Đại Thời Đại 1958

Chương 118: Người của Bí thư thứ nhất




Mặc dù về bản chất chức vụ của Serov thuộc về trạng thái lửng lơ cái gì cũng có thể quản lại cái gì cũng không quản nổi, có điều cũng không làm cản trở quyết tâm làm nên một phen sự nghiệp của hắn. Tổng cục 01 phụ trách xâm nhập kẻ địch, thuộc về nơi tiền tuyến nhất trong cuộc chiến ngầm giữa Mỹ và Liên Xô, KGB và CIA tranh đấu tại các nơi trên thế giới, Tổng cục 01 đều có thể được gọi là điểm khởi đầu, ít nhất cũng là một trong.

Đặc quyền của KGB vượt trên các bộ ngành khác, cũng chính như vậy, Serov vừa mới tiến vào Tổng cục 01 liền bắt đầu kẹp đuôi cẩn thận làm người, ai bảo đây là một cơ quan nước cạn ba ba nhiều, đâu đâu cũng là đại ca cơ chứ? Yêu cầu của Serov với cấp dưới vô cùng đơn giản, không có gì ngoài nghiệp vụ phải tốt, hiểu biết phải nhiều, còn về tư tưởng gì gì đó đều không quan trọng. Còn nhớ thủ tướng Đệ tam Đế chế từng nói, nhân dân không cần suy nghĩ, có lãnh tụ suy nghĩ hộ bọn họ.

Câu nói này nếu chụp vào đầu nhân dân, Serov tuyệt đối không đồng ý, nhưng nếu chỉ vỏn vẹn trong lĩnh vực tình báo thì câu nói này hoàn toàn không có vấn đề gì. Nếu so về tầm nhìn, trừ phi Thượng đế tự mình hạ phàm, trên thế giới này không ai có thể là đối thủ của Serov, chính vì như thế, Mendeleev và Shirekov đều được Serov điều hết vào Ban Tình báo đối ngoại làm việc, đều là làm đặc vụ, lại còn là cấp dưới cũ của mình, sử dụng càng thêm thuận tay.

“Mạng lưới tình báo tại các nước Tây Âu cần được nhanh chóng khôi phục!” Serov cũng là sau khi tới Tổng cục 01 mới được biết, tháng 8 năm ngoái, mạng lưới tình báo của Liên Xô tại các nước Tây Âu gặp phải đả kích mang tính hủy diệt, so sách thời gian trước sau, liền biết là kiệt tác không phải của Popov thì cũng của Penkovsky, kẻ trước khả năng càng lớn hơn một chút. May mà người của chiến dịch đa cấp đều là người mới do Tổng cục 01 điều động từ Gatchina ra, nếu không thì chưa biết chừng kế hoạch của Serov còn chưa bắt đầu đã thất bại rồi.

“Vừa trải qua đa cấp hoành hoành, kỳ thực chính là một cơ hội tốt! Chúng cần có sự giúp đỡ của thật nhiều bạn bè cánh tả châu Âu!” Serov ký tên vào một phần hồ sơ, nói: “Đây coi như là một kiến nghị của tôi với các đồng chí Ban châu Âu. Mục tiêu chính cần mau chóng khôi phục mạng lưới tình báo hẳn là nước Pháp, thứ nhất, lực lượng cánh tả ở nước Pháp vô cùng mạnh mẽ, không hề dưới Italia, Thứ hai, người Pháp trời sinh đã có một loại tâm thế tự lập cực đoan, loại tâm thế đó sau Thế chiến thứ hai lại càng nghiêm trọng. Người Pháp không thích chúng ta, đồng thời cũng không thích nước Mỹ, mạng lưới tình báo khôi phục đầu tiên tại Pháp, quá trình thực hiện có thể tránh được sự quấy nhiễu của nước Mỹ. Dù sao thì so với các quốc gia Tây Âu khác, nước Pháp trước mắt vẫn tính là trung lập....”

Vị trí của nước Pháp trong thời kỳ Chiến tranh Lạnh có thể coi là không thể không nhắc nhở thế giới, trên đời ngoài nước Mỹ và Liên Xô ra, còn có một nước Pháp. Cho nên trong Chiến tranh Lạnh, nước Pháp giữ một thái độ khá là biệt lập, không ngả về phía Mỹ cũng như Liên Xô, rút lui khỏi NATO, kiên trì tư thế phòng ngự. Thái độ ban đầu đối với các vùng thực dân cũng là trước tiên phải đánh một trận thử xem thế nào mới quyết định có để cho họ độc lập hay không, hoàn toàn khác biệt với thái độ bỏ mặc không quản tới của nước Anh.

Shirekov vừa nghe vừa ghi chép lời Serov nói, vị trí của anh ta hiện tại là thư ký của Serov. Kỳ thực bản thân Serov là có một nữ đặc công làm thư ký, chỉ có điều cái vị ngực to lỗ khít đó đang ở Moscow, Serov cũng không có tâm lý nhất định cứ có nữ thư ký là phải đẩy ngã, trực tiếp đổi thành Shirekov làm thư ký cho mình.

“Tôi sẽ lập tức chuyển kế hoạch của chúng ta tới Ban châu Âu, sếp, có cần bổ sung gì nữa không?” Shirekov ghi chép xong, hỏi.

“Hết rồi! Lấy một bản hồ sơ nước Pháp từ Ban châu Âu về...” Serov bỏ bút xuống, về mầm mống có khả năng xuất hiện tại Hungary, Serov tự mình tọa trấn, ai dám không phục, biển Caspi quá xa, nhưng biển Baltic thì rất gần. Nếu người Hungary nhất định phải có giá trị quan tự do, Serov không ngại cho bọn biết thế nào gọi là đặc sắc của Liên Xô....

Hai nước Anh Pháp hiện tại hẳn là đang nằm trong dư quang của nước đế quốc thủ lĩnh suy tàn, biết rằng con đường của mình tương lai rất không dễ dàng, nhưng vẫn muốn giãy giụa trước khi chết một lần. Nước Pháp được sự ủng hộ của nước Anh đã một lần nữa tấn công Việt nam, năm ngoái vừa thất bại trong Chiến dịch Điện Biên Phủ. Nếu như Serov không nhớ nhầm, để duy trì địa vị của mình, cố gắng ngồi ngang hàng với nước Mỹ và Liên Xô, Anh Pháp sẽ tiến hành một lần hợp tác cuối cùng, liên hiệp Israel tấn công Ai Cập, phát động cuộc chiến tranh kênh đào Suez...

Công tác ở Tổng cục 01, nếu để Serov đánh giá ngắn gọn thì rất đơn giản, chính là buồn chán! Đọc tin tức trên báo chí, tiếp đó tiến hành phân tích thông tin tình báo nhân viên tình báo cấp dưới chuyển lên, buổi trưa ăn cơm, chiều tiếp tục ký văn bản, xem tin tức, tranh thủ một ngày mở họp, còn chẳng phải ngày nào cũng họp, công việc không những hoàn toàn không có cảm giác thần bí gì, hơn nữa còn vô cùng khô khan.

Còn về các đặc vụ tài năng tuyệt đỉnh, được ca ngợi lên tận trời trong mắt người bình thường, rất xin lỗi, Serov không trông thấy. Trong tòa nhà này đều là đặc vụ, Serov cũng có thể coi là một trùm mật vụ, một ngày nhìn lại còn chưa phát hiện ra ai trông có vẻ tài năng tuyệt đỉnh cả.

Quan trọng nhất chính là, thức ăn trong nhà ăn khiến Serov vô cùng hoài niệm Italia, đó cũng là nơi Serov bất mãn nhất với Liên Xô, các loại đồ ăn quá ít, ngoài bánh mỳ Nga thì chỉ có khoai tây nghiền, hải sản là tuyệt đối không có, các loại thịt cần phải xếp hàng, muốn ăn một bữa cơm cho ra hồn bắt buộc phải để Valia tự chạy một chuyến.

Serov khổ đại cừu thâm, ăn không ngon dùng thuốc lá bù, đến cuối giờ làm, Mendeleev một lần nữa bước vào phòng làm việc của Serov liền bị một mùi khói thuốc nồng nặc hun đến mức ho sặc, “Đồng chí Serov, thực sự không được thì mở cửa sổ ra một chút đi, tôi đi vào còn tưởng là có cháy đấy!” Mendeleev vừa ho vừa nói.

“À, tôi đã quen rồi!” Serov mở mồm liền có cảm giác cổ họng mình có chút nghẹn, ho khan hai tiếng thật mạnh, nói: “Ở đây quá buồn, lúc nhàm chán chỉ muốn hút thuốc, tôi cũng biết làm vậy là không tốt...”

“Vẫn nên chú ý một chút!” Nhìn gạt tàn thuốc đầy tràn, Mendeleev lắc đầu thầm nghĩ, đây quả thật là bợm thuốc.

Serov hoàn toàn không có tự giác, ung dung mặc lại quân phục của mình, chẳng thèm để ý tới Mendeleev kiến thức hạn hẹp, anh phải gặp Shelepin mới biết, danh hiệu bợm thuốc rút cuộc là phải trao cho ai...

“Mendeleev!” Serov đi tới cửa ra vào đột nhiên quay người lại, nói: “Nếu như có thời gian chúng ta tới gặp đồng chí Alexios một chuyến đi, mấy hôm trước không phải anh nói hai người có quen biết sao? Coi như bạn bè cũ gặp mặt...”

Muốn gặp Alexios một chuyến cũng không phải giao tình giữa hai người có bao nhiêu sâu sắc, cũng không phải là chuẩn bị lôi kéo quan hệ cùng nhau tiến bộ gì đó, cho dù có cũng chỉ là chuyện nhỏ. Công tác của Tổng cục 01 xét về tổng thể là thiên về tính tiến công, nếu như Serov làm việc ổn thỏa một chút, không cần biết là Sự kiện Hungary hay Khủng hoảng Suez đều có thể nhúng tay vào, nhưng công tác phản gián điệp lại không thuộc quyền quản lý của Tổng cục 01, lỗ mãng xen vào có độ khó không nhỏ.

Cho nên sau khi biết Alexios bây giờ đang làm việc tại Tổng cục 02, Serov (Yuri) cảm thấy đã đến lúc mình cần thảo luận chi tiết với người tiền nhiệm rồi, không cần biết là Popov hay Penkovsky, loại phản đồ này đều là mười năm khó gặp, đào ra một tên là đủ để mình thăng một cấp, đồng thời xử lý cả hai tên không biết chừng sẽ trực tiếp trở thành ngôi sao mới của KGB, ảnh hưởng tạo thành thậm chí sẽ liên lụy đến chủ tịch KGB hiện tại Serov (Ivan).

Serov ở Tổng cục 01, công tác phản gián điệp dù sao cũng không thuộc quyền quản lý của mình, nhưng bỏ mặc hai kẻ khốn kiếp đó hiển nhiên cũng không phải là mục đích của hắn, cho nên vai trò của Alexios lúc này sẽ vô cùng quan trọng. Tổng cục 02 phụ trách công tác trinh sát tình báo phản gián, lúc phân lúc hợp với công tác trinh sát tình báo đối ngoại, tất cả phụ thuộc vào khi đó loại đường lối nào đang chiếm vị trí chủ đạo trên phương diện thái độ với các bộ ngành quốc gia tại Liên Xô. Nhưng Tổng cục 02 từ đầu đến cuối luôn là vai chính trong các cơ quan trinh sát tình báo chống gián điệp, nó thực hiện vai trò đấu tranh chống gián điệp, cũng tham gia vào các công tác có liên quan đến các cơ cấu đại biểu của nước ngoài và hệ thống du lịch, đồng thời còn tiến hành một số hoạt động điều tra trên lãnh thổ Liên Xô.

Mà sở dĩ có chấp niệm với việc thanh lý phản đồ, kỳ thực cũng không chỉ vì tính toán cho Liên Xô mà còn vì Serov cần một cơ hội nhanh chóng thăng chức, sau khi Khrushchyov rớt đài còn có cơ sở để tự mình lên tiếng. Cho nên xử lý hai kẻ xui xẻo Popov và Penkovsky, nhuộm đỏ cái mũ ô sa của mình là chuyện bắt buộc.

“Giết hai tên phản đồ là có thể thăng quan, quá đơn giản rồi! Khà khà....” Serov bật cười như lên cơn thần kinh.

“Cười cái gì vậy? Hôm nay vừa mới về đã cười ngớ ngẩn liên tục...” Valia thoáng xụ mặt, bực bội nói: “Có phải là nhắm trúng một nữ thư ký nào đó rồi không!”

“Làm gì có, có cô vợ xinh đẹp như thế này rồi, anh còn nhìn trúng ai khác nữa...” Serov thu liễm nụ cười, bộ dạng nghiêm trang nói, “Anh đã đổi cả nữ thư ký của mình đi rồi, bây giờ Shirekov là thư ký của anh...”

“Hừ hừ, đó là vì nữ thư ký ấy trông xấu quá, tôi còn không hiểu anh hay sao, vừa trông thấy tôi là đã chuẩn bị lột trần tôi ra rồi. Nữ thư ký của anh mà được xinh đẹp như cô bé ngôi sao ở Italia đó thì anh còn đổi à?...” Valia tức tối nói, hai tay khoanh trước ngực chỉ ra từng câu chuyện lịch sử vinh quang của Serov.

Mặc dù những gì em nói là sự thật nhưng mà đừng có nói ra chứ, nói ra anh sẽ sẽ rất mất mặt!

Mặc kệ nữ thư ký vô cớ trúng đạn trọng thương, Serov vội vàng tiến hành đại nghiệp dỗ dành bà xã, Valia nói không sai, nếu như có một nữ thư ký giống như Elizabeth Taylor, Serov tuyệt đối sẽ không đổi.

“Bảo bối, bộ dạng ghen tuông của em trông càng xinh đẹp!” Serov ôm lấy vòng eo mềm mại của Valia, nhẹ giọng nói: “Cả thế giới này ngoài em ra, không có bất kỳ ai lọt vào trong mắt anh, không cần biết người đó là ai! Giống như là một cục gạch, một đống cát vậy, đối với anh mà nói chẳng có gì khác biệt cả...”

“Được rồi, chỉ biết nịnh nọt em thôi! Nhưng có một một chuyện, em cảm thấy anh sẽ có hứng thú...” Valia quay đầu lại, khẽ thủ thỉ bên tai Serov, nói: “Hôm nay tại bách hóa quốc doanh, em gặp một người...”

“Là ai!” Serov vẻ mặt không để ý, còn có thể là Khruschyov chắc? Vị bí thư thứ nhất ấy sẽ tự mình đi mua đồ? Đó không phải làm trò cười sao? Còn về cấp bậc như Shelepin, mặc dù cũng là nhân vật lớn nhưng còn chưa đủ để khiến hắn phải giật mình.

“Furtseva, là người Ukraina bọn em...” Tiếng của Valia mặc dù rất nhỏ nhưng trong tai Seorv lại giống như một tiếng sấm nổ vang.