Đại Năng Giả

Chương 52: Nhìn cấm chế, Tà Thần Điện




Sáng sớm hôm sau, Ân Cửu U vào cung cùng với năm vị Vương Quân đỉnh phong Trận Pháp Sư, hoàng thượng và một vị hoàng tử tiến đến bí cảnh.

Thành Ô Diễm, núi Vạn Cốc.

Theo như chỉ dẫn, Ân Cửu U cùng nhóm người đến trước cửa bí cảnh, cánh cửa đá to lớn, trên cửa đá có chi chít vân đồ, có người đưa tay muốn sờ thử liền bị lực lượng cửa đá dội về phía sau ba thước dài.

Ân Cửu U chăm chú nhìn cửa đá, tinh quang trong mắt lóe lên, nàng cười nhạt.

"Để cho nhóm người Ngọc Cương đến đây xem một lần sao đó liền đuổi đi, bảy ngày sau hẹn lại phá giải trận pháp."

Lời nói đi xuống, Ân Cửu U nhàm chán rời đi. Ngao Uy đế vương nhìn nàng, theo sau hổ, "Không biết Ân đại sư có cách gì?"

"Có thì có nhưng vẫn chưa biết được." Nàng cười nhạt đáp.

"Bảy ngày sau hoàng thượng nên ra chiếu cáo thiên hạ, tập hợp nhân tài từ mười lăm trở xuống, có tu vi từ Võ Hoàng trở xuống gia nhập bí cảnh." Nàng nói thêm.

"Từ mười lăm trở xuống? Tu vi từ Võ Hoàng trở xuống?" Hoàng thượng Ngao Uy kinh ngạc.

Những người này tìm khắp Đại Uy đều có rất nhiều nha.

"À, quên nói thêm cho ngài biết, tinh thần lực phải đạt ít nhất Tứ Tinh trở lên."

"Tứ Tinh tinh thần lực? Như vậy... Đây không phải cố ý dành cho thiên tài Trận Pháp Sư, Luyện Khí Sư, Luyện Dược Sư sao?" Bát hoàng tử Đường Tư Trần lên tiếng.

"Ha hả, nếu như có thực lực thì có thể vào, vậy thôi. Đợi bảy ngày sau lại nói tiếp đi, ta hiện tại cần tĩnh thất để nghiên cứu."

"Hảo, ta đi chuẩn bị cho Ân đại sư."

"Không thể nói trước được chuyện gì, đến lúc đó có khi lại đổi khác, cấm chế tùy vào cách giải mà sẽ cho ra thành phẩm khác nhau." Ân Cửu U ý vị thâm thường nói, song, nàng cùng Ngao Uy đến tĩnh thất.

Nói muốn đến tĩnh thất nghiên cứu, nhưng thật chất nàng chỉ muốn đến tĩnh thất đột phá Võ Nguyên trong bảy ngày tới.

Mười đường kinh mạch khai thông, linh khí hấp thu vào cùng người thường gấp mười lần tốc độ. Đáng lí phải đột phá từ lâu, nhưng vì thể chất đặc thù đến giờ nàng chưa tiến thêm bước nào.

Cái cơ thể này không theo nghịch tu không biết năm nào tháng nào mới có thể đột phá Võ Nguyên, chính thức bước lên con đường võ đạo.

Bên đế đô, gia viên Ân gia.

"Mang cái này vào rồi theo ta." Ân Thập Cửu lạnh lùng âm điệu ném qua cho Mặc một cái mặt nạ che nửa mặt trên hình chim ưng.

"Chim ưng?" Mặc cầm mặt nạ màu đồng ngấm nghía.

"Là cú mèo." Thập Cửu phản bác.

"Không phải giống nhau sao?" Mặc khó hiểu lên tiếng.

(Cú mèo và chim ưng đều có cùng cách phát âm)

Ân Thập Cửu không biết nói gì hơn, hắn lắc đầu đi lấy mặt nạ và áo choàng.

Buổi tối dạ hành thích hợp nhất mang áo choàng đen, Ân Thập Cửu mang mặt nạ Tu La làm Mặc giật mình muốn bỏ chạy.

"Không có tiền đồ." Ân Thập Cửu bĩu môi khinh bỉ.

Chủ nhân ngài bớt giỡn đi, cái mặt nạ đáng sợ đó không thích hợp dành cho trẻ con mang đâu, nếu người thường nhìn thấy sẽ mơ gặp ác mộng ba đêm liên tiếp đấy.

Vuốt vuốt tâm can nhỏ bé, Mặc cất bước theo Ân Thập Cửu rời khỏi gia viên.

Vù vù.

Trong giây lát, thân ảnh Thập Cửu biến mất không dấu vết, Mặc phải dựa theo mùi bám phía sau.

May mà trước khi đi Cửu U đã giải hết phong ấn cho hắn. Hiện tại không có thực lực Võ Hoàng, Mặc nằm mơ mới đuổi kịp Thập Cửu.

Ở bên cạnh Thập Cửu có rất nhiều thứ Mặc không rõ, như là Thập Cửu tu luyện loại công pháp gì có thể che giấu tu vi đến hoàn mỹ như vậy.

Còn có thể hóa thành hắc vụ bay đi khắp nơi, tốc độ vô cùng nhanh chóng, chớp mắt một cái cũng sẽ mất dấu ngay.

Hai người hạ xuống một ngôi nhà bỏ hoang ở giữa rừng thành phía Bắc gần đế đô.

Ân Thập Cửu vào nhà, gõ mấy tiếng lên tường, dưới nền đất xuất hiện thông đạo đi xuống.

Thông đạo đưa hai người đến một trung tâm tòa điện trống rỗng, trung tâm tòa điện có một trận pháp phủ đầy bụi bặm, Ân Thập Cửu khỏi động trận pháp rồi đứng vào trung tâm, ngoắc ngoắc tay bảo Mặc đứng kế bên.

"Ngươi lui xuống một bước." Ngẫm nghĩ một lúc Thập Cửu lên tiếng.

Mặc tuy không rõ nhưng vẫn nghe lời lui xuống một bước, trận pháp khởi động.

Tử quang từ trận pháp phát ra bao trùm lên hai người. Ánh sáng tím biến mất, trong trận pháp đã không còn người.

Cùng lúc đó tại Đại Ngụy quốc đế đô dưới lòng đất.

Đại điện Tà Thần trận pháp truyền tống được khỏi động, người trong đại điện biểu hiện muôn vàn cảm xúc.

Có kẻ kinh ngạc, có kẻ nghi ngờ, có kẻ vui mừng, có kẻ tức giận, có kẻ oán hận... Bao nhiêu loại cảm xúc đều hữu hiện trên mặt họ.

Cho đến khi trận pháp hiện ra thân ảnh hai người, những biểu hiện tâm tình kia liền thu hồi, tất cả đồng loạt khom lưng, chấp tay chào. "Cung nghênh Tà Thần đại nhân."

Thập Cửu và Mặc xuất hiện trước mặt đám người mặc hắc y lấy huyết vân tô điểm trên trang phục.

Mặc vừa mới đến đã nghe cả đám người từ Võ Đế trở lên cung kính hô đã kinh hồn lạc phách đến phương trời nào đó.

"Câm cái miệng và theo sau ta." Giọng Thập Cửu vang vọng trong đầu Mặc, khiến hắn trấn định ở phía sau Thập Cửu.

Mặc biết rõ những người trước mặt này không đơn giản, sai lầm một điểm thôi, có khả năng người chết là hắn.

"Đại điện của ta... Thần điện của ta... Từ khi nào đã cho phép a miêu a cẩu đến đến ra ra?" Ân Thập Cửu đảo mắt nhìn khắp đại điện hơn một trăm người khiến tâm tình hắn không được tốt đẹp lắm.

"Ngoại trừ bảy người của Tà Thần điện trong này tất cả lôi ra ngoài đánh, cấp bậc thấp nhất đánh đến chết, cao hơn một bậc đánh một trăm roi, lên một bậc thì giảm mười roi. Riêng tướng quân cấp đánh gãy một chân, trưởng lão đánh gãy hai chân." Lãnh âm vang lên trong đại điện như tu la đòi mạng.

Quả thật đây chính là đòi mạng người.