Đại Thời Đại 1958

Chương 28: Trong các ngươi xuất hiện phản đồ




“Này, cậu nhóc bạn anh lại đưa cho Bộ Nội vụ một chuyện khó bằng giời đấy!” Tikhonov đưa tài liệu Serov gửi lên cho Shelepin. Xét theo quan hệ công việc, Tikhonov có lẽ không cần phải làm như vậy, nhưng giống như rất nhiều người khác, quan hệ giữa Tikhonov và Shelepin đã kéo dài từ rất lâu, kỳ thực không mấy ai biết, Tikhonov đang có số có má tại Bộ Nội vụ, lúc ban đầu cũng là do Shelepin đề bạt lên, cũng giống như những bạn bè khác của Shelepin, Tikhonov cũng xuất thân từ Đoàn Thanh niên cộng sản. Điều đó cũng có thể lý giải, tại cao cán bộ cấp cao của Bộ Nội vụ quyền lực siêu nhiên lại giao tài liệu của cấp dưới cho bí thư Đoàn Thanh niên cộng sản.

“Một trăm tám mươi triệu rúp?” Shelepin khẽ nhíu mày, không ngờ lại bật cười, “Cậu nhóc Serov này đúng là dám đòi hỏi! Có biết chúng ta chi viện cho Trung Quốc bao nhiêu không? Theo tỷ giá hối đoái thì cũng chỉ khoảng ba trăm triệu rúp! Con số này có bong bóng bên trong không?”

“Serov vẽ ra một bảng tài chính rất đẹp, đáng tiếc cậu ta quên mất, nhân tài của một nước cộng hòa thuộc liên bang sao có thể so với tổng bộ được? Loại thủ pháp sổ sách này nhìn thì có vẻ rất cao minh, thực tế qua mắt đám cao thủ ở tổng bộ, liếc một cái là nhìn ra được!” Tikhonov uống một ngụm nước, nói: “Cơ bản chính là thủ pháp của Bộ Nội vụ!”

“Cũng có thể bản thân cậu ta liền không có ý định làm sổ sách giả!” Shelepin duỗi một ngón tay, đưa ra cách nhìn của bản thân, “Kỳ thực, đồng chí trẻ của chúng ta hoàn toàn không quan tâm đến chuyện có nhận được tiền cấp xây dựng hay không, nếu tôi không đoán sai, công văn điều tra hẳn là không chỉ đòi tiền đúng không?”

“Đúng vậy, xem ra vẫn là anh hiểu cậu ta!” Tikhonov cảm thán, Serov đề xuất phương án giải quyết thứ hai, chính là chuyển tất cả các dân tộc hồi hương đến Azerbaijan!”

Quả nhiên! Shelepin liền hiểu là chuyện gì, trực tiếp nói: “Chuyện đó thì không cần nghĩ nữa, nói thật thà rằng nhắm mắt nhắm mũi cho cậu ta tiền cũng tuyệt đối không thể chuyển dân tộc hồi hương về Azerbaijan khi Serov vẫn còn ở đó. Cho dù thật sự làm như vậy thì trước tiên cũng phải điều Serov đi nơi khác rồi tính!”

“Chẳng lẽ cậu ta thật sự dám? Không sợ lũ điên đó liều với cậu ta sao?” Tikhonov nghe qua liền hiểu Shelepin lo lắng điều gì, nếu nói Shelepin từ trước đến nay đều biểu hiện rất cứng rắn, vậy thì chuyện có thể khiến ông ta bỏ cuộc giữa chừng chắc chắn phải rất khó mà tưởng tượng nổi.

“Mắt không chớp một cái tử hình cả nghìn người, còn sợ tăng thêm mấy số không đằng sau sao?” Shelepin cười lạnh, “Không cần biết là Hitler hay một số người khác, đều đã từng dùng loại thủ đoạn này. Giải quyết vấn đề của nhân dân, biện pháp đơn giản nhất chính là, giải quyết tất cả những nhân dân có vấn dề, đơn giản, nhanh gọn, tiền vốn thấp, còn có thể giữ gìn lợi ích cho đại đa số nhân dân. Nếu như những dân tộc hồi hương đó gây chuyện ở nơi Serov có thể vươn tay tới được, con hổ Caspi ấy nổi điên lên, nói không chừng thật sự có thể giải quyết hết người Chechnya đã làm khó chúng ta hơn trăm năm!”

“Cũng thật là điên cuồng!” Tikhonov há hốc mồm, rất muốn phản bác một hai câu, cuối cùng vẫn là chẳng nói gì nữa, lại uống hai ngụm nước, hỏi: “Vậy bây giờ làm thế nào?”

Shelepin đưa tay vuốt lại mớ tóc rối bù về đằng sau, nhìn Tikhonov nói nhẹ bỗng: “Hiện tại chỉ vẻn vẹn là giai đoạn điều tra, còn lâu mới tới lúc chính thức khởi động. Anh có thể trước tiên phái một số người hạch toán chi phí sắp xếp nhân khẩu. Từ từ làm, không cần phải vội. Bây giờ tôi đang chuẩn bị đá Serov ra nước ngoài, nếu đã có thừa sức lực để gây chuyện như thế thì cứ để cậu ta đi làm khổ người nước ngoài thôi! Còn về việc sắp xếp nhân khẩu hồi hương tại Azerbaijan, đây thực ra cũng là một ý kiến không tồi, nhân viên khu vực Bắc Kavkaz phản hồi, đất đai của rất nhiều dân tộc bị di chuyển tới Trung Á giờ đã biến thành của người Nga rồi, trở về chắc chắn sẽ bộc phát xung đột, điểm này Serov cũng là có chút tiên kiến! Tôi có thể đề nghị với đồng chí Khrushchyov!”

“Ý tưởng của đồng chí Khrushchyov thật sự là chẳng ra sao cả!” Tikhonov chẳng hề tị húy, nói.

“Đó đã là không tệ rồi, trong đám lão già ấy tư tưởng của Khrushchyov là có thể theo kịp thời đại nhất!” Shelepin chợt đổi giọng, “Về việc cải tổ Bộ Nội vụ, anh có suy nghĩ gì không?”

“Không có, giờ ngay cả trong Bộ Nội vụ cũng lo lắng trùng trùng, Aleksandr, anh có tin tức nào không?” Tikhonov hỏi.

Shelepin khẽ gật đầu, nói: “Theo những dấu hiện hiện tại của phía trên, chức năng của Bộ Nội vụ có vẻ sẽ phải bị phân tách, hơn nữa sau khi cải tổ, cấp bậc của Bộ Nội vụ cũng sẽ hạ thấp, nằm dưới sự lãnh đạo của trung ương. Kỳ thực điểm thứ hai không quan trọng, quan trọng là chức năng của Bộ Nội vụ rút cuộc sẽ bị chia tách đến mức nào, đó với là vấn đề mấu chốt, Khrushchyov hình như muốn thành lập một cơ cấu mới, tiến hành kiềm chế Bộ Nội vụ sau cải tổ!”

“Tiến hành kiềm chế?” Tikhonov lẩm bẩm, “Nếu như vậy thì xem ra lần cải tổ này sẽ không phải là nhỏ!”

“Cũng có thể nói như vậy!” Shelepin lúc này cũng đã nghiêm túc hẳn lên, đi đi lại lại mấy bước, nói: “Hiện tại tôi cũng không quá rõ ràng tình huống cụ thể, cơ quan mới thành lập kiềm chế Bộ Nội vụ là chắc chắn, biện pháp ổn thỏa nhất kỳ thật chính là anh tạm thời rút ra khỏi Bộ Nội vụ, tìm cách gia nhập vào cơ quan mới, nếu như cơ quan mới thành lập, như vậy chúng ta sẽ có nhân thủ ở cả hai cơ quan, đến lúc ấy tùy theo tình hình phát triển mà đưa ra quyết định! Như thế sẽ không xuất hiện tình cảnh của Beria nữa!”

Semichastny chậm rãi phát biểu trong phòng họp, đưa ra chỉ thị cho tất cả các bộ ngành, mà tất cả mọi người cũng đều một vẻ vô cùng nghêm túc, cũng khó trách, kinh tế kế hoạch dù sao cũng do Liên Xô sáng tạo ra, tạm thời không cần nói nó có bao nhiêu khuyết điểm, dù sao thì trước khi Liên Xô tan rã, kinh tế vẫn luôn luôn tăng trưởng. Tăng trưởng âm là chuyện của nước Nga, không liên quan gì đến Liên Xô đã không còn tồn tại. Có thể nói, tăng trưởng kinh tế của Liên Xô đầu tiên sẽ do Ủy ban Kế hoạch nhà nước tại Moscow quy hoạch, sau đó truyền đạt chỉ tiêu công tác.

Serov vừa ngồi nghe vừa nghĩ chuyện riêng, kỳ thực cũng không phải là chuyện nhỏ nhặt, làm lớn ra thì chuyện Serov đang nghĩ thậm chí chỉ có người lãnh đạo khi trở về mới suy tư, nếu lấy một tiêu đề giật gân một chút thì có thể gọi là “Đấu tranh giữa kinh tế kế hoạch và kinh tế thị trường!”

Ít nhất ở trong phòng họp này, Serov trông thấy các ủy viên tinh thần phấn chấn, không ngừng thảo luận các vấn đề kế hoạch thành công, tỷ lệ tăng trưởng năm sau vân vân, chỉ là Serov một mặt bội phục với Ủy ban Kế hoạch Nhà nước Moscow, mặt khác lại nghĩ đến một vấn đề, nói đơn giản là: “Anh có thể quy hoạch ra tỷ lệ tiêu hao lương thực của người Liên Xô, nhưng sức ăn của mỗi người là khác nhau, khi phân phối làm sao để đảm bảo công bằng?”

Trong xã hội tư bản chủ nghĩa, địa tô cũng là hình thức chuyển hóa của giá trị thặng dư. Giá trị thăng dư do giai cấp công nhân sáng tạo nên là cội nguồn để toàn bộ giai cấp tư bản phát tài làm giàu, là cội nguồn của tích lũy tư bản và mở rộng tái sản xuất. Chiếm lấy giá trị thặng dư hay theo đuổi lợi nhuận là quy luật tuyệt đối của phương thức sản xuất tư bản chủ nghĩa, là mục đích và động cơ duy nhất khiến nhà tư bản tiến hành sản xuất và tham gia các loại hoạt động khác.

‘Tự do mua bán, mở rộng sản xuất, sản xuất dư thừa, khủng hoảng kinh tế! Mình có nhớ nhầm không nhỉ?’ Khi Serov trùng sinh, khủng hoảng kinh tế vẫn còn chưa lắng lại, ‘Sản xuất kế hoạch, sản xuất tích lũy, vật phẩm ứ đọng, thiếu hụt sáng tạo, kinh tế đình trệ?”

Do không khí quá sôi nổi, Serov chỉ có thể nghĩ được đến như vậy, phát hiện hai bộ lý luận đều có sơ hở rất lớn, điểm khác biệt chính là, nước Mỹ có thể đi xén lông cừu (1), đồng minh của Liên Xô đại đa số kinh tế đều thua kém Liên Xô rất nhiều, không có nổi lông cừu để mà xén.

Nghĩ ngợi cả nửa ngày cũng không tìm ra được biện pháp nào hay, Serov tạm thời bỏ cuộc, quyết định chăm chú lắng nghe nội dung cuộc họp, nếu như để một nhóm người đang phấn chấn như vậy biết được trong số họ không ngờ lại có loại người mang suy nghĩ như Serov, chắc chắn sẽ có không ít người muốn xử băn Serov luôn.

‘Trong các ngươi xuất hiện phản đồ!’ Serov nhớ tới một chuyện đùa ở kiếp trước, đầy về tươi cười dung nhập vào cuộc họp.

Chú thích: (1) thuật ngữ này trong kinh tế là một loại thủ đoạn của các trùm tư bản, các siêu ngân hàng lợi dụng quá trình kinh tế phồn vinh và suy thoái để cướp đoạt tài sản của người dân lao động bình thường.