Đại Thợ Rèn Tiểu Mật Đào

Chương 2




Người đến họp chợ càng ngày càng nhiều, Hoắc Trầm một bên rèn sắt một bên bán hàng, vội đến vô cùng vui vẻ, liền đem cô nương đem hắn thành đại thúc quăng ra sau đầu. Chợ chỉ họp có nửa ngày sau giờ ngọ liền tan.

Hoắc Trầm trong nhà không có ai nấu cơm, ngày thường ăn nhiều nhất chính là bánh bao tuy nói bánh bao ít nhân dày vỏ không ngon nhưng so với màn thầu thì vẫn hơn. Hôm nay khách nhân vào mua nối liền không dứt, nên hắn không có thời gian khoá cửa lại đi ra ngoài mua bánh bao, liền đem hai cái màn thầu to trong nhà lấy ra, cho vào lò nướng lên lại chấm tương ăn, liền tiếp tục làm làm việc.

Sau giờ ngọ, người trên đường đi lại càng ngày càng ít, mọi người tập trung mua đồ vật mình muốn, liền đi về nhà. Điền Đào trong rổ chỉ còn một viên đường táo. Mỗi lần bán một chút nàng đều nhớ kĩ tổng cộng bán được năm mươi văn tiền. Hầu bao buộc trên eo nặng trĩu nhưng bước chân lại đặc biệt nhẹ nhàng.

Thời điểm trước tháng bảy thời tiết nóng nực, nàng không dám tới ra bán hàng, bởi vì đồ ngọt đều bọc đường, dễ dàng bị chảy thành nước đường dinh dính, hơn nữa bán cả ngày cững bán không hết để tới hôm sau liền hỏng. Vốn dĩ chính là buôn bán nhỏ, kiếm không được mấy văn tiền, nàng không dám làm chuyện nguy hiểm như vậy, mùa hè làm đồ ăn vặt thật không nên a.

Hôm nay bắt đầu nhập thu nàng lại đến mở bán hàng, không nghĩ thế nhưng thuận lợi như thế, vừa qua khỏi giữa trưa, liền bán chỉ còn một Viên đường táo. Điền Đào còn chưa có ăn cơm trưa đâu, đồ ăn vặt trong rổ nàng cũng tiếc ăn, rốt cuộc đó là tiền kiếm được sự nuôi gia đình sống tạm. Đói trong chốc lát có tính là cái gì, dù sao nhà mình cách trấn không xa lắm, đi lên tầm hai khắc là về đến nhà ăn cơm trưa là được rồi.

Hai tiểu khất cái đứng ở ven đường thấy nàng lại đây, vây nhau đi đến, đem nàng vây quanh ở giữa:" tỷ tỷ, tỷ tỷ, chúng ta hôm nay nhìn ngươi bán một ngày xâu quả đường táo, kiếm lời không ít đi? Có thể hay không thưởng cho chúng ta chút đồ ăn? " một tiểu khất cái chỉ đứng tới eo Điền Đào, một tiểu khất cái lớn hơn chút cũng chỉ đến vai nàng.

Hai đứa trẻ danh xao vàng vọt, trên không mặc áo dưới mặc đúng một cái quần không có ống, người gầy đến nỗi đếm được từng cái xương sườn trên người, giống như ván giặt đồ. Điền Đào có chút tò mò; " ta ở đây bán xâu quả đã hai năm, nhưng chưa có thấy qua có khất cái nha, các ngươi là người nơi khác đến đây sao.? "

Đứa bé có vóc dáng cao hơn kia có nốt ruồi đen ở đuôi lông mày, nếu là nữ hài tử chắc chắn sẽ là tiểu mỹ nhân a, nhưng hắn lại là một tiểu tử gầy yếu, Điền Đào liền không biết xưng hô thế nào cho đúng. " tỷ tỷ, chúng ta là người nơi khác, bất quá cách nơi này cũng không tính quá xa, chúng ta là hài tử của gia đình tốt. Vốn tới nơi này nương nhờ họ hàng, ai ngờ nhà thân thích đã chuyển đi, hai chúng ta không còn cách nào mới tới đây xin cơm. "

Điền Đào bước chân vẫn chưa dừng lại, hai đứa nhỏ kia liền một trái một phải kẹp nàng, cùng nàng đi lên phía trước. Điền Đào do dự trong chốc lát, cuối cùng xốc lên vải bố sạch sẽ mềm mại, đem viên đường táo cuối cùng đưa ra, đưa cho đứa bé nhỏ kia:"tỷ tỷ nhà cũng không giàu có, chút nữa còn muốn đi chợ mua lưỡi liềm không có khả năng đưa cho các ngươi tiền đâu, cái này là đường táo cho ngươi ăn vậy"

Người trong thôn phần lớn đa phần là tâm địa thiện lương, nhưng làm việc thiện tích đức cũng phải nhìn vào tình huống nhà mình, không có chuyện nhà mình ăn không đủ no mặc không đủ ấm còn đi chiếu cố nhà người khác. Viên đường táo này Điền Đào cũng chính mình không dám ăn, nghĩ là nếu không bán được về sẽ đưa cho tiểu muội tiểu Anh ăn, bây giờ đem cho một tiểu khất cái. Điền Đào không nghĩ tới chính là, tiểu đệ đệ lại thập phần hiểu chuyện, giơ đường táo hướng ca ca bên cạnh:" ca ca,ca mau ăn đi. "

"Ta không ăn đệ ăn đi, đệ nhỏ"

" ca ăn đi, ca ca mỗi lần đều nhường ta, khó có được một miếng đường táo ngon như vậy, ca mau ăn nhanh đi"

Hanh huynh đệ thập phần thương yêu nhau, làm tiểu Đào thực cảm động, nhà mình có bốn tỷ đệ, nàng cũng thường nhường đồ ăn ngon cho đệ đệ muội muội ăn, nhìn hai đứa trẻ nhỏ như vậy nhưng lại hiểu chuyện, làm nàng nghĩ tới đệ đệ muội muội ở nhà.

" Tới đây, tỷ tỷ giúp các ngươi bẻ ra mỗi người ăn nửa cái đi." Đường táo thật ra là đùng mật làm, chẳng qua là làm thành hình quả táo bên ngoài bọc một tầng đường, ăn vào miệng ngọt ngào mềm mại, người già trẻ nhỏ đều thích ăn.shitbaydaytroi

Điền Đào đem miếng đường táo cuối cùng bẻ ra, để trên tay hai đứa trẻ, rồi nói từ biệt:" phía trước chính là nhà thợ rèn, ta muốn đi mua lưỡi hái các đệ đi đi thôi"

" tỷ tỷ, người thật tốt, cảm ơn ngươi! " tiểu ca ca vẫy tay với Điền Đào, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước.

Điền Đào cảm thấy chỉ là một cái đường táo thôi, cũng không có gì đáng để tiểu hài tử cảm đông như vậy liền không sao cả cười cười, bước nhanh vào cửa hàng thợ rèn.

" Đại..... " nàng theo thói quen lại muốn nói đại thúc bỗng nhiên nhớ tới, đại thợ rèn người ta vẫn còn trẻ, nhưng nếu kêu đại ca lại cảm thấy không thích hợp. Rốt cục kêu như người ta đi " Đại thợ rèn, ta tới mua lưỡi hái."

Hoắc Trầm quay đầu nhìn nàng, liền buông xuống thiết chùy trong tay, lau mồ hôi trên trán, bước nhanh tới:" muốn lưỡi liềm cong đúng không? Nơi này có ba cái, ngươi tự chọn một cái đi. "

Điền Đào nhìn ba cái liềm cong bày biện chỉnh tề, giống nhau như đúc, trong lòng âm thầm tán thưởng, khó trách mọi người đều nói tay nghề Hoắc thợ rèn tay nghề tốt.

"Đều không khác lắm, liền lấy cái bên phải đi." Điền Đào ngây thơ cười, buông rổ duỗi tay sờ tới hầu bao bên hông.

"tiền,hầu bao của ta đâu rồi?" Tiểu cô nương lập tức ngơ ngẩn, cúi đầu nhìn bên hông trống không, quay đầu nhìn phía sau, lại hoảng hốt sờ phía sau eo, thế nhưng thật sự không có hầu bao ở đó.

Trong nháy mắt, tiểu cô nương đang cười mỉm liền khóc nức nở:" Đại Thúc, ngươi giúp ta nhìn xem trên người ta có hầu bao hay không? "

Dưới tình thế cấp bách nàng lại kêu đại thúc, nâng hai tay lên, ở trước mắt Hoắc Trầm quay một vòng, sau đó, đôi mắt khẩn trương nhìn về phía thợ rèn.

Hoắc Trầm có thể hiểu được tâm tình của nàng bây giờ, tiểu cô nương này tám phần đem túi tiền làm mất rồi, nhìn nàng gấp đến độ nước mắt đều rơi xuống, hắn quả thực không đành lòng nói cho nàng đáp án.

" Ngươi mau nói cho ta biết có hay không?"Điền Đào gấp đến độ dậm chân.

Hoắc Trầm không thể không thành thạt là lắc lắc đầu, liền thấy tiểu cô nương thất hồn lạc phách mà lui lại hai bước, mắt to ướt át ào ào chảy lệ:" vừa rồi vẫn còn, ta đi một đoạn đường lại sờ một lúc... Ta biết rồi, là hai tiểu khất cái kia, là bọn họ trộm túi tiền của ta, hai tên vô lại.... "

Nói còn chưa dứt lời, Điền Đào liền cất bước chạy nhanh ra ngoài, một đường điên cuồng chạy, hỏi thăm khắp nơi, có ai thấy hai tiểu khất cái kia hay không?

Hoắc Trầm muốn khuyên nàng đừng tìm, nếu bị trộm thật người khẳng định đã sớm chạy mất, sẽ không cho nàng có cơ hội đuổi theo, chính là tiểu cô nương chạy nhanh như bay hắn căn bản không thể ngăn lại. Khách đi rồi, thợ rèn tiếp tục làm vviệc, trong lòng lại không an ổn, không biết tiểu nha đầu ngốc nghếch kia có thể hay không vì chuyện này nà luẩn quẩn trong lòng, mà làm ra chuyện ngốc gì không?

Hẳn là không thể nào đi? Một rổ xâu quả đường táo kia phỏng chừng cũng bán không được mấy văn tiền. Đại thờ rèn một bên an ủi chính mình, một bên không nhịn được ra ngoài thăm dò nhìn quanh. Qua hồi lâu, rốt cuộc nhìn thấy tiểu còn nương đang mất hồn đi tới, chậm rì rì đi tới. Hoắc Trầm buông lỏng thiết chùy trong tay, chủ động lên đón:"Người tìm được hầu bao rồi sao?" Tiểu cô nương gắt gao cắn chặt môi, không nghĩ trên đường cái khóc lên sẽ bị người ta chế giễu. Hiện tại hắn vừa hỏi lại nhịn không được mà thút tha thút thít nức nở khóc:" Ta về sau không bao giờ thương hại những tiểu khất cái kia nữa,  làm người tốt không được bâo đáp, ta tặng không cho bọn họ một câi đường táo ăn, bọn họ thế nhựng trộm hầu bao của ta, quá đáng giận. "

Tiểu Đào khóc lóc cầm rổ của mình, một bên gạt nước mắt một bên nói:" Hôm nay ta trước không mua lưỡi hái, hôm nào có tiền ta lại quay lại"

Tiểu cô nương cực lục khắc chế bản thân không khóc thút thít, khi nói chuyện cái mũi hít hít, bả vai cũng vì thế run run nhè nhẹ, một bộ là hoa lê trong mưa, chọc cho người ta cảm thấy đau lòng.

Hoắc Trầm gãi gãi đầu, không biết khuyên bảo nàng thế nào mới tốt. Hắn ăn nói vụng về vốn dĩ sẽ không an ủi người khác, huống chi là an ủi một tiểu cô nương không quá quen biết. Hắn nhìn thoáng qua lưỡi hái trên bàn, cao giọng nói:" ngươi là người thôn nào? Ngươi nếu cần dùng gấp, liền cầm đi đi. Về sau có tiền trả lại cho ta là được, ta tin được ngươi."

Điền Đào sửng sốt, bước chân đã ra đến cửa lại xoay trở về.:"thật vậy chăng? "

Hoắc Trầm kiên định gật đầu:"đương nhiên là thật sự, ta làm sao có thể lừa một tiểu cô nương?  Ngươi lấy về dùng đi."

Hắn cầm lấy lưỡi hái tốt nhất trên bàn đánh một phen, hào phóng đưa cho Điền Đào.

Ký thật trong nhà cũng không phải cần dùng gấp lưỡi hái như vậy, bất quá gần đây thân thể mẫu thân không tốt lắm, vì làm đồ ăn vặt trong chưa có sáng đã phải dậy vất vả bận rộn làm việc. Nếu làm nương biết, bán được năm mươi văn tiền đều bị trộm mất, nương khẳng định đau lòng ngủ không yên. Hơn nữa, bà nội gần đây đang ở nhà nàng, nếu biết nàng làm mất nhiều tiền như vậy, còn không biết sẽ muốn mắng nàng như thế nào đâu.

Điền Đào do dự một chút, vẫn là nhận lấy lưỡi hái, thần sắc nghiêm túc cúi mình cảm tạ Hoắc Trầm:"cảm ơn ngươi,  nhà ta ở Điền gia thôn, ta gọi là Điền Đào, mỗi ngày lên trấn này bán xâu quả, đường táo, đã bán hai năm nay, ngày mai sau giờ ngọ ta sẽ tới, ta nhất định sẽ trả lại ngươi tiền. "

Tiểu cô nương không khóc nữa, tâm tình Hoắc Trầm cũng đi theo nhẹ nhàn không ít, hàm hậu cười cười:"không có việc gì, không cần cảm tạ, ngươi mau về nhà đi thôi, bằng không cha mẹ ngươi sẽ đợi đến sốt ruột."

Điền Đào dùng sức gật đầu,mỉm cười ngọt ngào lại hướng Hoắc Trầm cúi chào, liền vui mừng cầm lưỡi liềm ra cửa. Đi được vài bước, nàng cảm thấy về nhà như thế không ổn, sáng sớm nương làm đồ ăn vặt là đã đếm đủ tính là có thể bán được năm mươi văn tiền,  có khi tìm được khách hàng mua nhiều, nàng sẽ tặng một hai viên đường táo. Bất quá,tổng số ít nhất sẽ ít hơn tầm hai ba văn tiền,  không có khả năng mua một lưỡi liềm liền thừa ra hai mươi văn đều không có thừa ra.

Đi đến cửa hàng nước tương Thái gia, Điền Đào liền dừng bước, hít thật sâu một hơi, lấy hết can đảm đi vào:" bà bà, có thể cho ta mượn ngài hai mươi văn tiền không? Về sau mỗi ngày trả ngài năm văn tiền được không?"

Thái lão nương đang thu thập hộp tiền, thấy Điền Đào đột nhiên hỏi như vậy lại thấy trên mặt nàng có nước mắt, liền quan tâm hỏi:"Tiểu Đào, ngươi làm sao vậy?có phải hay không khóc a?"

"Ân, hầu bao của ta bị mất, chính là, không muốn cho người trong nhà biết, ta hôm nay mượn ngài hai mươi văn, về sau mỗi ngày bán sẽ trả ngài năm văn. Như vậy, nương của ta sẽ không phát hiện ra."

Điền Đào cúi đầu nhỏ giọng nói. Thái lão nương biết tiểu Đào là đứa bé ngoan, nhìn tiểu cô nương ủy khuất cúi mặt, trong lòng bà liền không đành lòng nhìn vậy, rồi lại không nề hà ôm tráp tiền cho nàng nhìn:" ngươi nhìn, ta nơi này cũng chỉ thừa ra ba đồng tiền a, nếu ngươi tới sớm chút còn có thể chính là cháu trai ta vừa tới tiền đều bị nó mượn đi rồi."

"a.. "tiểu Đào thất vọng thở dài, gục đầu xuống đi ra ngoài.

"ai, tiểu Đào,ngươi đừng vội buồn. Ta giúp ngươi đi mượn nhà khã, nhà hắn có tiền, lại là hán tử rộng rãi, cho ngươi mượn hai mươi văn là chuyện nhỏ."