Đại Niết Bàn

Quyển 2 - Chương 30: Hữu Duyên Thiên Lý Năng Tương Ngộ




Khuynh hướng bạo lực đám người này chẳng qua do bị nuông chiều mà ra, Tô Xán cho chúng biết trên đời này luôn có những người là hòn gạch cứng đầu.

"Bốp!" Một tiếng, Trần Xung loạng choạng lao tới phía trước mấy bước.

Trần Xung mang ba phần sợ hải, bảy phần khó tin quay đầu lại nhìn, hiển nhiên tính uy hiếp của viên gạch này lớn hơn xa so với sức sát thương.

Chưa hết, tích tắc Trần Xung quay đầu lại, chỉ thấy tiếng gió vù một cái, sau đó là cái cặp sách đen xi lớn lên trước mắt, quất thẳng vào mặt.

Trần Xung xoay người quá gấp, trọng tâm không vững, thêm một đòn này nữa, bị đập choáng váng, một cái răng văng ra, người xoay tròn ngã vật xuống đất.

Cái răng của Trần Xung bắn ra, rơi vào người một tên đang hút thuốc, làm hắn run rẩy hất vội cái răng dính máu đi.

Xung quanh im phăng phắc, tất cả quá sững sờ không ai kịp có phản ứng gì.

Khuôn mặt hiền lành của Tô Xán một giây trước còn bị coi là sợ hãi, lúc này dưới tác dụng tâm lý, thái độ của y nãy giờ được tất cả đồng loạt có cùng một nhận định, "máu lạnh".

Tô Xán nắm chặt viên gạch do vừa rồi vận động quá mạnh làm thiếu chút nữa vuột khỏi tay, chỉ Mậu Tiểu Thì vẫn quỳ rạp trên mặt đất, quát:

- Chỗ này có đứa nào cao to hơn mày? Sao bọn chúng đứng thẳng còn mày quỳ nhục nhã như thế, là thằng con trai thì đứng lên cho tao.

Đó là chiến lược của Tô Xán, chỉ lấy gạch đánh người là hành vi ngu xuẩn, đánh gục Trần Xung chỉ để tăng thêm khí thế, hiện tới lúc kích động đám Mậu Tiểu Thì. Tô Xán thấy Mậu Tiểu Thì chơi bóng rổ, rất mạnh mẽ, nếu nói sức chiến đấu hắn kém đám người này thì không phải, chỉ sợ uy thế của chúng mà không dám phản kháng thôi.

Với đám học sinh quen đánh nhau kia, viên gạch này chỉ có hiệu lực nhất thời, đợi chúng tỉnh lại, mình sẽ gặp họa, hai nắm đấm khó địch nổi bốn cái tay, Tô Xán tranh thủ thêm đồng minh.

Chỉ cần Mậu Tiểu Thì đứng lên phản kháng, hai tên bạn của hắn kích động nãy giờ nhất định gia nhập, bọn họ có bốn người, có hi vọng đối kháng với đám Vương Hạo Nhiên.

Mậu Tiểu Thì bị Tô Xán khích lên lòng tự tôn, người đang quỳ dưới đất run rẩy.

Mấy nữ sinh đứng xa xa nắm tay ướt mồ hôi, Lý Lộ Mai mắt rực sáng, nhiệt huyết như ấp ủ ở đỉnh cao, chờ hoàng tử bạch mã của mình đứng dậy.

Mậu Tiểu Thì ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Tô Xán, cắn chặt răng, nhưng bắt gặp ánh mắt âm u của Vương Hạo Nhiên, lửa trong lòng tắt ngúm, cúi đầu xuống.

Lý Lộ Mai lòng đầy kỳ vọng nhìn cảnh đó ngồi sụp xuống, như mất hết sức lực.

Lòng Tô Xán không có cay đắng, chỉ có tức giận vô cớ.

Đồ vô dụng.

Tô Xán nhìn Mậu Tiểu Thì tựa như nhìn thấy hình ảnh chính mình trước kia, quay trở lại, tuy y làm việc thận trọng, nhưng tuyệt đối không sợ đầu sợ đuôi như trước kia.

Đám người Vương Hạo Nhiên tỉnh lại, lập tức chân đấm tay đá xông tới, Tô Xán liên tục trúng đòn, liên tục lui lại, nhưng trong lòng khoan khoái cùng cuồng phóng chưa từng có.

Co tay lại chắn cú đá bên sườn, cảm thụ cơn đau tê dại, tay vung gạch phản kích, trượt, lùi lại né cú đấm khác, vai trái trúng đòn đau buốt, càng bị trúng đòn, Tô Xán đánh trả càng hang, như con thú say máu, lần nữa quay trở lại thời đại nhiệt huyết sôi trào. Ôi! Cái tuổi thanh xuân chết tiệt làm người ta rơi lệ.

- Con mẹ chúng mày! Dám đánh bạn tao.

Tiết Dịch Dương cũng nhặt một viên gạch bên đường, gào rú xông về phía Tô Xán bị đánh như một thằng điên.

Cuộc chiến mở rộng, mấy tên cao nhị trúng đòn, khơi lên huyết tính, vừa la hét vừa điên cuồng đấm đá hai người bị quây ở trung tâm, ngay cả Vương Hạo Nhiên quát "Đừng đánh nữa!" Cũng bị nhấn chìm.

Bên này đang kịch chiến thì từ đường chính có một nhóm người đi xuống, khiến người ngoài vòng chiến chú ý, đám người này ăn mặc khác hẳn với học sinh giai đoạn này, chẳng có gì thời thượng hoa lệ, nhưng cách phối hợp đồ thuộc loại ít thấy ở thành thị nhỏ, là kiểu trang phục chỉ trên TV mới thấy.

Mấy người đó đứng lại rìa đất trống, một người cười nói:

- Ê, thú vị thật.

Trần Linh San nhận ra một trong số họ, chính là Vương Uy Uy đã bao toàn bộ chi phí chuyến đi chơi kỳ nghỉ hè của họ, ấn tượng hôm đó hắn để lại quá sâu đậm, nên Trần Linh San nhận ra ngay, lúc này Vương Uy Uy cũng đang nhìn cô.

Vương Uy Uy chẳng nhận ra Trần Linh San, đơn thuần là vì bị dung mạo của cô thu hút, nhìn thoáng qua sau đó ngồi xuống quán ăn vặt bên cạnh:

- Đang buồn thì có chuyện hay để xem, nọi người ngồi xuống đi.

Mấy người lần lượt ngồi xuống, Vương Uy Uy hơi lo lắng nhìn sang Lâm Lạc Nhiên, chiếc áo len mỏng màu đen bó lại ở hông, tôn lên cặp mông tròn trịa, cô có dáng người của một cô gái đã dậy thì đầy đủ, xem ra không hợp lắm với khuôn mặt mang vẻ non nớt của Lâm Lạc Nhiên, vẫn dáng vẻ thanh lệ như ngày nào ở quán game, cô do dự một lúc mới ngồi xuống, làm Vương Uy Uy thở phào.

Một đám người mặc toàn đồ hiệu đắt tiền, sang trọng khí phái lại ngồi quán bên đường, xung quanh là tường xiêu vẹo, cỏ dại um tùm, gọi khoai tây chiên và xâu thịt, ngồi xem đánh nhau.

Dùng dao cứa cổ tay làm bộ thâm trầm xa vắng, mới là mốt của thời đại này.

Thế nhưng đám Vương Uy Uy lại thích dùng phương thức này để trốn tránh cái không khí gia đình áp ức làm người ta sắp không thở nổi.

- Uy Uy, tên kia... Hình như là cái thằng chơi PES rất giỏi gì đó đúng không.

Tên béo Lâm Trứu Vũ, biệt danh "Tiểu Ngũ" miệng ngậm xâu thịt lúng búng nói:

- À đúng, là Tô Xán đấy, xem ra nhóm mình và cậu ta khá là có duyên.

Vương Uy Uy nhận ra ngay Tô Xán, nhưng thấy y cầm nửa viên gạch đánh người vượt ngoài dự liệu của y.

Lâm Lạc Nhiên nhìn về phía đố, mắt sáng lên, cười khẽ:

- Được đấy, rất có vị, thế mới là con trai.

Tuy thường ngày trông Lâm Lạc Nhiên có vẻ băng thanh ngọc khiết, nhưng tính cách có mặt giống con trai, vì thế mà cô thường xuyên theo đám Vương Uy Uy lên núi xuống biển chơi bời.

- Cũng khá đấy, tuy đánh lộn nhưng biết cách tránh bị thương chỗ hiểm, phản kích rất hiệu quả, a, tiếc là sức lực không đủ, nếu là tôi thì cú đấm kia đủ đối thủ nằm nghỉ 5 phút...

Mao Lạc Tiêu từ nhỏ lớn lên trong đại viện quân khu bình phẩm, hắn là người trông bình dị nhất nhóm, dáng cao gầy, áo len quần dài, rất chất phác.

Hắn châm một điếu thuốc, ném chiếc bật lửa Zippo lên bàn, nhìn Vương Uy Uy hỏi ý.

Vương Uy Uy xua tay, đám người này lấy Vương Uy Uy là người đứng đầu, bọn họ đều hiểu tương lai sẽ càng gắn chặt với Vương Uy Uy, tạo thành mạng lưới quan hệ khổng lộ.

- Dừng tay!

Vương Hạo Nhiên nhìn ra mấy tên đồng bọn bắt đầu say máu ra tay không còn biết kiềm chế nữa, vội ngăn cản cuộc chiến càng lúc càng nguy hiểm, nên dứt khoát xông vào giữa hai bên đánh nhau, nói thế nào thì hôm đó không có Tô Xán, hắn đang nằm trong bệnh viện là cái chắc, chuyện ngày hôm nay sẽ không diễn ra.

Bộp! Tô Xán ném viên gạch trong tay xuống, chùi vết máu trên miệng, nhìn chằm chằm vào đối phương. Tiết Dịch Dương thảm hơn y một chút, có điều tên này lên cơn đúng là đáng sợ. Mấy tên ôm vết thương trên người do bị hắn đánh, trước kia quen nhau, hiện giờ càng chấn động:

- Tiết Dịch Dương, mày được lắm.

Tiết Dịch Dương trong vòng tròn Nhất Trung này không ăn khớp chút nào, nên thường ngày hắn xử sự khéo léo, không muốn vì Tô Xán mà đắc tội với ai, hơi chút là phân rõ giới hạn với Tô Xán.

Nhưng hai người lớn lên bên nhau từ bé, giới hạn của thế tục có thể ngăn cản, gặp phải lúc cần thiết, vì như vừa rồi, không bùng phát thì thôi, một khi bùng phát, loại hành động mất lý trí đó khiến Tô Xán hết sức cảm động.

- Không phục thì mày tới đây!

Cùng là bạn chơi quen ở sân bóng, lúc này Tiết Dịch Dương bất chấp, tay cầm viên gạch chỉ vào mặt đối phương, mắt long sòng sọc làm Tô Xán dở khóc dở cười.

Hai bọn họ đã kiệt sức rồi, còn đánh tiếp chỉ có nước ôm đầu chịu đòn, Tiết Dịch Dương còn dám gây sự, khí thế mười phần.