Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Chương 33: Gả được không . .




A Phúc nghe đến đó, đã biết chuyện này xem như hóa giải, tuy rằng trong lòng vẫn không rõ vì sao nhị thiếu phu nhân giúp đỡ mình, nhưng rốt cuộc tránh được một kiếp, lập tức vội vàng quỳ xuống, khấu tạ nhị thiếu phu nhân chiếu cố.

Nhị thiếu phu nhân lại giương mắt nhìn nàng, thản nhiên nói: "Chuyện nhỏ thôi, trở về nên làm gì thì làm đi." Nói xong nhẹ nhàng ngáp một cái.

A Phúc thấy nhị thiếu phu nhân có ý mệt mỏi, vội vàng tạ ơn tiếp, rồi mới cáo lui đi ra.

Ai ngờ nàng vừa đi tới cửa, nhị thiếu phu nhân đã có phân phó: "Ngươi ra ngoài, gọi A Bình vào đây, nói ta có việc phân phó nàng ấy."

A Phúc trở lại phòng thêu, lúc này có vài nha hoàn lại đến thỉnh giáo nàng mấy vấn đề về tranh thêu, A Phúc tuy rằng trong lòng vẫn lộn xộn, nhưng cũng thu lại tâm tình cùng mọi người nói chuyện công việc.

Bên này đang nói, Liễu nhi ló đầu qua đây. A Phúc đêm qua tự nhiên cũng nghĩ đến chuyện này, trong lòng cảm thấy Liễu nhi hơi có chút khả nghi, cũng cân nhắc chuyện này có quan hệ gì với nàng ta. Liễu nhi lại đây, trên mặt không có biểu tình gì, làm bộ như không có việc gì cười đáp: "Liễu nhi, muội ở bên ngoài làm gì vậy, còn không mau vào cùng nhau học?"

A Phúc vừa nói, nha hoàn khác cũng phát hiện Liễu nhi, còn lôi kéo Liễu nhi cùng nhau tiến vào.

A Phúc mẫn cảm thấy trong mắt Liễu nhi thoáng hiện chút sợ hãi, bất quá thấy mình coi như không có việc gì, nàng cũng rất nhanh trấn định xuống, miễn cưỡng cười nói cùng mọi người xem đồ A Phúc đã thêu trước kia.

A Phúc tuy rằng kinh ngạc vì sao nhị thiếu phu nhân muốn phân phó A Bình nhưng lại để mình truyền lời, phải biết rằng A Bình là đại a đầu bên người của nhị thiếu phu nhân, muốn mình truyền lời ngược lại là khách sáo.

Nhưng nàng tự nhiên không dám hỏi nhiều, vội vàng đồng ý đi ra ngoài.

Lúc đi ra ngoài, chỉ thấy A Bình hai mắt đỏ hồng đứng bên ngoài, A Phúc nói nhị thiếu phu nhân đang chờ nàng ấy. A Bình cũng không có vẻ gì ngạc nhiên, đỏ hồng mắt vào nhà.

Tuy rằng lời nhị thiếu phu nhân nói làm cho A Phúc an tâm không ít, biết ít nhất trước mắt này cũng sẽ không quá trắc trở, hiện giờ nàng ưu tư nhất chính là Thường Hiên có hiểu lầm với mình. Trong lòng nàng cũng hiểu, nhị thiếu phu nhân đối với mình có thể che chở như vậy là có liên quan đến bức tranh thêu trước mắt. Tuy rằng bức tranh thêu này cũng không phải chuyện lớn, nhưng đối với nhị thiếu phu nhân mà nói, bảo vệ vợ của một người hầu cũng là nhấc tay chi lao thôi.

A Phúc lập tức hạ quyết tâm đem bức tranh thêu làm thật tốt, tốt xấu cũng là bù thiếu sót cho mình. Nàng có ý này, nên dùng hết cả tâm tư quyết tâm quay lại lấy việc làm đầu, cứ như thế vùi đầu làm một hồi lâu, đến khi lại ngẩng đầu lên thì cổ đều đau nhức, vừa thấy ngoài cửa sổ, trời đã muốn tối đen.

Nàng nghĩ Thường Hiên nay đối với mình rất nhiều khúc mắc, mình hay là nên trở về sớm, vội thu dọn này nọ đi ra ngoài. Ai ngờ vừa ra khỏi cửa, đã gặp mọi người líu ríu không biết đang nói cái gì, trên mặt thực có vài phần sắc mặt vui mừng cùng cực kỳ hâm mộ.

A Phúc hiện nay trong lòng có việc, đối với chuyện này cũng không có hứng thú, hướng đến mọi người mím môi nở nụ cười, lập tức quay đầu rời khỏi. Ai biết trong đó có nha hoàn trong mắt mang ý cười, cố ý giữ chặt A Phúc nói: "A Phúc, tỷ có biết chuyện của A Bình không?"

A Phúc mờ mịt lắc đầu, nhớ đến hôm nay còn nhìn thấy A Bình,mắt đỏ hồng dáng vẻ rất mất hứng, có thể có chuyện gì? Nha hoàn kia thấy A Phúc không biết, cũng đắc ý nở nụ cười, thần bí hề hề nói: "Đại thiếu gia bên kia, muốn đem A Bình thu phòng!" Nói xong lời này, mấy nha hoàn khác cũng đều hơi có chút ý muốn xem náo nhiệt đánh giá thần sắc A Phúc.

A Phúc kinh ngạc trừng mắt nhìn, chuyện này thật sự là nàng không ngờ tới, bất quá rất nhanh nàng cũng cười: "Đây thật sự là tin tức tốt."

Mấy nha hoàn bên cạnh thấy trong mắt nàng đầy ý cười chân thành, cũng không nhìn chằm chằm A Phúc nữa, còn nói cười bàn chuyện này.

A Phúc biết bọn họ vốn dĩ đối với mình là có hiểu lầm, nên cố ý ở lại với bọn họ cùng nhau nói mấy tin tức nhỏ, biết được thì ra chuyện này là lão phu nhân tự mình định ra, A Bình qua đó chính là thiếp, nói là vài ngày nữa sẽ làm.

Bên này mọi người đang nói, A Bình vừa vặn theo nhị thiếu phu nhân từ trong phòng đi ra, nhìn thấy mấy nha hoàn không có việc gì nói chuyện phiếm, huống hồ còn là nói chuyện của mình, lập tức cố ý lạnh mặt nói: "Trong viện chúng ta gần đây rất nhàn sao? Cho nên tối rồi các muội còn ở trong này líu ríu? Hay là ta nói với nhị thiếu phu nhân, dứt khoát cho các muội tìm thêm chuyện để làm”.

Trong mấy nha hoàn đang nói giỡn, có một người thường có vẻ rất quen với A Bình, cũng không cố kị nàng ấy nói như thế nào, tiến lên nắm lấy tay áo nàng ấy đùa giỡn nói: "Tỷ nay sắp phải rời khỏi viện rồi, quản nhiều như vậy làm gì, muội thấy tỷ quá vui vẻ rồi bắt đầu nói hươu nói vượn nè!"

A Bình giả bộ trừng mắt nhìn bọn nha hoàn một cái, sau đó cũng nhịn không được ‘Phụt’ cười rộ lên, vừa cười vừa nói: "Các muội chỉ biết lấy chuyện của ta ra nói huyên thuyên, sau này đến phiên của các muội, xem ta trêu ghẹo các muội như thế nào."

A Phúc thấy A Bình nay chẳng những không có vẻ tức giận buổi trưa, ngược lại càng thêm rực rỡ, biết nàng ấy nay được đến phòng đại thiếu gia, cũng sẽ không so đo quá khứ không thoải mái, vì thế A Phúc trong lòng cũng hơi buông xuống.

A Bình xa xa nhìn A Phúc, thu hồi ý cười nói: "Đã trễ thế này, sao ngươi còn không về nhà đi, chẳng lẽ ngươi không cần nấu cơm?"

A Phúc thấy nhắc tới mình, nao nao, nhưng nghe nàng ấy tuy rằng không có ý cười, mà rốt cuộc trong lời nói cũng đã hiền lành rất nhiều, nên hướng về nàng ấy cười gật đầu: "A Bình tỷ nói đúng, muội vốn đã định đi rồi, nhưng nghe được tin tốt của tỷ, trong lòng cao hứng cho tỷ, nên cùng mọi người nói chuyện trong chốc lát."

A Bình đối với A Phúc vẫn cười không nổi, bất quá vẫn theo lời của nàng nói: "Trời không còn sớm nữa, ngươi sớm một chút trở về đi." Được A Bình đối đãi như vậy, trong lòng A Phúc tự nhiên dễ chịu một ít, nàng bước nhanh đi về nhà, muốn về nhà nấu đồ ăn ngon cho Thường Hiên, nhìn nhìn lại sắc mặt Thường Hiên, việc này có thể sẽ vãn hồi được một ít .

Về nhà, Thường Hiên và Thường quản sự đều chưa trở về, trong lòng nàng vui vẻ, chạy nhanh đến phòng bếp thu dọn nồi và bếp bắt đầu nấu cơm. Hai ngày trước Thường Hiên mang về một con gà xé tuyệt hảo còn chưa ăn, bởi vì đã là tháng chạp cũng không sợ hư, còn để ở trong phòng bếp. Vì thế nàng một bên đun nước, một bên tranh thủ đem con gà chặt thành từng khối, lại cắt một ít hành gừng tỏi, muốn ninh con gà này cho thật thơm ngào ngạt, chờ Thường Hiên trở về ăn.

Nàng một bên làm cơm, trong lòng một bên cân nhắc, bỗng nhiên nhớ tới trước đó vài ngày Thường Hiên còn mang về một bình rượu nhỏ, lúc ấy mở ra cha con bọn họ trong buổi cơm chiều cũng uống một ít, hai người đều nói vị không tệ. Uống hết rượu tối hôm đó, Thường Hiên ôm nàng thật tốt hôn một chút, hôn xong còn lăn đến trên giường ép buộc nàng một phen, một đêm kia so với bình thường còn muốn nhiệt tình cuồng mãnh hơn rất nhiều.

A Phúc nghĩ đến đây, đỏ mặt lên, hơi do dự, nhưng vẫn từ trong ngăn tủ lấy ra nửa bình rượu còn lại.

Đêm nay, đồ ăn ngon lại có rượu ngon, ngay cả Thường Hiên trên mặt có khó coi, nhưng trước mặt cha hắn cũng không dám nói gì, cũng nâng cốc gắp đồ ăn. Chờ ăn xong rồi, thừa dịp lúc say, nàng đi lên cúi mình nói vài câu lời hay, lại lấy quyển sách Thường Hiên ngày thường vẫn thích nhất, đem chuyện bình thường mình vẫn xấu hổ không dám làm cho hắn làm một phen, kể từ đó, Thường Hiên dù có oán khí sâu hơn nữa, sợ là cũng đã tạm thời đánh tan vài phần.

Về phần sau khi Thường Hiên rượu tỉnh, ở trong lòng A Phúc âm thầm tính toán, sau khi rượu tỉnh, y theo tính tình của hắn, không chừng lại muốn cáu kỉnh. Đến lúc đó A Phúc tất nhiên sẽ mềm giọng xin lỗi, cúi đầu chịu nhận tội, giải thích tốt chuyện này, bất mãn trong lòng Thường Hiên không sai biệt lắm cũng có thể nguôi giận vài phần.

Trong lòng A Phúc đã có tính toán vô cùng tốt, lập tức động tác tay hạ xuống càng mau, đem củi lửa bỏ vào bếp lò, để lửa cháy thật tốt, rất nhanh nước trong nồi đã sôi, nàng đem mấy khối gà đã sớm chuẩn bị tốt bỏ vào nồi.

A Phúc một bên làm việc một bên hướng ra phía ngoài xem xét, nàng sợ đến lúc cha con hai người về nhà mình còn chưa làm xong, đến lúc đó để bọn họ đói bụng chờ, thứ nhất là mình không tốt, thứ hai sợ Thường Hiên oán giận.

Bất quá may mắn, lúc trong nồi sắt to khối gà hầm bắt đầu tỏa mùi hương dày đặc, cha con Thường quản sự vẫn chưa trở về. A Phúc nghĩ hôm nay sợ là bọn họ có việc sẽ về chậm trễ, nhưng thật ra lại cho mình có thêm thời gian, trong lòng không khỏi âm thầm may mắn trời cũng có ý giúp đỡ.

Đợi cho gà trong nồi đã mềm thơm nức, lúc A Phúc lưu loát cắt cải trắng non mềm làm đồ nhắm rượu, nàng rốt cục cũng nghe được tiếng cửa mở bên ngoài.

A Phúc tim đập nhanh một chút, chạy nhanh ra bày khuôn mặt tươi cười nghênh đón, ai ngờ bên ngoài một cái đầu ngẩng lên lại là một gã sai vặt. A Phúc nhận ra gã sai vặt này là người vẫn theo Thường quản sự, bình thường mọi người gọi là Tiểu Lục Tử, trước kia cũng từng đến nhà truyền tin.

Lúc gã sai vặt nhìn thấy A Phúc nhu hòa cười ra nghênh đón, cũng hơi sửng sốt, sau mới phản ứng lại, vội vàng nói: "Là Thường quản sự sai ta đến đây thông báo một tiếng, nói ông ấy đêm nay không về nhà ăn."

A Phúc gật gật đầu, chuyện như thế cũng là bình thường, nàng nghĩ nghĩ lại hỏi: "Thường Hiên đâu?" Gã sai vặt không ngờ tới Thường Hiên, nhớ tới vội nói đến: "Thường quản sự chưa từng nhắc tới Thường Hiên, bất quá ta nhớ lúc ta tới, Thường Hiên hình như không tính ở bên kia ăn cơm, có lẽ rất nhanh sẽ trở về đây."

A Phúc được tin tức này, mỉm cười cảm ơn gã sai vặt, đóng cổng lại, một lần nữa trở lại phòng bếp.

Tình huống có thay đổi, Thường quản sự không về, bất quá A Phúc cảm thấy không quan tâm. Có Thường quản sự ở bên, cố nhiên có thể quản Thường Hiên một ít, nhưng nếu Thường quản sự không ở đây, chính mình lôi kéo Thường Hiên cùng nhau ăn cơm, Thường Hiên cũng không thể không ăn. Đến lúc đó Thường Hiên uống vài ly rượu, còn mình mềm giọng làm nũng một phen, cuối cùng vẫn là lăn đến trên giường thôi.

Kỳ thật tỉ mỉ mà tính toán, Thường quản sự không ở đây, bọn họ hai người gây ra nhiều động tĩnh cũng không sợ ông nghe được, ngược lại tiện hơn!