Đại Thúc Đích Hạnh Phúc Nhân Thê Sinh Hoạt

Chương 4-2: Nhà bếp (2)




“Cậu lặp lại lần nữa?” Trên mặt Thẩm Trác Hi lộ ra biểu cảm không dám tin, thanh âm run rẩy chờ mong hỏi.

An Dật vốn còn muốn nháo nháo y, nhìn thấy vẻ mặt y như vậy, nhất thời không đành lòng, xoa đầu y như an ủi đứa nhỏ, nghiêng người ra trước ôm y, dịu dàng nhưng lại kiên định mà ghé sát vào tai y lặp lại lần nữa.

Nghe được thanh âm trầm thấp mê người của An Dật một lần nữa lặp lại lời yêu, Thẩm Trác Hi đột nhiên đẩy An Dật ra một chút, chăm chú nhìn An Dật một hồi lâu, không hề báo trước mà sáp tới kịch liệt hôn lấy môi An Dật, cùng với nói là hôn không bằng nói là gặm, giống như dã thú không cần biết gì hết gặm cắn đôi môi mềm mại của An Dật, lại thêm hoàn toàn không nói tới kỹ xảo hôn, hoàn toàn không để ý hàm răng đập vào đối phương, hoàn toàn không để ý xấu hổ gì, y bây giờ chỉ nghĩ muốn An Dật, y cần đau đớn đến xác định không phải y đang nằm mơ.

Gấp gáp vặn vẹo thân thể kề sát An Dật, chưa từng muốn An Dật đến cấp bách tiến vào thân thể y như thế, đến lấp đầy chỗ trống rỗng trong thân thể.”Tiến vào… Tiến vào… An Dật… Tôi muốn cậu… Nhanh lên” một bên hàm hồ thúc giục giữa nụ hôn với An Dật, một bên đã cấp bách không chịu được mà cởi dây lưng An Dật.

An Dật bị sự đột nhiên nhiệt tình của Thẩm Trác Hi làm kinh ngạc, lập tức cũng bất chấp đôi môi bị y đập vào đau đớn, cười ôn nhu hôn lại y, hưởng thụ sự chủ động hiếm hoi này của Thẩm Trác Hi, hắn không ngờ tới chẳng qua chỉ là một câu nói mà thôi, Thẩm Trác Hi đã kích động thành như vậy.

Ngón tay Thẩm Trác Hi càng nhanh càng không dừng được, sau khi thật vất vả cởi dây lưng ra nhưng lại không làm sao cởi được nút quần, dưới cơn tức giận trực tiếp thô bạo xé mở nút, thuận lợi cởi được quần An Dật, làm An Dật dở khóc dở cười, thật khiến người ta hoài nghi rốt cuộc là ai thượng ai đây.

Biểu cảm hoàn toàn không còn như bình thường ở trên giường ngượng ngùng khó nhịn rồi lại nhịn không được khao khát, dục vọng lộ ra trần trụi không che đậy, An Dật hưởng thụ dạng phong tình khác này của Thẩm Trác Hi, người đàn ông thành thục đặc biệt có phong tình cuồng dã. Đàn ông không thể nghi ngờ vốn là hiểu rõ đàn ông nhất, An Dật bị động tác có chút ngại ngùng thô lỗ của Thẩm Trác Hi làm cho cũng rục rịch ngẩng đầu lên.

Thẩm Trác Hi chủ động xoay người lại, một tay quét đồ vật vướng víu trên bàn ăn, cúi người nằm sấp trên bàn, tách hai chân ra, cũng dùng hai tay bài khai cánh mông, lộ ra mật huyệt non mềm ẩn dấu bên trong. Tư thế mời gọi này, quả thực làm cho người ta huyết mạch phun trương, bờ vai rộng, vòng eo gầy gò, cái mông tròn vểnh lên, hai chân thon dài, hơn nữa y thân thể xích lõa mặc tạp dề, phía sau eo chỉ có một dây lưng thắt nơ bướm, đem vòng eo bó buộc càng thêm mê người, cũng khiến cho khối thân thể này giống như hộp quà tặng chờ đợi hắn hưởng dụng. Thẩm Trác Hi lại còn ngại không đủ dường như nhìn thấy An Dật chậm chạp không có động tác, quay đầu lại nhìn An Dật, nhanh lên một chút, dùng ánh mắt thúc giục. Biểu tình tràn ngập tình dục mê ly kia, tuy là người định lực như An Dật cũng thiếu chút nữa muốn trực tiếp bổ nhào lên rồi.

Thẩm Trác Hi thấy An Dật vẫn là bất động, vươn một tay nắm hạ thân đứng thẳng của An Dật đưa vào chỗ tư mật của mình, cũng may An Dật kịp thời khôi phục, luống cuống tay chân mà giữ tay Thẩm Trác Hi lại, đùa sao, không khuyết trương một chút trực tiếp đi vào kết quả tuyệt đối là thê thảm.

An Dật lần đầu tiên gặp tình huống thiếu chút nữa không khống chế được, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Trác Hi một cái, vỗ một phát thật mạnh vào cái mông đang vểnh lên của y, cổ họng khàn khàn rít lên: “Gấp cái gì, không muốn sống nữa a”.

Thẩm Trác Hi kêu lên một tiếng đau đớn, dùng ánh mắt đặc biệt vô tội đáng thương nhìn hắn, An Dật hít một hơi thật sâu, nhịn xuống ý nghĩ trực tiếp đem gia hỏa câu dẫn hắn xử tử ngay tại chỗ, cầm lấy một cái ống mềm đặt trên bàn cũng không nhìn là cái gì trực tiếp để ở phía sau y rồi đẩy hơn phân nửa vào, sau đó hung hăng mà đem hai ngón tay đâm vào luôn.

“Ngô…Đau…”

“Anh còn biết đau a”. An Dật cắn lỗ tai y nói, mới vừa rồi cũng không biết là ai gấp gáp muốn hắn trực tiếp đi vào, thứ dưới kia của hắn là cỡ như hai ngón tay có thể so sánh sao, An Dật tức giận lại là một phát vỗ vào cái mông tròn trĩnh của y.

Này đại khái là lần tiền hí An Dật qua quýt không ôn nhu nhất, liên tục bị Thẩm Trác Hi thì thầm ‘tiến vào nhanh lên một chút’, vì vậy chỉ là khuếch trương qua loa một chút đã trực tiếp đi ngay vào mật địa liên tục co rút quyến rũ hắn. Sau khi hai người đều thỏa mãn thở ra một hơi, An Dật bắt đầu luật động, Thẩm Trác Hi cư nhiên chẳng những xoay mông phối hợp, mà còn không chút kiềm chế mình sảng khoái rên rỉ, lại càng không ngừng co rút hậu huyệt, nhu động nội bích cho An Dật hưởng thụ không gì sánh được.

Đây đại khái cũng là lần An Dật kiên trì ngắn nhất ngoại trừ lần đầu tiên, khi Thẩm Trác Hi cao trào kẹp chặt hậu huyệt đồng thời cũng bắn trong tiểu huyệt nóng bỏng chặt chẽ của y. An Dật nằm sấp lên người Thẩm Trác Hi thở dốc kịch liệt, bình phục lần hoan ái kịch liệt mà lại vui sướng tràn trề này.

Chờ An Dật phục hồi tinh thần lại, vò đầu nghĩ lại mình thất thố, đây đại khái là lần đầu tiên hắn lâm vào tình trạng thất thố như vậy, đúng vậy, theo An Dật chính là thất thố, trước kia hắn chưa lần nào không làm đủ tiền hí, lăn qua lăn lại đến lúc người dưới thân thút thít xin tha mới vừa lòng. Hôm nay cư nhiên bị Thẩm Trác Hi chủ động khác thường khiến cho kích động như một mao đầu tiểu tử, nghĩ tới đây An Dật tức giận mà trừng người dưới thân một cái, sau đó hung hăng mà dùng tính khí vẫn còn chôn trong cơ thể y đẩy y một cái.

“Ân hừ”. Thẩm Trác Hi đột nhiên phát ra tiếng rên rỉ như con mèo nhỏ, mang theo vẻ ngượng ngùng, lúc này An Dật mới chú ý tới cổ Thẩm Trác Hi đều đã đỏ hết lên rồi.

Kích tình qua đi, lý trí Thẩm Trác Hi từ từ quay về, nhớ lại hành động không biết xấu hổ chủ động câu dẫn vừa rồi, thật sự là hận không thể tìm đống đậu hũ đâm chết cho rồi, trời ạ, vừa rồi y đã làm cái gì a, vểnh mông để An Dật tiến vào nhanh lên một chút? Y thật sự không còn mặt mũi làm người rồi.

An Dật nhìn thấy Thẩm Trác Hi lại hồi phục trạng thái bình thường đùa y một chút cũng đỏ mặt, thế là cái đuôi ác ma lại vểnh lên, thứ ác liệt trong cơ thể không nhịn được bắt đầu hoạt động. Nhẹ nhàng trừu động tính khí còn chôn trong cơ thể y, sáp tới bên tai y, ôn nhu hỏi: “Thoải mái không?”

Thẩm Trác Hi hừ hừ tức tức mà đáp không được, nhiệt độ trên mặt lại tăng lên vài phần.

“Không thoải mái sao?” An Dật làm ra vẻ muốn rút ra ngoài cơ thể y.

“Thoải… Thoải…Mái…Ừm” Lắp ba láp bắp mà nói ra đáp án xấu hổ này, lại bị động tác An Dật tiến vào chỗ sâu trong y lần nữa dẫn tới rên rỉ ra.

An Dật thoáng thấy thứ vừa rồi bị hắn dùng làm thuốc bôi trơn, thì ra là tube tương, suy nghĩ xấu xa càng phát ra càng mà không thể vãn hồi. Lui ba phân lại tiến vào một phân, lặp đi lặp lại giày vò rút khỏi cơ thể Thẩm Trác Hi, kéo theo tương chấm xà lách trộn lẫn tinh dịch màu trắng sữa từ giữa đùi chảy xuống, hình ảnh dâm mỹ nhục dục khiến An Dật cảm thấy trên người lại nóng lên.

Thấy An Dật lui ra, tưởng là An Dật rốt cuộc buông tha y Thẩm Trác Hi định đứng dậy, bị An Dật đè lưng, lại ấn trở về trên bàn. Quay đầu lại muốn hỏi An Dật chuyện gì, đã cảm thấy ngón tay An Dật lại thăm dò vào trong cơ thể y, bới móc khắp nội bích non mềm của y.”A…” Vô thức rút chặt hậu huyệt, khép hai chân lại.

“Lãng phí thức ăn thật là không đúng”. Đem nửa tube tương còn lại nặn hết lên lưng Thẩm Trác Hi, một bên tiếp tục động tác ngón tay, một bên vươn đầu lưỡi liếm tương trên lưng y. Chậm rãi liếm tương trên lưng y ngậm trong miệng, sáp lại cùng Thẩm Trác Hi trao đổi hương vị ngọt ngào này, tay lần mò vào trong tạp dề đem dịch thể từ trong cơ thể y chảy ra bôi lên đầu nhũ y, tuỳ tiện xoa nắn nhũ tiêm chắc nịch đứng thẳng của y.

Thân thể vừa qua cao trào vô cùng mẫn cảm, làm sao chịu đựng được An Dật vân vê chơi đùa như vậy, một vài cái, âm hành mới ngủ đã lại tinh thần hăng hái. Nghĩ tới vừa rồi mình điên cuồng rên rỉ, Thẩm Trác Hi liều mạng giữ tiếng rên rỉ của mình trong cổ họng.

“Vì sao phải chịu đựng, tôi rất thích tiếng kêu vừa rồi của anh a”. An Dật nhìn ra Thẩm Trác Hi xấu hổ, nhưng còn muốn cố tình trêu chọc y, muốn bức y phát ra càng nhiều tiếng rên rỉ.

Cảm thấy ngón tay An Dật rút khỏi cơ thể y, hai tay Thẩm Trác Hi vịn cạnh bàn, chờ đợi An Dật xâm phạm, cảm giác được thân thể chậm rãi bị mở ra, sau đó một vật thể được đẩy vào, cảm giác lạnh băng làm cho Thẩm Trác Hi run rẩy, kinh ngạc quay đầu lại, đây tuyệt đối không phải cái kia của An Dật. Vừa quay đầu Thẩm Trác Hi mắc cỡ kêu to lên, “Không muốn… Không muốn cái này…Xin cậu mà…Ưm”.

An Dật đang cầm hơn phân nửa khúc còn lại của củ cà rốt vừa rồi bị y cắt nát, chậm rãi đưa vào cơ thể y, mà lại còn là đầu thô to phía sau, Thẩm Trác Hi sợ đến mức liều mạng lắc đầu, khóc cầu xin tha, “Không muốn…Sẽ phá hư mất… Không muốn”.

Cũng may An Dật cũng không có ý định đem nó đưa vào toàn bộ, chỉ là nắm trên đầu cắm vào chưa tới một phần ba, thêm như thế cũng cũng đủ thô to, căng cứng đến mức Thẩm Trác Hi cảm giác được nơi phía sau kia hoàn toàn bị mở ra. Không ngừng chậm rãi rút ra lại hung hăng mà đẩy mạnh vào, còn không ngừng xoay vòng, khiến Thẩm Trác Hi rên rỉ không thôi.

“Không muốn cái này? Vậy anh muốn cái gì?” An Dật xấu xa hỏi.

Thẩm Trác Hi xấu hổ đỏ bừng mặt, lại không có ý tứ trả lời, An Dật làm bộ muốn đem tất cả đưa vào, y sợ đến mức khóc kêu “Ta muốn của cậu…Lấy nó ra đi…” An Dật lúc này mới vừa lòng mà rút ra tiện tay vứt nó vào thùng rác, sau đó lật Thẩm Trác Hi lại, ôm lấy vòng eo nhấc lên, làm cho nửa người trên của y nằm trên bàn, nửa người dưới treo lơ lửng cạnh bàn, tách hai chân y ra ép xuống để hắn ôm lấy, giữ tư thế này lại thật sâu tiến nhập vào trong cơ thể y, bắt đầu một vòng chinh phạt mới, thẳng đem Thẩm Trác Hi làm đến mức kêu cha gọi mẹ, khóc ách tiếng mới buông tha y.

Ai ngờ cái này cũng chưa coi là hết, cuối cùng còn bắt Thẩm Trác Hi cứ như vậy trần truồng mặc tạp dề tiếp tục nấu cơm, đại thúc đáng thương bị làm đến đứng cũng đứng không vững, tay cầm nồi cũng đang phát run, hoàn toàn là An Dật ở phía sau nửa ôm y mới không trượt xuống đất. Đây đại khái cũng là bữa cơm trưa Thẩm Trác Hi làm không xong nhất cũng là hương diễm nhất — đương nhiên hương diễm là đối với An Dật mà nói, mặc dù đợi đến lúc An Dật ăn đã là buổi tối rồi.

Từ nay về sau cà rốt không còn xuất hiện trên bàn ăn nhà An Dật, Thẩm Trác Hi cũng không ăn loại rau củ đáng thương lại vô tội này nữa.