Đại Nhân, Phạm Nhân Lại Không Thấy Rồi

Chương 7: Vừa rồi nàng nên nắm nhiều thêm một cái hả buông ra





Chương 7: Vừa rồi nàng nên nắm nhiều thêm một cái hả buông ra
"La hương cô nương" Úc Nhiễm cẩn thận từng li từng tí một đỡ người phụ nữ mù, bước đi chậm rãi dẫn đường cho nàng. Đối phương chưa từng tới nơi này, thật là xa lạ, ước chừng là có chút căng thẳng, cầm lấy tay của Úc Nhiễm thì có chút dùng sức, thật giống chỉ lo bắt hụt. "Ngày sau cô thì ở tại nơi này"
Đến địa phương, Úc Nhiễm dừng bước lại, La Hương cũng ngừng theo, tay trắng run run rẩy rẩy mò thấy cửa phòng, Úc Nhiễm giúp nàng một tay, cửa thì bị đẩy ra
Gian nhà hậu viện nha môn cũng không nhiều, nhưng cũng trống ra một gian, không lớn, nhưng mà đối với La Hương không nhìn thấy mà nói, căn phòng nhỏ có lẽ càng thích hợp với nàng
"Nha môn bình thường kỳ thực không có chuyện gì phải làm, La Hương cô nương mới tới nơi này, trước hết quen thuộc mấy ngày rồi nói đi, lúc ăn cơm, ta sẽ để người đem thức ăn đưa đến trong phòng, có gì cần, cô nương có thể nói với ta"
Úc Nhiễm nói xong nhìn đối phương gật gật đầu, sau đó hai tay của La Hương lần nữa nắm chặt ống tay áo của cô, vẻ mặt đại khái là cảm thấy cảm kích. Úc Nhiễm cười cười, ôn nhu nói: "Dễ như ăn cháo, cô nương không cần chú ý"
La Hương lại ra dấu một phen, nàng có chút nhanh, Úc Nhiễm xem không hiểu lắm, nhưng mà không nằm ngoài là muốn hầu hạ cô, không có công không nhận lộc, muốn làm chút gì
"Sau khi đợi cô nương quen thuộc nơi này, lại nói không muộn. Tại hạ thường ngày độc lai độc vãng cũng quen rồi, kỳ thực cũng không để ý với những thứ này" Úc Nhiễm nói, "Ngược lại là cô nương, chia lìa với em trai, không khó quá sao?"
La Hương trầm mặc một hồi, lại gật gật đầu, 'Đương nhiên khổ sở, nhưng ta không thể lại liên lụy hắn'
Úc Nhiễm xem hiểu, nghĩ đến cũng phải, thì cũng không hỏi nhiều, "Cô nương yên tâm, ta giao phó xuống, hắn muốn tới tìm cô, người của nha môn sẽ không ngăn cản"
Kỳ thực Úc Nhiễm vốn là muốn để cây cải đỏ cùng đến, nhưng mà tiểu tử kia tay chân thật tốt, nam tử chí trai ở bốn phương, không có tỷ tỷ liên lụy hắn, nên xông ra một mảnh trời của chính mình mới phải
"Ạch...." Khi La Hương nhấc chân vào cửa, bị ngưỡng cửa cao hơn vấp ngã, nàng kinh ngạc thốt lên một tiếng, mắt thấy thì phải ngã xuống đất, Úc Nhiễm đúng lúc hoàn hồn kéo nàng một cái
La Hương sợ hãi không thôi, dựa vào lực đạo của Úc Nhiễm kéo nàng, thuận thế thì ngã vào trong lồng ngực đối phương. Một người con gái yếu đuối như nàng đây, mềm mại không xương, như vậy ngã vào lòng người khác cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy hết sức
Úc Nhiễm vỗ vỗ sống lưng nàng, "Không sao rồi, nơi này có một ngưỡng cửa, ngày sau khi cô bước đi phải cẩn thận chút"
La Hương gật gật đầu, ở địa phương Úc Nhiễm không nhìn thấy, hơi kéo khóe miệng một cái
La Hương từ trong lồng ngực Úc Nhiễm đứng dậy vô ý mượn lực đẩy cô một cái, kết quả ấn tới địa phương mềm nhũn nào đó, nhất thời như chạm vào điện thu tay về, đứng thẳng người cúi đầu liên tục xin lỗi
Thân thể của Úc Nhiễm bỗng nhiên có chút cứng, không thể không nói động tác này của đối phương vô cùng vô ý, khơi gợi lên hồi ức không tốt đẹp của cô!
Nhưng chuyện này không thể nói, mà nữ nhân trước mắt đáng thương này cũng không phải Tư Không Linh, biết bao vô tội, cô không có đạo lý tức giận đối với nàng. Đành phải tỉnh táo lại, lúng túng trấn an nàng vài câu
"Không có chuyện gì...."
'Tôi thật không phải là cố ý, xin lỗi, xin người đừng đuổi tôi đi...."
Úc Nhiễm hít sâu một hơi, "Thật sự không có chuyện gì, cô không cần tự trách, tôi sẽ không đuổi cô đi, thật sự"
Lại đại khái giao phó vài câu, Úc Nhiễm có công sự vội vã bận bịu đi rồi, La Hương một mình ngồi ở trong phòng mới, cách hồi lâu, cửa phòng lại bị người mở ra, đóng lại. Nàng có thể nghe ra tiếng bước chân kia là ai
"Được rồi được rồi, đừng giả bộ" Cây cải đỏ vẫn đâm chọc nàng trước, một cái kéo xuống vải rách trên con mắt nàng
La Hương thích ứng một hồi độ sáng trong phòng, một lát mới mở một đôi con ngươi đen long lanh. Đồng tử sáng ngời có thần, nơi nào giống như người mù?
Cũng không phải chính là Tư Không Linh sao!
"Bộ khoái đều bận bịu đi rồi, đệ nói với nữ nhân kia đến cùng tỷ nói lời từ biệt" Cây cải đỏ vừa nói vừa ghét bỏ lên, "Những bộ đầu kia thân thủ thực sự là tầm thường, một cây pháo của đệ thì có thể đem bọn họ đều hạ đo ván rồi!"
Tư Không Linh chẳng muốn nghe hắn ngông cuồng, đứng dậy đánh giá phòng này một phen, nàng trong bất giác nắm tay lại, lại mở ra rồi lại nắm lại.... Ngực của Úc Nhiễm vẫn mềm mại có tình đàn hồi như lần trước, vừa rồi nàng nên nắm nhiều thêm một cái hả buông ra
"Tỷ?.....tỷ!"
Tư Không Linh hoàn hồn, trên tay vẫn cứ vừa nắm vừa buông, "Làm chi?"
"Tỷ chắc chắn sao mạo muội nguy hiểm như vậy?" Cây cải đỏ bĩu môi, "Vừa căm vừa mù, nữ nhân kia cho dù thích nữ nhân, cũng không có thể yêu thích người tàn phế như vậy a?"
"Loại người nhẹ dạ như Úc Nhiễm kia, càng đáng thương cô ấy càng yên tâm, dầu gì, ta còn có thể chiếm không ít tiện nghi của cô ấy đó!"
"Quỷ háo sắc!"
Tư Không Linh một cái mắt đao bắn tới, âm thanh cũng nhấc lên, "Ngươi nói cái gì?"
Cây cải đỏ khóe miệng vừa nhếch: "Đệ nói tỷ cơ trí"
"Vậy nếu như chị bị phát hiện, cô ấy biết chị lừa cô ấy, khẳng định hận chết tỷ! Đến thời điểm đó đem chị tóm lấy nhốt vào đại lao, tỷ phải làm sao?" Cây cải đỏ lại hỏi
"Đùa gì thế, thiên hạ này có thể có địa phương nhốt được ta?" Tư Không Linh liếm liếm khóe miệng, bỗng nhiên cười vô cùng khiếm nhã, "Cho dù cô ấy bắt được ta, đó cũng là bản cô nương có ý định phối hợp nhường cô ấy"
Cây cải đỏ nhìn dáng vẻ nàng cười xấu xa, không tự chủ đánh một cái giật mình, "Đáng sợ!"
"Ngươi lại nói cái gì?"
"Đệ nói tỷ thật sự rất cơ trí!"
"Nhưng mà tỷ tốt nhất vẫn là đừng nhường cô ấy, nếu như tỷ thật bị bắt rồi, đệ sẽ rất khó xử" Cây cải đỏ gãi đầu một cái, "Đệ vẫn ở ngoài thành đợi tỷ, tỷ sớm chơi chán một chút tự mình trở về"
"Ừm hừ"
"Bằng không đệ thay tỷ nhìn Oanh cô nương kia một cái?"
Tư Không Linh nhấc chân một cước đạp ở trên cái mông của cây cải đỏ, vừa vặn đem hắn đạp đến ngoài cửa. Cây cải đỏ ủy khuất xoa cái mông, quay người cửa phòng đã bị đóng lại rồi
Buổi tối Úc Nhiễm bị Huyện thái gia gọi đi ăn cơm, đi cùng còn có Lưu cà lăm và phu nhân Huyện thái gia. Dưới gối của vợ chồng Huyện thái gia kỳ thực có một đứa con, nhưng mà trong hai năm trước thi đỗ Thám Hoa, vào kinh làm quan lớn rồi. Úc Nhiễm vốn là nghĩa nữ, bây giờ vợ chồng không có nơi gửi gắm, càng coi cô giống như con gái ruột
Hơn nữa Lưu cà lăm, tên thật là Lưu Phúc sinh, người trong tộc của Huyện lão gia, kỳ thực cũng chính là cháu trai bà con xa
Trần trọc đầu không ở một bên phiên dịch, trên bàn ăn quả nhiên là không ai hi vọng hắn mở miệng nói chuyện, phu nhân đặc biệt là nhiệt tình không ngừng mà gấp rau cho hắn, thì chờ mong hắn ít nói mấy câu
"Tiểu Nhiễm a, bây giờ ngươi mang về cô nương kia, không phải nghĩa phụ nói ngươi a..."
"Nghĩa phụ" Úc Nhiễm biết hắn muốn nói cái gì, chỉ cảm thấy bàng quang không hiểu tâm tình, cũng dễ dàng sản sinh chút hiểu lầm, "Chỉ là một người đáng thương, nếu đã gặp được, con luôn không thể làm như không thấy"
Huyện thái gia lắc đầu một cái," Cũng được, từ nhỏ ngươi thiện tâm, ngược lại cũng không gì đáng trách. Chỉ là lòng người đổi thay, khi nên cẩn thận vẫn là chú ý coi chừng"
"Con biết rồi"
Tư Không Linh một mình ở trong phòng giả mù nửa ngày, buổi tối thật sự có người đưa cơm qua. Trong phòng không có chút đèn, tối như bưng, nàng lại bịt mắt, chỉ nghe được âm lượng nhỏ, phát hiện lại là Úc Nhiễm tự mình đến
Nàng đứng dậy, tìm phương hướng của Úc Nhiễm cẩn thận từng li từng tí một mò qua, nàng mắt không thể thấy, cũng rất không cẩn thận mò tới bàn tay của Úc Nhiễm đang đặt bàn ăn. Trên bàn tay kia trơn bóng, giống một khối ngọc nước êm đềm mềm mỏng....
Úc Nhiễm rút tay về, Tư Không Linh sợ hết hồn, mới biết chính mình lại mò sai địa phương, bận bịu cúi đầu thấp. Úc Nhiễm chỉ coi nàng là vô ý, tuy trong lòng lại một lần nữa chú ý lên....
Nàng không phải Tư Không Linh! Không phải Tư Không Linh! Không phải Tư Không Linh!....
Nàng là vô ý! Là vô ý! Vô ý!...
"Khụ" Úc Nhiễm ho nhẹ một tiếng hóa giải bầu không khí một chút, "Thức ăn trong nha môn thanh đạm, cô tạm ăn một chút đi"
"Ừm.... Vậy cô từ từ ăn, ta thì đi trước"
Tư Không Linh bỗng nhiên ra tay, nắm lấy tay áo của cô
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu tặc lại giảo hoạt như thế lừa dối bộ đầu thiện lương như vậy, quả thực không thể tha như, sớm muộn cũng sẽ bị ngược lại a a a a