Đại Thần Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

Chương 57




Sáng hôm sau, Ôn Hàn ôm Hạng Noãn, hôn một cái lên môi cô: "Sao tối hôm qua em nhiệt tình dữ vậy?"

Hạng Noãn nhìn anh: "Anh không thích à?"

Ôn Hàn ôm cô chặt hơn: "Thích, thích muốn chết."

Hạng Noãn đứng dậy, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi đi ra, lại lên giường nằm không muốn thức dậy. Ôn Hàn ôm cô vào trong lòng.

Anh bụng đầy nghi vấn, có phải cô đã biết anh chính là Tiện Tiện rồi hay không, nhưng anh không dám hỏi, dù sao anh lừa cô ba năm, thực ra đã gây ra tội lớn. Lỡ như cô tức giận không thèm để ý tới anh nữa thì sao.

Rốt cuộc cũng khó khăn lắm mới lừa được bà xã vào tay.

Hạng Noãn nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Ôn Hàn, nên hỏi anh: "Có chuyện gì à?"

Ôn Hàn: "Không có."

Hạng Noãn cũng không vạch trần anh, chờ anh rửa mặt xong, hai người bắt đầu ăn bữa sáng.

Hạng Noãn hỏi: "Anh từng yêu đương qua mạng chưa?"

Ôn Hàn suy nghĩ một chút mới trả lời: "Chưa."

Hạng Noãn rót một ly trà cho Ôn Hàn: "Em có một người bạn trên mạng, là nam. Thật ra thì trong một khoảng thời gian dài, em cũng không biết anh ấy là nam hay nữ, nhưng anh ấy rất tốt với em, em cũng rất thích anh ấy."

Ôn Hàn biết cô đang nói ai, nếu như đổi thành người khác, anh đã sớm bùng cháy.

Hạng Noãn nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói: "Thực ra có một khoảng thời gian, em cũng không biết có phải mình đang yêu đương qua mạng không, chính là cái cảm giác, một ngày không nhắn tin nói chuyện thì cả người rất khó chịu, bản thân có chuyện gì vui đều chia sẻ cho anh ấy đầu tiên, cho dù là thời tiết hôm nay thật tuyệt, chuyện nhàm chán như vậy, cũng nguyện ý nói với anh ấy."

Ôn Hàn nhấp ngụm trà, không nói gì.

Hạng Noãn cười, khóe môi hơi nhếch lên: "Nhưng em biết đó không phải tình yêu, bởi vì trong lòng em đã có người thích, ừm, người đó chính là anh."

Nói tới đây, Ôn Hàn thấy mình thật ngốc, cũng ý thức được, quả nhiên cô đã biết.

Hạng Noãn nói: "Em biết ơn anh ấy, trong lúc em chán nản nhất đã ở bên cạnh em, cho em dũng khí. Thực ra trong suốt ba năm chia tay, em thường hay nghĩ, nếu người ở cạnh em là anh, thì tốt biết bao."

Ôn Hàn nhìn Hạng Noãn, mắt cô tựa như lóe sáng, bên trong như bốc lên một ngọn lửa nhỏ, cực kỳ nóng bỏng.

Hạng Noãn tiếp tục nói: "Anh nói xem, nếu thật sự là anh thì tốt biết mấy."

Cô nói xong, lấy điện thoại ra, gửi đi một tin nhắn.

【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Là anh sao? 】

Ôn Hàn cảm giác được điện thoại hơi rung lên, anh nhìn Hạng Noãn một chút, rồi lấy điện thoại ra trả lời cô.

【 Mệnh Lý Phạm Tiện: Là anh, anh vẫn luôn ở cạnh em. 】

Hạng Noãn đọc tin nhắn trong điện thoại, rồi lại nhìn người đối diện.

Ôn Hàn đặt điện thoại lên bàn, nắm lấy tay của Hạng Noãn, chậm rãi nói: "Năm đó chúng ta chia tay, không có em, anh cảm thấy mình giống như người chết, không thể sống nổi nữa. Cho đến khi dùng số điện thoại khác liên lạc với em, anh mới cảm thấy mình sống lại." Anh dừng một lát rồi nói: "Vì vậy, em có ân cứu mạng anh, ân cứu mạng không thể không báo, chỉ có lấy thân báo đáp."

"Kiếp này báo không xong, kiếp sau anh sẽ tiếp tục báo đáp."

"Kiếp sau rồi kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp, có được không, Noãn Noãn của anh."

Dù trong lòng Hạng Noãn có hơi tức giận, nhưng được người mình thích tỏ tình như vậy, trái tim cũng không khỏi lung lay.

Anh nhìn cô không chớp mắt, rất sợ chớp mắt một cái, thì cô sẽ bay đi mất vậy.

Hạng Noãn rút tay mình về, đứng lên nói: "Anh để em tiêu hóa chút." Sau đó đi đến chỗ phòng sách để lấy lại bình tĩnh.

Ôn Hàn đi theo phía sau cô, giống như chú mèo con phạm lỗi, đi bộ cũng không dám gây ra tiếng động.

Hạng Noãn xoay người lại, nhìn anh nói: "Muốn làm gì thì làm đi, đi theo em làm gì chứ?"

Ôn Hàn tủi thân vô cùng: "Sợ vợ anh bỏ anh."

Hạng Noãn tiến lên hai bước, đóng mạnh cửa phòng sách lại, Ôn Hàn bị nhốt ở ngoài cửa.

【 Mệnh Lý Phạm Tiện: Noãn Noãn, xin lỗi em, anh không cố ý lừa gạt em, lúc bắt đầu anh sợ em không thèm để ý anh, nên mới giả làm người khác. Sau này quen dần cách sống chung này. Cho dù là Tiện Tiện hay Ôn Hàn, anh đều yêu em nhất. Em phạt anh ra sao cũng được. 】

【 Mệnh Lý Phạm Tiện: Tủi thân đáng thương. jpg 】

Một lát sau, Ôn Hàn nhận được hồi âm.

【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Mấy ngày ngay anh ngủ phòng khách, không được phép ngủ trong phòng ngủ, không được chạm vào em. 】

【 Mệnh Lý Phạm Tiện: Vậy em dứt khoát giết anh đi. 】

【 Ngũ Hành Thiếu Ái: Không đồng ý? 】

【 Mệnh Lý Phạm Tiện: Đồng ý đồng ý. 】

Sau đó, Ôn Hàn lại bắt đầu cuộc sống như một người đàn ông FA. Cô nói không cho chạm vào đúng là theo nghĩa đen, không chỉ không thể yêu yêu, mà còn không cho hôn không cho ôm, từ chối mọi sự tiếp xúc về da thịt.

Đây đúng là muốn lấy mạng của Ôn Hàn.

Đặc biết Hạng Noãn cố ý trừng phạt anh, mỗi buổi tối cô tắm xong, đều mặc đồ ngủ gợi cảm, mở cửa phòng ngủ cũng mở ra, cô cứ như vậy nằm lười biếng quyến rũ trên giường, mỗi lần anh đi ngang qua cửa phòng ngủ, cũng có thể nhìn thấy cảnh xuân như ẩn như hiện trên giường lớn trong phòng ngủ.

Anh cảm giác được cổ họng mình bốc cháy, đứng gõ cửa: "Cho anh vào."

Hạng Noãn cười như không cười nhìn anh rồi nói: "Nếu anh dám bước vào, thì cút ra ngoài đường cho em."

Ôn Hàn đi vào nhà bếp làm bữa khuya, nấu xong thì gọi cô ra ăn, bây giờ, là thời gian anh được gần cô nhất.

Anh ngồi đối diện cô, nhìn cô ăn xong, muốn nắm lấy tay của cô, lại bị ánh mắt giết người của cô khiến anh lùi về.

Ôn Hàn âm thầm ghi vào trong lòng, chờ đó, đến ngày anh được bỏ lệnh cấm, anh sẽ đòi lại tất cả.

Hạng Noãn ăn xong thì trở về, Cẩu Tử vẫy đuôi đi theo cô vào phòng ngủ.

Ôn Hàn rửa chén xong, trở lại phòng khách nằm ngủ, đột nhiên phải ngủ một mình, anh có hơi không quen, lăn qua lăn lại một hồi cũng không ngủ được.

Anh đứng dậy, đi đến trước cửa phòng ngủ, nghe thấy bên trong không có tiếng động gì, nên lấy ra chìa khóa dự phòng, nhẹ nhàng mở cửa.

Hạng Noãn đã ngủ, còn Cẩu Tử ngủ trên ghế sofa. Ôn Hàn đi vào, ngồi trên giường nhìn người phụ nữ trên giường.

Nhịp thở của cô vững vàng, vẻ mặt dãn ra, chất lượng ngủ cũng khá tốt, không biết cô đang mơ thấy gì, chân mày đột nhiên hơi nhíu lại, Ôn Hàn vươn tay ra, muốn xoa mặt cô, cuối cùng anh vẫn không đụng vào.

Anh nhìn cô một hồi lâu, ánh trăng dịu nhẹ xuyên qua cửa sổ chiếu xuống giường.

Cuối cùng, anh vẫn không kiềm được, cúi người và nhẹ nhàng hôn lên môi cô, không dừng lại quá lâu, vừa chạm vào thì lập tức buông ra rồi rời đi.

Sáng hôm sau, Ôn Hàn tập thể dục về, mang theo bữa sáng. Hạng Noãn đã rửa mặt xong.

Khi ăn sáng, Hạng Noãn hỏi anh: "Tối hôm qua, có phải anh đã vào phòng em không?"

Ôn Hàn mặt không đỏ tim không đập nhanh trả lời: "Đâu có." Cười nói: "Nhớ chồng em rồi à?"

Hạng Noãn uống một ngụm sữa bò, đêm qua luôn cảm thấy mình bị người ta hôn, chẳng lẽ cô nằm mơ?

Cô không thích ăn phần thịt bên trong sinh tiên bánh bao, chỉ thích ăn lớp vỏ bên ngoài. Ôn Hàn giúp cô tách sinh tiên bánh bao ra, sau khi tách vỏ và thịt ra, anh ăn thịt, còn Hạng Noãn thì ăn vỏ.

Ăn xong điểm tâm, Hạng Noãn đi dạo trong phòng khách, cô sờ môi của mình, còn đang suy nghĩ về nụ hôn tối hôm qua.

"Tối hôm qua thật sự không phải anh làm à?"

Ôn Hàn đang rửa chén trong nhà bếp, phải quay đầu lại nói: "Không phải anh, anh không có hôn em."

Hạng Noãn hơi nhếch môi lên, đi đến sau lưng Ôn Hàn: "Em còn chưa nói là hôn, sao anh biết hay vậy?" Nói xong, cô giơ tay đấm vài phát vào lưng Ôn Hàn.

Đã ba ngày không tiếp xúc da thịt với cô, cho dù bây giờ cô đang đánh anh, cũng có thể khiến anh mặt đầy xuân sắc.

Ôn Hàn rửa chén xong rồi nói với Hạng Noãn: "Hôm nay anh có việc phải ra ngoài, tối nay có thể về trễ."

Hạng Noãn ừ một tiếng, không nói gì thêm.

Sau khi Ôn Hàn ra ngoài, Hạng Noãn mới bắt đầu làm việc.

Bây giờ cô đã là người có chỗ đứng vững chắc trong giới họa sĩ tranh minh họa, đại ca vẽ tranh minh họa thời cổ đại. Tuy rằng sắp đến ngày cưới, còn hai tháng nữa thì hôn lễ sẽ được cử hành. Nhưng công việc trong tay cô cũng không ít đi.

Cô muốn tự kiếm cho mình một phần hồi môn thật phong phú.

Hạng Noãn giải quyết xong công việc, duỗi người, mặt trời ẩn nấp dưới những đám mây, bầu trời đột nhiên xám xịt. Dự báo thời tiết nói hôm nay không có mưa.

Hạng Noãn đi ra ban công lấy quần áo đang phơi vào, chợt nhớ Ôn Hàn có cầm dù mới yên tâm.

Cũng may quần áo cũng khô, Hạng Noãn xếp từng món một, cuối cùng nhìn thấy một món vô cùng kỳ quái, bộ đồ lót ren màu đen.

Cô nhớ lại, đây là bộ đồ lót gợi cảm mà Ôn Hàn mua trên mạng lần trước.

Hạng Noãn nhìn nó một lát, đúng là rất gợi cảm, với mảng ren lớn, mông lung sa mỏng.

Vì tò mò, nên cô mặc thử lên người, đứng soi trước gương. Một người phụ nữ như cô nhìn thấy cũng muốn chảy máu mũi.

Tên Ôn Hàn đó, cũng biết mua sắm đó chứ.

Bên ngoài cuối cùng cũng đổ mưa, tiếng mở cửa bị tiếng mưa ào ạt che mất.

Ôn Hàn vào nhà, đặt cây dù trong tay sang một bên, rồi thay giày.

"Noãn Noãn?"

Hạng Noãn không kịp cởi bộ đồ lót gợi cảm trên người xuống, chỉ đành khoác thêm một bộ đồ ngủ, che kín cảnh xuân bên trong.

Cô đi ra khỏi phòng ngủ, đặt cây dù trên ban công để hong khô.

Ôn Hàng đặt bữa tối đã đóng gói lên trên bàn ăn, nhìn thời tiết bên ngoài: "Anh lo em ở nhà một mình sợ, nên trở về sớm hơn chút."

Hạng Noãn từ ban công đi đến chỗ anh, ngồi trước bàn ăn: "Em không hề sợ." Vừa dứt lời, một tiếng sấm vang lên, khiến cô sợ hãi đến run người.

Ôn Hàn cười: "Chờ anh tắm đã, rồi hãy ăn cơm."

Lúc Ôn Hàn đang tắm, Hạng Noãn đứng ở cửa phòng rửa tay đợi anh.

Người ở trong gọi: "Nếu em sợ, thì mở cửa ra, anh không có khóa."

Hạng Noãn nghe tiếng nước chảy rào rào bên trong, biết anh còn chưa tắm xong, không muốn mở cửa, tình nguyện phập phồng lo sợ ở bên ngoài cửa.

Ôn Hàn cuối cùng cũng tắm xong. Nhìn cô rồi nói: "Đâu phải chưa thấy qua, xấu hổ gì chứ." Nói hết câu, khi muốn cúi đầu hôn cô, mới nhớ ra mình là tội phạm lừa đảo, không được người bị hại thông cảm, tạm thời không thể động thủ được.

Ăn cơm tối xong, Hạng Noãn cứ luôn đi theo Ôn Hàn, không muốn ở một mình.

Bên ngoài tiếng mưa tiếng sấm ầm ầm, cô không dám.

Dọn dẹp hết mọi thứ, cuối cùng đã tới giờ đi ngủ.

Hạng Noãn nằm trên giường, mở đèn bàn, cũng không dám đóng cửa, tiếng sấm vừa vang lên thì cả người cô đã co thành một cục.

Không lâu sau, Ôn Hàn đi vào, nằm bên cạnh Hạng Noãn, cô đang muốn mở miệng đuổi anh ra ngoài, đột nhiên tiếng sấm vang lên, khiến cô sợ đến chui vào trong lòng anh.

Anh vỗ nhẹ lưng của cô: "Noãn Noãn không sợ, anh luôn ở đây mà."

Hạng Noãn vùi vào trong ngực Ôn Hàn, cơ thể dính chặt anh.

Ôn Hàn ôm cô một hồi, giống như đang ôm một cây bông vải mềm mại. Mấy hôm nay anh không được chạm vào cô, chỉ tiếp xúc da thịt đơn giản vậy thôi, cũng đủ làm anh thần hồn điên đảo.

Nữ nhân trong ngực động đậy, nương theo ánh sáng của đèn bàn, rốt cuộc thấy rõ dưới lớp áo ngủ mỏng manh, trên người cô mặc bộ đồ lót bằng ren màu đen đầy gợi cảm.

Giọng nói anh khàn khàn: "Noãn Noãn, em tha thứ anh rồi à."

Tiếng mưa ngoài cửa sổ dần dần nhỏ đi, bên trong cửa sổ là đôi tình nhân đang ôm hôn thắm thiết.

Anh đi cùng cô suốt hết quãng đời còn lại, trong mỗi ngày bình minh rực rỡ hay mỗi đêm mưa to sấm chớp. Anh dùng cơ thể và tinh thần mình làm thuyền, che mưa cản gió cho cô, cùng cô đi hết quãng đời còn lại.

Anh vẫn luôn ở đây, thật tốt biết bao.