Đại Mộng Chủ

Chương 312: Thi triển thần thông




Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Thẩm Hoa Nguyên nhịn đau, đưa tay vẫy một cái, phù kiếm trên mặt đất trong phòng chợt lần nữa tỏa ra ánh sáng, xẹt qua một đạo hồng quang bắn thẳng đến, nhưng không đánh về phía con Thi Quỷ đang bay thẳng đến gã, mà đâm tới ót con Thi Quỷ đang nhào về phía những người khác.

Lúc mũi kiếm sắp đâm vào ót Thi Quỷ, chỉ cách một tấc, con Thi Quỷ kia đột nhiên quay lại, nâng lên một khô trảo ngăn trên trán.

"Tranh" một tiếng duệ minh!

Phù kiếm xích hồng đâm trúng trảo nó, phát ra một trận thanh âm kim thạch giao nhau, nhưng lại không thể xuyên qua.

Thẩm Hoa Nguyên thấy thế, không khỏi ai thán một tiếng.

Lúc này, con Thi Quỷ kia cũng đã vung trảo tới, năm lợi trảo như lưỡi đao chụp xuống đỉnh đầu gã, mà gã lại không kịp triệu hồi phù kiếm.

Nhưng vào lúc này, xuyên qua khe hở lợi trảo Thi Quỷ, gã chợt thấy trên mái hiên phía sau, lại có một bóng người chạy vội tới, thả người nhảy lên, đánh tới.

"Là hắn!" Thẩm Hoa Nguyên thở nhẹ một tiếng.

Gã vừa dứt lời, hai chân Thẩm Lạc đã mượn thế hạ xuống, trùng điệp giẫm trên vai Thi Quỷ.

Thi Quỷ hung ác kia lại giống như Thẩm Thuyên lúc trước, bị một cỗ cự lực đè xuống, nén người xuống, té quỵ trên trên đất, lợi trảo vung về hướng Thẩm Hoa Nguyên cũng như bồ cào cắm vào mặt đất.

Thẩm Lạc cúi người, hai tay ôm đầu lâu Thi Quỷ, như hái dưa hấu vặn một cái.

"Răng rắc."

Ngay cổ Thi Quỷ truyền đến một tiếng vang giòn, hai tay Thẩm Lạc kéo lên, liền dễ như trở bàn tay hái đầu của nó xuống.

Thẩm Hoa Nguyên nhìn một màn này, đơn giản sợ ngây người.

Thể phách Thi Quỷ cứng rắn đến cỡ nào, gã rõ ràng nhất. Tiểu Lôi Phù bất quá chỉ bổ ra một vết rách trên thân nó, mà Thẩm Lạc lại tay không tấc sắt, sinh sinh nhổ đầu nó xuống, cái này cần lực đạo lớn thế nào mới có thể làm được?

Đầu Thi Quỷ kia thấy thế, buông tha những người khác, đột nhiên quay đầu nhào tới Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên, thân thể vượt qua đỉnh đầu Thi Quỷ, trong tay thuần thục vê ra hai tấm Tiểu Lôi Phù, chia ra đập lên hai bên huyệt thái dương của Thi Quỷ.

Theo đầu ngón tay hắn truyền vào một tia pháp lực, hai âm thanh sấm sét nổ vang!

Một trận bạch quang sáng như tuyết chợt hiện, hai đạo huyễn bạch lôi quang từ hai bên đầu lâu Thi Quỷ đồng thời chui vào, gặp nhau giữa đầu, làm đầu nó nổ tung lên.

Trải qua nửa đêm tu luyện, Thẩm Lạc mặc dù chỉ giải khai nửa pháp mạch, nhưng cuối cùng có thể sử dụng một chút pháp lực.

Động tác của hắn gọn gàng, đám người Thẩm gia còn chưa kịp phản ứng, chiến đấu đã kết thúc, thậm chí còn có không ít người đang bối rối chạy ra ngoài tiểu viện.

"Đừng chạy, đã an toàn..." Thẩm Hoa Nguyên sống sót sau tai nạn, phản ứng đầu tiên.

Nghe thanh âm gia chủ hét lớn, lúc này đám người Thẩm gia mới dần dần ngừng chạy, nhao nhao nhìn lại bên này.

Khi thấy trong viện có hai bộ tàn thi Thi Quỷ, Thẩm Lạc thì đứng bên cạnh chúng, cả đám vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, từng người vừa hãi vừa sợ, vừa thương xót vừa vui mừng.

"Còn sống..." Có người ôm lấy cổ họng nghẹn ngào, khóc nức nở.

"Là hắn đã cứu chúng ta sao?" Có người nghi hoặc.

"Ô ô..." Càng nhiều, nhất là đám trẻ con tùy ý la khóc.

"Thẩm tiền bối, đa tạ." Thẩm Hoa Nguyên chứng kiến Thẩm Lạc xuất thủ, thành tâm bái phục nói.

"Không cần đa lễ, tranh thủ thời gian kiểm tra xem có thương vong hay không." Thẩm Lạc đỡ gã dậy, nói.

Thẩm Hoa Nguyên nghe lời ấy, thần sắc lập tức biến đổi, vội vàng xông vào trong phòng rách nát kia, đào trong đống gạch ngói vụn ra thân thể Thẩm Nguyên bị vùi lấp phía dưới.

Sau một phen xem xét, phát hiện y chỉ thụ thương hôn mê, cũng không lo lắng tính mạng, gã mới yên lòng lại.

Lúc này, chiến đấu bên ngoài phế tích cổ trạch cũng đã kết thúc, Thẩm Ngọc dẫn đầu đám người vội vã chạy về, vừa nhìn thấy một mảnh bừa bộn bên trong, lập tức kinh hãi.

"Phụ thân..." Nàng la lên một tiếng, xông vào trong phòng, thấy Thẩm Hoa Nguyên vẫn bình an vô sự, đang chăm sóc Thẩm Thuyên. Mà Thẩm Lạc thì đang ôm cánh tay đứng ở một bên, lúc này nàng mới hơi yên lòng một chút.

"Bên ngoài thế nào?" Thẩm Hoa Nguyên ngẩng đầu hỏi.

"Thi Quỷ đã bị đánh lùi, chỉ là... Thẩm Chiêu bị Thi Quỷ đánh lén chiến tử, Thẩm Sáng và Trần Xung cũng thụ thương không nhẹ." Thẩm Ngọc đưa lưng về phía cửa phòng, chau mày, khó nén bi thương nói.

Những người Thẩm gia bên ngoài vẫn chưa tỉnh hồn, giờ phút này tất cả đều nhìn chằm chằm trong này, nàng không thể để cho mọi người nhìn thấy nửa điểm mềm yếu của mình.

Cuối cùng, trải qua một phen kiểm kê, Thẩm gia trừ Thẩm Chiêu chiến tử bên ngoài, còn có ba tên tộc nhân phổ thông bỏ mình, hơn mười người thụ thương. Đám người không dám lưu lại đây nữa, đành phải khởi hành trong đêm, tiếp tục lên đường.

Trong lòng Thẩm Lạc biết những người này đều là hậu duệ Thẩm gia, đáy lòng mặc dù có chút đau thương, cũng không quá mãnh liệt. Dù sao, ở trong giấc mộng hắn đã gặp rất nhiều chuyện thảm liệt hơn so với nơi đây.

...

Thời gian nhoáng một cái, đã qua bảy ngày.

Thẩm Lạc ngày đêm tu hành khổ luyện Hoàng Đình Kinh, rốt cuộc quán thông năm pháp mạch bên trong Thủ Thiếu Âm Tâm Kinh, Thủ Dương Minh Đại Tràng Kinh cùng Nhâm mạch. Hiện tại thực lực đã khôi phục đến Tích Cốc trung kỳ.

Trải qua chuyện Thi Quỷ lần trước, đám người Thẩm gia đối với thân phận và thực lực Thẩm Lạc đã không còn nửa điểm hoài nghi. Thẩm Ngọc lúc không làm gì còn đến bắt chuyện với Thẩm Lạc, cầu giải nghi hoặc trong việc tu hành.

Sau tìm hiểu rõ hơn, Thẩm Lạc mới biết được, nguyên lai công pháp đám người Thẩm gia tu luyện, mặc dù tên là « Thủy Nguyên Quyết », trên thực tế lại là bản công pháp vô danh cải tiến.

Mà người lưu truyền cho Thẩm gia bộ công pháp kia, lại chính là hắn.

Ngay từ đầu, Thẩm Lạc không thể lý giải, tại sao mình lưu truyền công pháp cho Thẩm gia, không trực tiếp lưu lại công pháp vô danh, mà phải cải tiến đơn giản hoá nó? Công pháp này được dịch bởi anh Độc Lữ Hành đẹp giai tại bạch ngọc sáchh đó nha. Về sau hắn nghĩ kỹ, mới rõ ràng, bản thân công pháp vô danh thập phần không lưu loát, năm đó chính mình dưới cơ duyên xảo hợp mới nhanh chóng nhập môn, đối với những người khác tu luyện thì càng thêm khó khăn.

Dù qua cải tiến thành « Thủy Nguyên Quyết », hậu bối Thẩm gia tu luyện cũng rất gian nan, trong thời gian ngàn năm qua, đúng là không có người nào tu luyện thành công hoàn chỉnh.

Hai ba trăm năm gần đây, càng ngày càng sa sút, rất nhiều người ngay cả Thông Pháp Tính cũng làm không được. Nhưng Thẩm Ngọc có thể dựa vào bản thân không ngừng tìm tòi, tu luyện tới Tích Cốc kỳ, đã là thành tựu tốt nhất trong những năm gần đây.

Thẩm Lạc mặc dù lĩnh ngộ công pháp vô danh càng sâu hơn so với bọn họ, nhưng do hạn chế thân phận không thể nói rõ, chỉ có thể lấy dẫn chứng phong phú, lấy hắn giải nghi hoặc cho Thẩm Ngọc.

Cũng may tư chất và ngộ tính Thẩm Ngọc xác thực không tệ, Thẩm Lạc chỉ cần chỉ điểm một chút, nàng sẽ có thu hoạch, qua mấy lần đã ẩn ẩn có thể sờ đến giới hạn Tích Cốc trung kỳ.

Cho nên trong mấy ngày này, Thẩm Lạc một mực trên xe ngựa tu luyện không ra ngoài, Thẩm Ngọc cũng rất ít lộ diện.

Trải qua chuyện Thi Quỷ lúc trước, tâm tình Thẩm Hoa Nguyên lúc đầu rất trầm trọng, bất quá theo thực lực Thẩm Lạc ngày càng khôi phục, cùng bình cảnh Tích Cốc trung kỳ của Thẩm Ngọc ngày càng buông lỏng, khiến tảng đá đè ép trong lòng gã nhẹ đi mấy phần.