Đại Minh Vương Hầu

Chương 44: Giang Phổ lai khách




Kinh sư Ứng Thiên, phủ lễ bộ hữu thị lang Hoàng Quan.

- Ầm!

Một tiếng động lớn phá vỡ sự yên tĩnh ở tiền đường, bọn hạ nhân sợ đến mức cả người run rẩy, cúi đầu nhắm mắt, không dám động đậy.

Hoàng Quan vốn là đệ nhất tài tử của Đại Minh đạt được danh hiệu Tam Nguyên (tức đỗ đầu trong cả ba kỳ thi Hương, thi Hội, thi Đình), năm Hồng Vũ thứ hai mươi tư hắn đỗ Trạng Nguyên, liền được đề bạt vào Hàn Lâm Viện, làm công việc biên soạn sách ở đấy, sau được hoàng đế sủng ái, được thăng đến chức qua nhị phẫm lễ bộ hữu thị lang, thường theo hầu thánh giá, năm nay hắn chỉ mới hơn ba mươi tuổi, trong triều đình cũng thuộc tốp quan viên trẻ tuổi nhân tài xuất chúng, phong quan vô hạn, có thể nói đang là thời cơ tuyệt vời để thăng tiến.

Hiện tại Hoàng Quan đang rất tức giận, vỗ mạnh một cái xuống mặt bàn, nhưng vẫn thấy chưa bớt giận, đi đi lại lại liên tục trong tiền đường.

- Yến Vương này thật quá ngang ngược! Hắn ở tận nơi biên cương U Yến, lại còn còn muốn lo đến chuyện ở kinh sư Ứng Thiên Phủ này sao, võ tướng dưới trước của hắn lại còn đột nhiên chuyển thành quan văn, đây vốn là chuyện hết sức vớ vẩn rồi, hôm nay còn to gan lớn mật tranh đoạt quyền lực, Yến Vương này đúng là tên mặt người dạ thú, tâm kế không nhỏ, hôm nay cuối cùng cũng chịu để lộ ra rồi!

Tri huyện huyện Giang Phổ Hoàng Duệ Đức nghe vậy mặt liền sầu não, sắc mặt không khỏi đỏ bừng hổ thẹn.

Hoàng Quan liếc mắt nhìn Hoàng Duệ Đức, há miệng thở dốc, thấy hắn nét mắt xấu hổ, cuối cùng cũng thở dài một tiếng, không đành lòng trách móc câu nào nữa.

- Duệ Đức huynh a, ngươi dù sao cũng là một quan Tri huyện, làm sao lại để một tên Huyện thừa nhỏ bé cướp mất quyền lực? Ngươi thay mặt thiên tử trông coi một phương, vậy mà lại để bọn tôm tép quậy một trận rồi cuối cùng để bọn chúng soán luôn cả quyền lực trong tay mình, thật là đã làm phụ lòng Hoàng thượng, phụ lòng triều đình a…

Hoàng Duệ Đức xấu hổ cúi đầu, khuôn mặt càng lúc càng đỏ thêm, ảm đảm thở dài:

- Thượng Tân (Hoàng Quan tự) huynh, hạ quan chỉ là quan thất phẩm nho nhỏ, đắc tội Tào Nghị cũng chính là đắc tội Yến Vương, Yến Vương quyền cao chức trọng một quan Tri huyện như ta làm sao dám đắc tội được?

Hoàng Quan không nhịn được cao giọng quát:

- Yến Vương mặc dù là Vương gia, nhưng cùng lắm chỉ là một vị Vương gia trấn thủ biên cương mà thôi, ngươi sợ cái gì? Hoàng Thượng sớm đã chọn ra được người kế vị hoàng đế, Yến Vương tương lai cùng lắm chỉ là một vị hoàng thúc nhỏ bé, thiên hạ này không có cơ hội tới phiên hắn làm chủ!

Hoàng Duệ Đức vẻ mặt đau khổ nói:

- Thiên hạ này ai làm chủ hạ quan chẳng biết, hạ quan chỉ biết là nếu ta đắc tội Yến Vương, hắn muốn dồn một tên quan Thất phẩm nhỏ bé như ta vào chổ chết, thật dễ như trở bàn tay…

Hoàng Quan nghe vậy trợn mắt nhìn hắn, trong mắt tràn đầy thất vọng lẫn xem thường.

Hoàng Duệ Đức liếm liếm lấy môi đã khô khốc của mình, nói tiếp:

- Thượng Tân huynh, năm đó huynh đề danh Trạng Nguyên, hạ quan cũng đồng bảng Tiến Sĩ, ngươi và ta dù sao cũng đỗ đạt cùng năm, lần này hạ quan gặp nguy nan, xin Thượng Tân huynh ra tay tương trợ…

Hoàng Quan tức giận hừ một tiếng:

- Chỉ là một tên Bát phẩm Huyện thừa, vậy mà dám ngang ngược càn quấy ở như thế ở Trương Dương, hoàn toàn không để ý đến quy củ của quan trường, tùy ý một tay che trời ở huyện Giang Phổ, chẳng phải là muốn làm loạn thiên hạ hay sao? Hừ! Bản quan không tin hắn có bản lĩnh này, đợi vài ngày nữa, ta sẽ đích thân đến huyện Giang Phổ, xem xem tên Huyện thừa đại nhân này quan uy đến mức nào mà vang dội đến tận phủ Lễ bộ thị lang này của ta!

Hoàng Duệ Đức nghe vậy vui mừng khôn xiết, cuống cuồng chắp tay cảm tạ.

Hoàng Quan thở dài một hơi nói:

- Yến Vương… A! Yến Vương! Vương triều này lập ra cũng chưa quá ba mươi năm, vẫn còn quá nhiều họa ngầm, trong đó họa ngầm lớn nhất lại là do các vị Vương gia có quá nhiều binh quyền trong tay, Hoàng Thượng ban đất phong hầu cho con cháu khắp nơi, thay thế cho khác vị tướng quân trấn thủ biên cương, mà mỗi một vị Vương gia nắm giữ một đạo quân, quyền lực hết sức to lớn, hơn nữa trong đó còn đặc biệt có hai vị Vương gia là Yến Vương và Ninh Vương được cầm binh quá nhiều, quả thật là mối họa lớn của quốc gia, Hoàng Thượng làm thế này thật là… Ôi!

Hoàng Quan nói đến đây liền không nói thêm gì nữa.

- Thượng tân huynh, hạ quan nghe nói ngươi sớm đã đoán được họa từ phía các vị Vương gia, tại sao không nói điều này trước mặt Hoàng Thượng?

- Làm quan trong triều cũng giống như là đi trên miếng băng mỏng, đương kim thiên tử xuất thân bình dân, một đời dựng lên cơ nghiệp, tất nhiên phải là người tài trí mưu lược kiệt xuất, ban đất phong hầu rồi lại còn phân tán các vị hoàng tử đi trấn thủ khác nơi tự nhiên vì thiên tử có ý riêng của mình, đâu phải cứ muốn nói là nói, cho dù có cơ hội mở miệng cũng phải lựa chọn ngôn từ cẩn thận, lời nói phải hết sức uyển chuyển, thiên tử nếu không nghe thì chúng ta cũng hết sách, ngươi chẳng lẽ không nhớ chuyện xảy ra năm Hồng Vũ thứ chín à, không nhớ Diệp Bá Cự à?

Diệp Bá Cự, là người Chiết Giang, năm Hồng Vũ thứ nhất, bằng vào sự thông hiểu kinh sử nên được vào học ở Quốc Tử Giám, đến năm Hồng Vũ thứ năm, với thân phận là người của Quốc Tử Giám, được phái đến Sơn Tây, Nhâm Bình huấn đạo. Năm Hồng Vũ thứ chín, trời sinh dị tượng, bách tính ai cũng cho rằng đây là điềm báo của trời cao, là dấu hiệu đất nước sắp phải lâm vào đại nạn, Hồng Vũ Hoàng đế Chu Nguyên Chương liền hạ chiếu lệnh tất cả các sĩ tử trong thiên hạ dâng bài luận về các điểm lợi hại bất công về quan điểm chính trị lúc bấy giờ, đồng thời nêu ra phê bình và đề nghị xử lí. Vì thế Diệp Bá Cự liền lớn gan viết bài tấu dâng lên đương kim thiên tử nói về Tam đại tệ nạn đang hiện hữu, đầu tiên là phong đất phong hầu quá xa xỉ, thứ hai dùng hình quá nhiều, thứ ba cầu thiên tử nhanh chóng xử lí, Chu Nguyên Chương đọc xong liền nổi cơn thịnh nộ, tức giận hét to:

- Tên tiểu tử này dám cả gan xem thường cốt nhục tình thâm, mau mau bắt hắn đến đây, ta muốn tự tay xử tội hắn!

Vì thế Diệp Bá Cự liền bị áp giải đến kinh sư, nhốt trong nhà lao của Bộ hình, chịu hết mọi sự tra tấn ngược đãi, sau đó còn bị chôn sống nữa.

Có tấm gương lớn Diệp Bá Cự trước mặt, chúng thần trong triều còn ai dám cả gan trước mặt Chu Nguyên Chương nhắc lại việc tước quyền binh hay tước đất phong hầu của các vị Vương gia nữa?

Hoàng Duệ Đức im lặng không nói gì, hắn dù sao chỉ là Tri huyện Thấp phẩm, cái nhìn đối với mọi chuyện trong triều vẫn còn chưa có kiến giải sâu xa, đối với hắn mà nói, trước mắt việc đoạt lại quyền lực ở huyện Giang Phổ mới là quan trong nhất.

***************************************

Gió lạnh thét gào, trời càng lúc càng rét đậm.

Con đường nối liền từ kinh sư đén huyện Giang Phổ từ từ xuất hiện một đoàn người ngựa ầm ầm chạy đến, cuồn cuộn nổi lên một trận bụi mịt mùi, rồi lại rất nhanh biến mất trong gió.

Đoàn người này dẫn đầu là một nam tử tuổi còn rất trẻ, những người còn lại đều ẩn ẩn chạy xung quanh bảo vệ hắn, nam tử này ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, đôi mắt sáng ngời, bộ dạng có chút anh tuấn, chỉ là gương mặt còn có vẻ có chút non nớt, trong đôi mắt uy nghiệm còn mang theo vài phần phong độ của người trí thức. Hắn ăn mặc rất đơn giản, chỉ là áo dài bằng chất liệu vải thông thường, một đôi giày vải, vai trái còn mang theo một túi đồ, nhìn thoáng qua như một sĩ tử bình thường, chỉ có điều cả người lại toát ra thần thái ung dung cao quý.

Mọi người giục ngựa vội vã, xa xa đã thấy tường thành huyện Giang Phổ, vị nam tử trẻ tuổi lập tức ghìm ngựa nhìn vào tường thành thở dài, thần sắc có chút mê mang.

Một tên hộ vệ trong đám người kia bước ra, hướng về phía hắn cung kính bẩm:

- Điện hạ, phía trước là huyện Giang Phổ, ngài có muốn vào thành nghỉ chân một chút hay không?

Vị nam tử trẻ tuổi vẻ mặt vẫn bình thản, miễn cưỡng nói:

- Sao cũng được, đi hay ở cũng không có vấn đề gì, trước đây Hoàng tổ phụ cũng đã từng nói, muốn thấu hiểu nỗi khổ của dân gian thì phải hòa nhập vào cuộc sống của họ mới nhìn thấy được, nhưng Hoàng tiên sinh lại nói khác, hết thảy học vấn trong thiên hạ đều có trong sách vở, thiên tử chỉ cần đọc hết vạn quyển sách, liền có thể cai trị thiên hạ… Ai! Ta cũng không biết nên nghe ai nữa…

Thị vệ cười nói:

- Tất nhiên là lời nói của Hoàng Thượng rồi, Hoàng Thượng nói khẳng định là không sai.

Nam tử trẻ tuổi mặt mày ủ rủ, nói:

- Khả Hoàng tiên sinh là do đích thân Hoàng tổ phụ bổ nhiệm dạy dỗ thái tử, lời hắn nói nếu sai chẳng phải có nghĩa là Hoàng tổ phụ bổ nhiệm sai lầm sao?

Thị vệ vò đầu khó xử:

- Điện hạ, haha, thuộc lạ là người nông cạn, thật sự không hiểu được…

Vị nam tử trẻ tuổi rốt cục cũng nở ra được một nụ cười, nói:

- Thôi, ta nói với ngươi ngươi cũng chẳng hiểu, dù sao chúng ta cũng đã đến cửa thành Giang Phổ rồi, vậy thì cứ vào xem đi, nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, vào thành rồi thì không được phép gọi ta là điện hạ nữa, phải gọi ta là Chu công tử.

- Dạ!

Mọi người đồng loạt trả lời, tức thì giục ngựa chạy về hướng vào thành huyện Giang Phổ.

Không lâu sau, đoàn người tiến vào thành bằng cổng Nam, vừa vào thành tất cả liền xuống ngựa, nắm dây cương chầm chậm đi trên con đường hết sức phồn hoa ở huyện Giang Phổ này, vị nam tử trẻ tuổi trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn, nhìn thấy gì cũng cảm thấy hết sức mới lạ, nhìn thấy gì cũng muốn mua, thoát chốc đã thấy mệt mỏi cả người, không tự chủ được vô tình thu tay lại đấm đấm thắt lưng.

Đúng lúc ấy một thị vệ đi bên cạnh hắn nói:

- Chu công tử, phía trước có một cái tửu lâu, tên là Túy Tiên Lâu, công tử nếu thấy mệt mỏi chi bằng vào đấy tạm nghỉ một chút, uống chén trà cho đỡ mệt?

Nam tử trẻ tuổi tức thì mắt liền sáng lên, cười nói:

- Như thế cũng tốt, hôm nay ta cũng không định trở về kinh sư, các ngươi đi tìm một cái khách điếm đi, sẵn tiện đem các thứ ta vừa mới mua được cất vào trong phòng, ta một mình đi uống trà trước.

Thị vệ nghe thấy thế vội la lên:

- Công tử tuyệt đối không được làm thế, bên cạnh người không thể không có ai theo hầu, theo ý tiểu nhân hay là lưu lại vài ngươi theo bên cạnh nhỡ có việc cũng có người dùng.

Nam tử trẻ tuổi lộ vẻ không kiên nhẫn nói:

- Ngươi sợ cái gì? Hoàng… khụ, tổ phụ ta cai trị thiên hạ, quốc thái dân an, dân chúng ai ai cũng thật thà chất phát, ta còn sợ gặp phải nguy hiểm hay sao? Các ngươi nhanh đi đi, tổ phụ ta đã dặn muốn ta thể nghiệm và quan sát nỗi khổ của bách tính, các ngươi giờ phút nào cũng vây quây quanh ta thì làm sao ta thể nghiệm và quan sát được?

Thị vệ do dự một chút, lại nhìn ngó xung quanh, cảm thấy quanh đây cũng có không tên xấu xa chướng mắt nào, rốt cục gật gầu nói:

- Dạ, vậy thì mời công tử đến tửu lâu trước, bọn tiểu nhân sẽ nhanh chóng tìm phòng trọ rồi sau đó lập tức đến đón công tử…

Vị nam tử trẻ tuổi không còn vẻ kiên nhẫn nữa, phất tay nói:

- Đi mau đi mau!

Nói xong hắn liền quay người chạy vào Túy Tiên Lâu.

***************************************

Bên trong Túy Tiên Lâu.

Tiêu Phàm đang đứng trong quầy phân phó Cẩu Tử cùng Đại Duyên về kế hoạch phát triểu lâu dài của Túy Tiên Lâu.

- Các ngươi đến khu chợ phía đông đánh tiếng chào hỏi với các người buôn bán ở đấy là Tửu lâu của chúng ta muốn thu mua các loại hảo tửu như nữ nhi hồng, trúc diệp thanh, mễ tữu (rượu gạo), thiên tữu (rượu trắng), còn nữa, hôm trước Tống mụ mụ nó nói ở Tàng Xuân Các có vài cô nương nhan sắc cũng được nhiều năm nay muốn mình chuộc thân sao? Đến đấy dẫn các nàng đấy về đây…

Cẩu Tử ngắt lời nói:

- Chưởng quầy à, người quên mất mình là cô gia của Trần gia hay sao, ngài chưa thành thân thì không được tìm đến kỹ nữ, hơn nữa giờ lại còn tìm đến vài người, cái này… tham thì thâm a…

- Bốp!

Một bàn tay vỗ một cái lên đầu Cẩu Tử, Tiêu Phàm cười nói:

- Một người chính nhân quân tử như ta thì ngươi không cần phải nói đến loại chuyện tục tĩu đấy, bản chưởng quầy đây là cái loại người háo sắc vậy sao?

- Vậy… Ý chưởng quầy là gì?

- Bán thức ăn dù sao cũng không thu được nhiều tiền lời lắm, mà một khi đã gọi là “Tửu lâu” đương nhiên ở đây phải lấy “Rượu” làm đầu, nhưng hiện giờ người ta kêu một tiếng “Tiểu nhị mang rượu”, cho dù có là một vò hoa điêu thượng hạng thì cũng chỉ thu được hai tiền, bấy nhiêu đấy thì tiền lời được nhiêu chứ? Nhưng nếu có các cô nương hầu rượu thì lại khác, ít gì một vò rượu ta cũng thu hắn được một lượng bạc, người ta ở ngoài thế nào cũng được nhưng trước mặt nữ nhân làm sao có thể làm ra bộ dáng keo kiệt cho được, làm thế thì mặt mũi biết để ở đâu nữa? Và chúng ta cũng sẽ cẩn thận về việc chọn rượu và đóng gói, rượu chất lượng thêm vào vẻ ngoài đẹp đẽ thì hiển nhiên giá cả lại có thể tăng thêm nữa rồi, rượu ngon lại có nữ nhân tiếp đón, giá cả chỉ vài lượng bạc, khách nhân còn tiếc nữa sao? Như thế khách nhân càng nhiều chúng ta lại càng lời được nhiều bạc, tiền lời đấy chia một phần cho các vị cô nương kia, các cô nương đấy cũng có thể có một nguồn thu nhập ổn định, như vậy là nhất cử tam tiện, cớ sao mà không làm?

Tiêu Phàm vừa dứt lời, Cẩu Tử đứng bên cạnh nghe còn chưa hiểu thế nào đã thấy vị nam tử trông hết sức bình dân đứng bên cạnh ngạc nhiên “A” lên một tiếng, hai mắt mở to, nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, bộ dạng trông giống như vừa phát hiện ra một món đồ chơi vậy.

Tiêu Phàm cũng mở to hai mắt nhìn hắn, trong lòng buồn bực không thôi, cái tên khách nhân này vào đây không biết thành thành thật thật ngồi xuống bàn ăn cơm uống rượu đi, còn ghé đến quầy nhìn chằm chằm mình làm gì, cái ánh mắt nhìn chăm chú kia thật khiến người ta sợ hãi, hay là hắn cho rằng ta mở vịt điếm? (DG: Vịt điếm cũng giống như Thanh lâu, nhưng Thanh lâu là nữ, còn Vịt điếm là nam)

- Vị khách quan kia, thật ngại quá, bản chưởng quầy không tọa đài...

Tiêu Phàm lễ phép nói, đem cái khả năng có thể phát sinh hiểu lầm ấy bóp chết từ trong trứng nước.

Nam tử trẻ tuổi trừng mắt nhìn, ngữ khí nói gần như ra lệnh:

- Ngươi ra đây.

- Thật ngại quá, bản chường quần cũng không tiếp khách…

Nam tử trẻ tuổi lông mi dựng đứng, tựa hồ như với việc bị người khác cự tuyệt cảm thấy không quen lắm, nhưng liền sau đấy lại khôi phục lại bình thường, nói:

- Lời ngươi vừa nói thật rất có đạo lý, không thể tưởng được một cái tửu lâu bán rượu cũng có cách phát triển độc đáo như vậy, a, ta hỏi ngươi, nếu ngươi rượu ngươi bán quá đắt, người khác không mua thì sao?

Tiêu Phàm khoanh tay đứng trong quầy thầm nghĩ, thật khó có cơ hội được khoe kiến thức uyên bát cùng sự thông minh ưu việt của một người xuyên việt, liền ngạo nghễ nói:

- Rất đơn giản, nếu không bán được ta liền đổi sách lược, mua một tặng một…

- Cái gì gọi là mua một tặng một?

Bây giờ ta dùng cách vừa nãy đã nói, đồng thời bán một vò rượu với giá một lượng bạc, nếu không có ai mua, ta liền tăng giá một vò hai lượng bạc, bất quá lúc này ai mua một vò sẽ được tặng thêm một vò nữa, dựa theo tâm tính thích mua rẻ và được tặng phẩm của người mua, nhất định sẽ dễ dàng bán được. Hơn nữa mỗi người mua rượu ta sẽ tặng luôn cả đồ nhắm rượu, như thế tính ra, ta kiếm lại càng được nhiều tiền hơn…

Nam tử trẻ tuổi vỗ tay khen:

- Mua một tặng một quả nhiên là một biện pháp tốt, ngươi cũng có chút bổn sự a…

- Đương nhiên rồi…

Tiêu Phàm vẻ mặt tươi cười, hết sức tự phụ, đột nhiên ngẩn người, ngạc nhiên nhìn chằm chằm vị nam tử trẻ tuổi nói:

- Đúng rồi, ngươi là ai?

Nhân lúc Tiêu Phàm bưng chén trà lên uống, vị nam tử trẻ tuổi cười hì hì chắp tay nói:

- Không dám không dám, ta là Chu Doãn Văn, hân hạnh được biết vị huynh đài đây…

- Phốc………

Tiêu Phàm vừa nghe thấy tên vị nam tử này tức khắc liền phun hết ngụm trà nóng trong miệng ra ngoài, ướt hết mặt Chu Doãn Văn.

Chu Doãn Văn xoa xoa mặt, bình tĩnh nói:

- Từ cái vị trà nóng hổi này ta cảm giác được, ngươi dường như nhận ra ta!