên phi thường áo não dậm chân không nói: "......"

- Vương gia, bệnh đã hết chưa?

Tiêu Phàm mang theo vài phần hài hước nhìn Chu Lệ.

Chu Lệ cắn răng, nghiêm mặt lạnh lùng nói:

- ... Tốt rồi.

- Xác định không tái phát?

Chu Lệ lạnh lùng nói:

- Hẳn là sẽ không.

- Vương gia, ngài nên cảm tạ ta, nếu ta không đánh người một trận, bệnh của người khẳng định không lành nhanh vậy được...

Tiêu Phàm rất thành khẩn nói.

Chu Lệ tức giận muốn thổ huyết, Đạo Diễn vội ho mấy tiếng.

- Bổn vương... Bổn vương đa tạ Tiêu đại nhân.

Chu Lệ cắn răng nói.

Tiêu Phàm khiêm tốn khoát tay, tiếp theo lấy thánh chỉ ra, nghiêm nghị nói:

- Một khi đã Vương gia khỏi bệnh rồi, vậy thì mời Vương gia quỳ tiếp nhận thánh chỉ đi.

Chu Lệ do dự một chút, rốt cục quỳ xuống nằm rạp người nói:

- Thần, Yến Vương Chu Lệ, phục nghe thánh chỉ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ——

Đạo Diễn cùng thị vệ cũng sôi nổi quỳ xuống.

Tiêu Phàm nhìn vào tất cả mọi người quỳ xuống, lòng khẽ buông lỏng.

Ngươi có kế Trương Lương kế, ta có thang trèo tường, mặc cho ngươi giả ngây giả dại thế nào, ta cũng có cách xử lí.

Chậm rãi mở thánh chỉ, Tiêu Phàm mặt trầm như nước, trang nghiêm thì thầm:

- Phụng thiên thừa vận Hoàng đế, chiếu viết

......

......

Tiêu Phàm tuyên xong thánh chỉ, nghênh ngang rời Yến Vương phủ.

Chu Lệ nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, lửa giận bốc lên đỏ cả hai mắt.

Đạo Diễn nhìn vào Chu Lệ, thở dài lắc đầu nói:

- Vương gia... Đã giả điên, ngài cần gì phải làm trò thừa nhận bệnh mình đã khỏi đâu? Triều đình biết được rồi tất sẽ thêm đề phòng ngài à...

Chu Lệ trầm mặc không nói, thần sắc trở nên ảm đạm.

Thật lâu, hắn thở thật dài nói:

- Tiên sinh a... Ngươi không biết a bổn vương giả điên trước mặt Tiêu Phàm thật sự là không được, bổn vương... Rất khổ.

Đạo Diễn ngạc nhiên nói:

- Vì sao không giả bộ được?

Chu Lệ lại trầm mặc, sau nửa ngày, hắn cắn răng, khuôn mặt co rút lại nói:

- Bởi vì bổn vương phát hiện... Gia hỏa kia còn điên hơn ta.