Đại Nịnh Thần

Quyển 1 - Chương 32




Chẳng phải là kim châm thôi sao, Dạ Vị Ương nguyên bản không nghĩ kim châm sẽ có đau đớn gì nhiều, huống chi chân hắn hiện tại đã không còn tri giác, nhưng lúc này Lưu Bá Hề cư nhiên đưa cho hắn xấp khăn dày, Dạ Vị Ương mạc danh có chút khẩn trương.

Thôi thôi, nếu đôi chân có thể đứng lên thì đau thế nào cũng phải nhịn xuống, có đau giống như nữ nhân sinh con không? Đều nói nữ nhân một lần sinh con chính là thoát thai hoán cốt, hắn là nam nhân một lần kim châm đổi lấy hai chân khỏe mạnh cũng đáng, nhưng tới thời điểm thật sự bị kim đâm Dạ Vị Ương mới hiểu được loại đau đớn bi thống đó.

Tịch Thiên Lâu kim thứ nhất đâm vào phụ cận gốc đùi hắn, dùng ngân châm hơ lửa dễ dàng đâm rách làn da non mịn xâm nhập vào tiêu độc, đau đớn trong nháy mắt suýt chút nữa khiến cho Dạ Vị Ương trước mắt tối sầm ngất đi, hắn nhịn không được hít một hơi, nếu không phải hai chân chẳng thế nhúc nhích lại có Lưu Bá Hề đè nặng, hắn phỏng chừng đã sớm từ trên giường nhảy dựng lên.

Đau nhức kia giống như có người dùng tế thiết côn đốt đỏ đâm vào xương cốt hắn, không phải ở bên ngoài mà là địa phương hắn không nhìn thấy, Dạ Vị Ương gắt gao bắt lấy tay Lưu Bá Hề đau không nói nên lời, dáng vẻ run rẩy từng trận.

“Kiên nhẫn một chút.” Lưu Bá Hề lập tức lấy khăn làm cho Dạ Vị Ương há miệng cắn, bằng không cắn vào đầu lưỡi cũng chẳng phải hảo ngoạn.

Tịch Thiên Lâu không có chút gì do dự hay ngừng lại, một kim lại một kim từ trên chân đâm xuống, nguyên bản hai chân Dạ Vị Ương mất tri giác dần dần có lại cảm giác, chính là cảm giác này bắt đầu từ đau đớn.

Tựa như đông lạnh đã lâu liền bị người dùng đao bổ ra, cảm giác đầu tiên là tê dại, sau khi tri giác khôi phục nhanh chóng đón lấy đau đớn càng ngày càng khắc sâu, đau đến nổi làm trái tim hắn cũng phải run rẩy, rên rỉ đứt quãng cùng nức nở theo đôi môi đang cắn chặt khăn phát ra, Dạ Vị Ương bắt đầu nhẫn nại không được đau đớn nước mắt chảy xuống, ngay cả móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không hề hay biết.

Lưu Bá Hề vội đem bàn tay Dạ Vị Ương mở ra, chỉ thấy bàn tay vốn trắng noãn bóng loáng đã một mảnh huyết nhục mơ hồ, hắn không thể không nhíu mày, trong thanh âm rõ ràng mang theo khẩn trương: “Sư phụ, hắn sắp chống đỡ không nổi.”

“Cùng hắn trò chuyện, dời đi lực chú ý, nhanh tốt rồi.” Mu bàn tay xoa mồ hôi trên trán, Tịch Thiên Lâu gia tăng tốc độ trên tay.

“Vị Ương, Vị Ương có nghe tiếng ta nói không? Nghe được thì gật đầu.” Không còn biện pháp giật ra vải bố băng vết thương trên tay nam nhân, Lưu Bá Hề nhanh chóng quấn hai vòng lên tay mình làm cho tay đối phương siết chặt vào tay hắn, để tránh cào bị thương chính mình.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Chậm rãi thích ứng với từng trận đau đớn trên đùi, Dạ Vị Ương hơi hoãn một chút nhẹ nhàng gật đầu, lập tức nghe Lưu Bá Hề ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói nhỏ.

“Trước đây lần đầu ta gặp sư phụ, lúc đó ta gọi sư phụ là tỷ tỷ, sư phụ ngày đầu tiên đem ta quăng ngã xuống đất, bảo ta đứng lên quăng ngã hắn, ngày hôm sau toàn thân ta đều xanh tím không thể rời giường.”

“Còn có một lần, sư phụ bảo ta và hoàng thượng đi xuống dưới chân núi mua đồ, khi đó chúng ta còn nhỏ, thời điểm trở về không cẩn thận rơi vào một cái hố to, cuối cùng khi sư phụ tìm được ta cùng hoàng thượng đã khóc đến thảm…”

Lưu Bá Hề không phải là người biết kể chuyện xưa, nhưng nghe người này giảng một ít cố sự trước kia cùng sư phụ, hoàng thượng và Hoa Sinh cũng rất thú vị, thật sự khiến Dạ Vị Ương dời đi lực chú ý không quá tập trung vào đau đớn nữa, trên đùi tựa hồ cũng không còn đau như vậy, cuối cùng đến lúc Tịch Thiên Lâu hô một tiếng: “Được rồi.”

“Tốt lắm, xong rồi, đã không có việc gì.” Lưu Bá Hề thở phào nhẹ nhõm, thật cẩn thận lấy xuống tấm khăn bị Dạ Vị Ương cắn hư.

“Cảm ơn… sư phụ…” Thanh âm vừa thoát ra Dạ Vị Ương bị chính mình dọa nhảy dựng, suy yếu cực kỳ, hắn thậm chí nói một câu hoàn chỉnh cũng phải cố sức.

Trên trán Tịch Thiên Lâu chảy vài giọt mồ hôi tinh mịn, cười gật đầu với hắn, nhìn Dạ Vị Ương đã muốn hư thoát tiếu ý lộ ra chút vui mừng, giống như một trưởng bối ôn hòa hiền hậu nhẹ nhàng vén lên mấy sợi tóc rơi rụng dưới trán Dạ Vị Ương, “Chân ngươi đã tốt rồi.” Sau đó hướng Lưu Bá Hề nói, “Đem hắn ôm vào dược dũng ngâm hai canh giờ, ta đi sắc dược cho hắn.”

Hết chương thứ ba mươi hai