Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)

Chương 40




Editor: Xoài

Beta: Hoàng Lan

Thanh Hà rất bất ngờ: “Tỷ tỷ thế mà vẫn liên lạc với Tôn Hội?” Đều đã ly hôn rồi, trước kia còn ngày ngày đánh nhau, là đôi vợ chồng bất hòa nổi tiếng ở Kinh Thành.

Công chúa Hà Đông nói: “Hắn đã cứu cha mẹ của chúng ta, chúng ta không còn là phu thê, nhưng mà, hắn vẫn là biểu cữu của ngươi mà, sao ngươi có thể thờ ơ với biểu cữu ruột chứ? Thật sự là làm cho ta quá thất vọng rồi.”

Chị gái không có việc là oán trách, có việc là đẩy lên người em gái, Thanh Hà nói: “Thế cục Giang Nam ổn định, còn có Vương gia âm thầm để ý, hắn có thể xảy ra chuyện gì, bây giờ nhà chúng ta ngay cả tường vây cũng bị người ta đẩy ngã rồi, ta phải nghĩ cách chuẩn bị sẵn sàng.”

Công chúa Hà Đông mềm nắn rắn buông, trên địa bàn phủ Đại tư mã, nàng ta không dám nói gì, nói: “Trước tiên ngươi làm thỏa đáng chuyện của Tôn Hội đã, chuyện khác sau này hẵng nói. Ta ở phủ công chúa chờ tin tức của ngươi.”

Công chúa Hà Đông đến như một cơn gió, lại đi như một cơn gió, để lại một mình Thanh Hà phiền muộn.

Thanh Hà đã khó khăn hạ quyết tâm “dè chừng” Vương Duyệt, không muốn ỷ lại vào hắn.

Nào có thể đoán được sự quyết tâm này vừa mới trôi qua một ngày mà nàng đã muốn tìm Vương Duyệt hỗ trợ rồi.

Thanh Hà sợ nhìn thấy Vương Duyệt thì trái tim sẽ nảy mầm, không kiềm chế được bản thân mình, nên nàng viết một tờ giấy, giao cho Tuân Hoán vào cung dạy nàng luyện kiếm, muốn Tuân Hoán chuyển đến cho Vương Duyệt ở Thượng thư đài.

Tuân Hoán không muốn: “Ta làm thầy của tỷ, không phải làm chân chạy cho tỷ — trước kia không phải tỷ đều trực tiếp tìm huynh ấy sao?”

Thanh Hà duỗi một bàn tay ra: “Năm quả lê giòn của nhà Nhung kẹt xỉ.” Không để muội đi một chuyến tay không đâu.

Tuân Hoán nhận lấy tờ giấy: “Sau này có loại chuyện chuyền giấy truyền lời như này nữa thì cứ tới tìm ta.”

Thượng thư đài, Vương Duyệt ngẩng đầu lên từ trong đống công văn chồng chất như núi: “Hoán Nương?”

“Thanh Hà đưa cho huynh.” Tuân Hoán giao từ giấy cho hắn: “Vật về với chủ, cáo từ.”

“Khoan đã.” Vương Duyệt đứng dậy: “Thanh Hà đâu? Muội ấy luyện kiếm bị thương, không tiện đi ra ngoài sao?”

Thanh Hà có chuyện gì cũng nói ngay trước mặt, rõ ràng là có thể tới gặp hắn, vì sao lại muốn Tuân Hoán truyền đạt giúp?

Nhất định là Thanh Hà bị thương rồi.

Tuân Hoán nhớ tới kiếm pháp vụng về của Thanh Hà: “Làm sao có thể chứ, năng khiếu của tỷ ấy bình thường, tiến bộ chậm chạp, cũng không đủ chăm chỉ, tỷ ấy sẽ không luyện đến mức bị thương giống như ta và huynh.”

Vương Duyệt nghi ngờ hơn: “Vì sao muội ấy không tới gặp ta? Muội ấy bận lắm sao?”

Thế mà còn có việc quan trọng hơn cả việc gặp mình? Thanh Hà khác thường quá rồi.

Tuân Hoán nói: “Ta chỉ phụ trách chuyền giấy, chuyện khác ta cũng không biết, ta phải đi đến trường ngựa Kim Câu luyện cưỡi ngựa bắn cung, cáo từ.”

Vương Duyệt mở tờ giấy ra, trên đó Thanh Hà nói ra việc tháng này Tôn Hội mất tin tức.

Tôn Hội là do tâm phúc mà Tào Thục để lại ở Giang Nam hỗ trợ sắp xếp, Vương Duyệt ném tờ giấy vào chậu than đốt cháy, về nhà hỏi mẹ.

Tào Thục đồng ý phái người đi Giang Nam tìm Tôn Hội, nói: “Trời đông giá rét, đường không dễ đi, người đưa tin chậm mười ngày nửa tháng cũng bình thường, công chúa Hà Đông nóng lòng quá rồi. Quan tâm sẽ bị loạn, xem ra công chúa và Tôn Hội cũng không phải là một đôi phu thê bất hòa như trong truyền thuyết, bọn họ vẫn có tình.”

Vương Duyệt tỉnh tỉnh mê mê đối với chuyện tình cảm nam nữ: “Tình, là gì? Hai người bọn họ giày vò lẫn nhau, đây cũng là tình?”

Tào Thục khoanh tay, tính cách bà cởi mở, thẳng thắn: “Ta và phụ thân con là mù cưới câm gả, trước khi thành thân cũng chưa từng gặp mặt, ta không biết cái gì là tình. Chỉ là nếu như đổi thành ta là công chúa Hà Đông, bị thích khách cưỡng ép, có người bằng lòng dùng tính mạng của mình trao đổi, ta nghĩ ta sẽ sinh tình với người đó.”

Tào Thục và chồng Vương Đạo là hôn nhân chính trị, không có tình yêu, thứ trói buộc hai vợ chồng lại với nhau là con trai Vương Duyệt. Đầu năm khi xuân về hoa nở, Vương Đạo đã phái người làm giục hai mẹ con về Giang Nam, Tào Thục lấy việc Vương Duyệt làm việc ở Thượng thư đài, tiền đồ đàn ông quan trọng làm lý do từ chối.

Chồng không quan trọng, con trai quan trọng nhất.

Tào Thục lại đang tẩy não cho con trai, bởi vì bà biết giữa Vương Duyệt và Thanh Hà đã nhiều lần dùng sinh mệnh mạo hiểm cứu đối phương, đây là tình đó con trai ngốc của ta!

Trong đầu Vương Duyệt lại là hình tượng mẹ sinh tình với Tôn Hội, đáng sợ quá đi, hắn tỏa ra một sự buồn nôn.

Vương Duyệt về phòng, cầm lấy dao khắc, cái đục nhỏ, khắc hai chữ “Khanh Khanh” trên chuôi kiếm.

Chữ “Khanh” đầu tiên đã hoàn thành, đêm nay khắc chữ thứ hai. Chữ này có quá nhiều nét, độ khó khá cao, Vương Duyệt cầm dao khắc, trong lòng suy nghĩ đến sự khác thường ngày hôm nay của Thanh Hà. Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn kề cận với hắn, nghĩ hết cách gần gũi hắn, dùng ánh mắt sùng bái để nhìn hắn.

Vương Duyệt đã quen với tất cả những thứ này, hắn cũng vui vẻ hỗ trợ diệt trừ tất cả bụi gai ngăn cản trước mặt Thanh Hà, tốt với nàng, bảo vệ nàng. Từ nhỏ như vậy cũng đã tạo thành quán tính, tất cả sự nỗ lực của hắn đều là bản năng, xưa nay sẽ không hỏi bản thân vì sao.

Vì sao giúp nàng? Quan tâm nàng? Hắn sẽ không nghĩ những vấn đề này.

Nàng muốn ăn lê nhà Nhung kẹt xỉ, hắn bèn phát minh ra thần khí câu lê leo lên đầu tường đi trộm.

Nàng nói đau răng, hắn vội đưa tiêu.

Nàng lo lắng Tề vương bức thoái vị, hắn kiên nhẫn giải thích lý do Tề vương sẽ không phản, muốn nàng an tâm đi vào giấc ngủ.

Nàng lúc nào cũng quen đưa ra yêu cầu, hắn cũng gần như quen thuộc mà thỏa mãn yêu cầu của nàng.

Nhưng nàng đột nhiên không gặp hắn, lời trên tờ giấy cũng là làm theo thông lệ mà trình bày tin tức mất đi liên lạc của Tôn Hội. Điều này khiến Vương Duyệt bối rối, luôn nghĩ ngợi đến nàng khác thường chỗ nào, dao khắc sắc bén cắt trúng ngón tay, thoáng chốc đã gọt mất một miếng da to bằng nửa cái móng tay.

Máu tươi trào ra từ đầu ngón tay trỏ, Vương Duyệt vội vàng dùng khăn bọc lấy ngón tay cầm máu, kêu thị nữ lấy thuốc bột tới.

Tào Thục nghe tin chạy đến, đau lòng không thôi: “Ôi, ngón tay bị thương không tiện viết chữ, ta đi đến nhà Thượng Thư Lệnh bên cạnh xin phép cho con, ngày mai đừng đến Thượng thư đài làm việc nữa, nghỉ ngơi một ngày đi.”

Cấp trên ở sát vách chính là thuận tiện xin nghỉ phép, Vương Duyệt gật gật đầu.

Đợi thu dọn vết máu nhỏ xuống trên bàn trà xong, thị nữ cũng lui xuống, Vương Duyệt lấy dao khắc ra, đổi sang dùng tay trái điêu khắc, sinh nhật Thanh Hà sắp tới rồi, hắn nhất định phải hoàn thành sớm một chút.

Dù sao sáng mai cũng không cần dậy sớm đi làm, đèn trong phòng Vương Duyệt đến nửa đêm mới được tắt.

Đến buổi chiều, Vương Duyệt đi đến trường ngựa Kim Câu, Tuân Hoán dạy Thanh Hà cưỡi ngựa bắn cung, mỗi lần đều vào buổi chiều, bởi vì vào mùa đông Thanh Hà thích ngủ nướng, buổi sáng không dậy nổi.

Trải qua một năm huấn luyện, Thanh Hà đã từ đứng tại chỗ bắn tên không trúng bia, phát triển thành ở trên lưng ngựa lắc lư giương cung bắn tên không trúng bia.

Đối với Vương Duyệt mà nói quả thật vô cùng thê thảm, nhưng đối với Thanh Hà mà nói thì đã xem như là tiến bộ rồi.

Cánh mũi Thanh Hà lấm tấm mồ hôi, biểu cảm cầu khen ngợi: “Ta trở nên lợi hại rồi đúng không.”

Tuân Hoán dùng khớp xương của ngón tay giữa gõ vào hồng tâm vạch ra trọng điểm: “Có phải là tỷ không nỡ bắn chỗ này không? Tỷ xem chỗ này là mặt của Vương Duyệt sao? Cẩn thận tránh đi hồng tâm, sợ hủy dung mạo của huynh ấy à? Tỷ có dám bắn trúng cho ta xem không?”

Tuân Hoán cảm thấy thân là thầy giáo thật sự quá thất bại, là mình dạy không tốt.

Thanh Hà biết Tuân Hoán tức giận liền thu nụ cười lại: “Ta dám.” Về phần có nỡ trúng hay không thì đừng nói nữa.

Tuân Hoán khoanh hai tay, ôm thái độ thử một lần: “Nào, một phát cuối cùng, đừng làm ta thất vọng.”

Thanh Hà thúc ngựa, giương cung, cảm nhận được lưng ngựa nhảy lên và cung tên nhắm chuẩn tâm, bắn tên.

Bởi vì quá căng thẳng, lần này dứt khoát bắn không trúng bia, mũi tên đâm vào bùn đất dưới chân Tuân Hoán, lộ ra lông vũ của mũi tên.

Thanh Hà tung người xuống ngựa, cúi đầu: “Ta xin lỗi.”

Tuân Hoán thất vọng muốn cười: “Không sao, chỉ là sau này đừng nói tên ta ra, đừng nói ta dạy là được.”

“Ừm.” Thanh Hà gật đầu mạnh: “Ta nhớ rồi, nếu có người hỏi, ta sẽ nói là Vương Duyệt dạy.”

Biện pháp che giấu như thế, Tuân Hoán biểu thị tán thành: “Ta thấy được.” Dù sao cũng không phải mình là được.

Một màn này vừa vặn bị Vương Duyệt nhìn thấy.

Vương Duyệt nói ra: “Có phải hai vị cần phải hỏi xem ta có đồng ý hay không trước không?

Thanh Hà và Tuân Hoán cùng nhau quay đầu, bầu không khí có chút xấu hổ.

Thanh Hà ngại ngùng: “Ta sẽ nói là tự học thành tài. Không ai dạy ta cả.”

Vương Duyệt nói ra: “Ta đồng ý.”

Thanh Hà và Tuân Hoán: “Hả?”

Vương Duyệt nói: “Muội cứ nói là ta dạy.”

Tuân Hoán chắp tay với hắn: “Đa tạ.” Một đời lẫy lừng của ta suýt nữa bị Thanh Hà hủy rồi.

“Vương…” Thanh Hà theo bản năng đi về phía Vương Duyệt, vừa cất bước chân liền nhớ tới chuyện mình thề phải “dè chừng” Vương Duyệt, thu lại cái chân trái đang lơ lửng.

Thanh Hà không đi qua, Vương Duyệt tự mình đi tới, lấy thanh kiếm buộc sau lưng ra: “Tặng quà sinh nhật cho muội, đã khắc chữ… theo yêu cầu của muội rồi.”

Hai chữ “Khanh Khanh”, Vương Duyệt có chút không nói nên lời — nhất là ở trước mặt Tuân Hoán.

Tối hôm qua khắc đến hơn nửa đêm, cả buổi sáng hôm nay, kiếm “Khanh Khanh” đã được hoàn thành trước hạn.

Thanh Hà nhìn băng gạc được quấn trên ngón trỏ của Vương Duyệt, cùng với vết thương mới to nhỏ trên đầu ngón tay khác, từng bức tường cao mà nàng dựng lên trong lòng vì để “dè chừng” Vương Duyệt sụp đổ ầm vang ngay tắp lự. Giống như Tề vương Tư Mã Quýnh đập đổ tường vây ở Tây Uyển của hoàng cung, xây thì mất nghìn ngày, đập chỉ trong chốc lát.

Thanh Hà không kịp nhìn kiếm, ánh mắt đều ở trên tay bị thương của Vương Duyệt, trong lòng vô cùng đau đớn, nàng vội nói: “Khắc chữ thì giao cho thợ, đôi tay này của huynh là dùng để viết chữ, lật sách, đánh đàn, còn có cầm kiếm, sao lại không trân trọng, tùy ý chà đạp như vậy.”

Vương Duyệt nói: “Quà tặng cho muội, vẫn là không mượn tay người ta thì tốt hơn.”

Tuân Hoán tiến tới nhìn kiếm mới mà Vương Duyệt đúc: “Khanh Khanh”? Vương Duyệt, có phải thanh kiếm tiếp theo của huynh tên là “Ta Ta” không?”

Thật sự là không hiểu nổi, Vương Duyệt thông minh như vậy, vừa gặp Thanh Hà là biến thành một người khác. Không nói đến hãm hại lừa gạt ăn trộm, còn trở nên ngốc rồi, chuyện khắc chữ này giao cho thợ làm, huynh không nói thì ai mà biết? Sao lại mắt toét như vậy chứ? Không hiểu nổi.

Vương Duyệt nhìn Tuân Hoán: “Ta có lời nói với Thanh Hà.”

Tuân Hoán: “Miệng mọc ra trên người huynh, huynh nói là được.”

Vương Duyệt lẳng lặng nhìn Tuân Hoán.

Tuân Hoán sửng sốt, bừng tỉnh hiểu ra: “Ta chạy hai vòng cho giãn gân cốt, hai người từ từ nói chuyện.”

Tiếng vó ngựa lộc cộc đi xa, Vương Duyệt hỏi: “Hôm qua muội sao vậy? Viết tờ giấy mà không tới gặp ta?”

Bởi vì ta muốn từ bỏ huynh. Thanh Hà không thể nói lời nói thật, thuận miệng nói: “Ta… hôm qua hơi không thoải mái, không tiện đi ra ngoài.”

Vương Duyệt: “Chỉ đơn giản như vậy?”

Thanh Hà: “Đúng thế.”

Vương Duyệt nói: “Mẫu thân của ta đã phái người đi Giang Nam tìm Tôn Hội rồi, có điều đường xá xa xôi, phải chờ tới đầu xuân mới có tin tức, muội bảo công chúa Hà Đông an tâm chớ vội. Giang Nam là địa bàn của Lang Gia vương, lại có phụ thân ta hỗ trợ Lang Gia vương quản lý Giang Nam, Tề vương và Thành Đô vương đều không duỗi tay đến đó được, Tôn Hội không cần lo lắng tính mạng.”

Vương Duyệt vốn như vậy, làm việc chu toàn, cân nhắc chu đáo, sẽ không để nàng thất vọng, cho dù tạm thời chưa có kết quả nhưng hắn cũng có cách để nàng yên tâm một cách không tên. Lấy gì giải ưu, chỉ có Vương Duyệt.

Việc từ bỏ Vương Duyệt thật sự quá khó khăn. Quả thật hắn chính là ma quỷ, không ngừng dẫn dụ nàng phá giới, khiến nàng không thể nào từ chối.

Thanh Hà xem kiếm Khanh Khanh như bảo bối, ngay cả đi ngủ cũng ôm, ôm đến thanh sắt nóng lên, ban đêm mơ thấy kiếm Khanh Khanh trong lòng biến thành Vương Duyệt, nàng vừa mừng vừa sợ, yêu thích không buông tay, đưa tay sờ tóc hắn, môi hắn, yết hầu của hắn và đủ thứ từ cổ trở xuống mà Tấn Giang tuyệt đối không cho phép tác giả miêu tả.

Ngày hôm sau, lại là mặt trời lên cao mới dậy, Thanh Hà nhắm mắt, nhớ lại mộng đẹp hôm qua, cảm thấy thân thể hôm nay có chút kỳ quái, nàng duỗi tay lần mò, chạm tay vào thứ ươn ướt dinh dính.

Vén chăn lên nhìn, Thanh Hà kinh hoàng lúng túng, thét lên chói tai, cung nữ nghe tiếng chạy tới, lại che miệng cười, vội đi cung Vị Ương báo tin vui cho Hoàng hậu Dương Hiến Dung.

Dương Hiến Dung vội vàng chạy đến, cũng mang vẻ mặt vui mừng: “Nữ nhi bảo bối của ta cuối cùng cũng trưởng thành thành đại cô nương rồi, chúc mừng.”