Đại Thợ Rèn Tiểu Mật Đào

Chương 57




Shitbaymeimei

Tiểu Đào đưa lưng về phía lão đại phu, xấu hổ mặt mày đỏ bừng, không dám quay đầu lại. nghiêng tai lắng nghe ông nói, không nghe được đáp án mình muốn nghe, lại nghe thấy ông ta nói bản thân tìm được một nam nhân tốt.

Đang không hiểu ra sao, lão đại phu lại mở miệng nói: " nam nhân a, ai sẽ quản nương tử mình sống hay chết, nào có tân hôn nào mà không viên phòng. Khó được người sẽ cẩn thận, còn có thể suy nghĩ cho thân thể của ngươi."

Ông không trả lời vấn đề chính kia, Hoắc Trầm bắt đầu thiếu kiên nhẫn, truy vấn: " vậy rốt cuộc là được chưa?"

Lão đại phu cười ha ha: " được, như thế nào mà không được đâu? Chỉ cần quỳ thủy của nương tử ngươi đến, hàng tháng bình thường, liền có thể viên phòng sinh hài tử. Theo phong tục của huyện Thường Sơn chúng ta cô nương cập kê mới xuất giá, rất ít người mới 14 tuổi gả chồng, cho nên các ngươi có lo lắng này. Thật ra hoàn toàn không cần phải như vậy, trong kinh các cô nương 13, 14 tuổi thành thân rất nhiều, cũng có thể bình an sinh hạ hài tử."

Hoắc Trầm vui vẻ không chút nào che dấu mà nở nụ cười, lại vẫn có chút nghi hoặc không thể hiểu, tiếp tục hỏi: " cái kia ngài nói thiên quỷ là có ý gì? Nguyệt chuyện gì a?"

Tiểu Đào hoàn toàn có thể hiểu đó là cái gì, sao lại xấu hổ đi cho hắn hỏi cái gì kia chứ, run giọng nói một câu: " đừng hỏi nữa, mau về nhà thôi."

Nàng cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra cửa, linh hoạt nhảy lên xe ngựa chui vào không chịu ngó đầu ra nữa. trong y quán Hoắc Trầm không hiểu gì cả, xem tiểu nương tử nhà mình nhanh chóng biến mất bóng dáng, cố chấp mà truy hỏi lão đại phu một lần nữa.

" trở về hỏi nương tử ngươi đi, nhìn dáng vẻ kia không có việc gì, nên thành thân thì thành thân, nên viên phòng thì viên phòng, có mang thai thì cũng không có việc gì, không cần lo lắng." Lão đại phu vê râu cười không ngừng.

Hoắc Trầm sợ Tiểu Đào chờ đợi bên ngoài sốt ruột, hỏi nhân gia lão nhân tiên chẩn mạch là bao nhiêu, đứng dậy muốn ra ngoài tìm Tiểu Đào. Đại phu xua tay: " không có bệnh, không cần đưa tiền chẩn bệnh, mau đi về nhà đi."

Hoắc Trầm gật gật đầu: " vậy cảm ơn ngài, ta là thợ rèn, tay nghề cũng coi như được việc, nếu ngài có yêu cầu gì cần nhờ ta, cứ việc mở miệng."

Từ trong y quán đi ra, Hoắc Trầm trong lòng tràn ngập vui mừng, thăm dò nhìn vào bên trong xe ngựa, tiểu cô nương đang ngại ngùng không dám nhìn thẳng, giơ roi lên, đánh xe ra khỏi thành. Ra tới ngoài thành, Hoắc Trầm không cần cố sức đánh xe nữa, dù sao cũng không có lối rẽ nào, ngựa tự nhiên đi thẳng về phía trước.

Quay đầu lại kéo tay nhỏ của Tiểu Đào, cười hỏi: " Tiểu Đào, kia đại phu nói thiên quỷ là cái gì nha.?"

Tiểu Đào bị hắn chọc cười, ngước mắt lên, kiều kiều mị mị mà nhinf7 hắn, nhẹ giọng nói: " kinh nguyệt không phải quỷ, là...là cô nương lớn lên sẽ có, mỗi tháng sẽ tới một lần, sẽ có mấy ngày ra máu, qua mấy ngày sau lại không có việc gì nữa."

" đổ máu!" Hoắc Trầm sợ tới mức tái mặt, túm lấy tay Tiểu Đào khẩn trương nói: " không có nghiêm trọng chứ?"

" nữ nhân sẽ đều như vậy, sẽ không có việc gì." Tiểu Đào ngượng ngùng hất tay hắn ra.

Thời tiết tháng chạp gió thổi tới rất lạnh, gió thổi lá khô bay vào trong xe ngựa, làm Tiểu Đàoo lạnh run run mấy cái. Hoăc trầm vừa thấy nàng lạnh, vội vàng ném roi, thừa lúc đường đi về rất thẳng không cần đánh xe, liền chui vào xe ngựa, duỗi hai tay, đem Tiểu Đào ôm vào trong ngực.

" huynh đừng như vậy, có nhìn thấy không tốt." Tiểu Đào nhỏ giọng nói khẽ, lại không dùng sức đẩy hắn đi ra.

" không có việc gì, muội nhìn xem trên đường làm gì có ai a."

Hoắc Trầm vô sỉ không buông tay ra lại ôm càng chặt.

Ôn  hương nhuyễn ngọc trong ngực, ôm ôm một cái lại muốn hôn hôn, chính là đang là ban ngày, lại còn trời sáng hắn thật sự không xuống tay được. Vì thế trở lại trấn, vào sân nhà mình, xe cũng chưa kịp tháo, Hoắc Trầm hấp tấp vội ôm tiểu nương tử vào cửa, đè xuống giường đất hung hăng hôn một lúc lâu.

Tiểu Đào bị hắn hôn, rất lâu mới bình tĩnh lại, sắc trời đã có chút tối sầm lại. Nàng vội vàng thu thập đồ đạc về nhà, Hoắc Trầm đâu chịu để nàng tự mình đi về nhà, tự nhiên là muốn đánh xe đưa nàng về rồi.

Tới cửa Điền gia thôn, Hoắc Trầm không muốn đi vào thôn ngay: " Tiểu Đào, có phải mấy ngày nữa ta không thể nhìn thấy muội phải không?"

" ừ, rất nhanh sẽ đến ngày thành thân, mấy ngày này muội không thể ra cửa. huynh cũng đừng như vậy, mấy ngày này rất nhanh liền qua thôi, về sau không phải mỗi ngày đều nhìn thấy sao?"

" à!" cũng có thể như vậy an ủi chính mình, Hoắc Trầm không nề hà mà đem Tiểu Đào về nhàm ở nhà mẹ vợ cọ một bữa cơm mới trở về trấn trên.

- --

Rất nhanh đã tới ngày đón dâu.

Dựa theo tập tục của Đại Doanh trấn, người ta sẽ mượn kiệu tới đón tân nương, tân lang đi trước cỗ kiệu, hoặc là cưỡi lừa, cưỡi ngựa. nhưng vì người có ngựa không nhiều, đại đã số sẽ cưỡi lừa. nếu không có tiền thuê kiệu liền mượn một chiếc xe lừa, đặt trên đầu lừa một bông hoa hỉ đỏ thẫm, rồi đưa tân nương về là được.

Hoắc Trầm đương nhiên là thuê kiệu vừa đẹp vừa quý đón Tiểu Đào về rồi, hắn mặc hỉ phục tân lang đỏ thẫm, ngồi trên ngựa, miễn bàn có bao nhiêu anh tuấn cùng sung sướng.

Vừa vào đến cửa thôn mọi người liền đốt pháo, đám người tới xem náo nhiệt vây lại đem đội ngũ đón dâu đi vào giữa con đường, quần chúng nhân dân vây xem dù không phải bản thân cưới nhưng vẫn vui mừng cười nói náo nhiệt.

Chân Điền Mãn Thương đã tốt, tuy rằng không đi được nhanh, nhưng không ảnh hưởng đến chuyện hôn sự của Tiểu Đào. Chung thân đại sự của khuê nữ, hai phu thê bọn họ thập phần tận tâm, đem hôn sự nữ nhi lo lắng chu đáo. Hoắc Trầm thấy Điền gia vui mừng náo nhiệt, hỉ phục của Tiểu Đào tinh xảo đẹp đẽ, trong lòng tất nhiên cũng rất cao hứng.

Đón tân nương vào trong nhà, sau khi bái đường, dựa theo phong tục tại đây, tân nương ngồi ở trên giường đất chờ tân lang tới, tân lang phải ở ngoài sân mời rượu mừng.

Tháng chạp trời tối rất nhanh, trăng sáng đã lên cao, trong viện khách khứa tan đi, tân nương ngồi ở buồng trong chờ đợi, mọi người hỗ trợ thu thập sân thật tốt rồi đi, để lại cho đôi phu thê một đêm động phòng hoa chúc yên tĩnh.

Muốn xốc khăn voan lên, trong lòng Hoắc Trầm giống như đánh trống thùng thùng không ngừng, cố ý đến trước bồn rửa tay, hắn khẩn trương mà đứng trước mặt Tiểu Đào,hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm người đang ngồi trên giường đất.

" Tiểu Đào, từ hôm nay trở đi, nàng chính là thê tử của ta." Hắn dưa tay hơi run rẩy lên, nhẹ nhàng nắm lấy khăn voan chậm rãi xốc lên.

Khuôn mặt kiều mỹ trắng mịn của Tiểu Đào hé ra, so với khuôn mặt ngày thường hắn thương nhớ còn càng thêm động lòng người hơn, làm tim hắn đập chậm mấy nhịp.

Tiểu Đào hé môi cười cười, thẹn thùng ngước mắt nhin, hắn si ngốc ngơ ngác nhìn nàng, hai người nhìn nhau, gặp gỡ một lần liền dây dưa không rời, hiện tại cuối cùng cũng ở bên nhau.

Đây là thê tử của hắn, có thể hôn, có thể nắm tay. Hoắc Trầm khó nhịn lại kích động, đem Tiểu Đào ôm vào trong ngực, đặt trên giường đất liền hôn xuống. Hắn vừa hôn vừa cắn, môi lưỡi cùng sử dụng, đầu lưỡi làm loạn khắp nơi, mặc kệ ở đâu, có thể hôn xuống hắn liền hôn một lần.

Trước khi thành thân, Tiểu Đào đối với chuyện hắn hôn môi tuy rằng không có phản cảm, cũng không đáp lại hắn. Nhưng là hôm nay không giống nữa, bọn họ đã là phu thê. Vừa mới ngồi trên giường đất, nàng suy nghĩ trong đầu đều là Hoắc Trầm tốt như thế nào, âm thầm hạ quyết tâm, hôm nay nhất định phải đối với hắn tốt chút, không để hắn ủy khuất.

Tiểu Đào thử thăm dò đầu lưỡi, cùng lưỡi hắn chạm nhẹ một cái, lần này, Hoắc Trầm chỉ thấy cả người tê dại, cả người cứng lại.