Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 20: Bệnh viện (2)




Mơ màng tỉnh lại, Hướng Nam đặt tay lên trán, y mở mắt ra, không ngờ lọt vào mắt là khuôn mặt từ từ biến lớn của Thường Triết.

“Cậu làm gì vậy?”

Hướng Nam giật mình đẩy mạnh y ra ngồi dậy.

Thường Triết thấy Hướng Nam tỉnh lại liền rất vui mừng.

“Cuối cùng cũng tỉnh rồi. Đại thúc, anh vừa rồi bị sốt ngất đi đó.”

“Sốt?”

Mắt Hướng Nam lướt đến chậu nước có cả đá trên bàn cùng chiếc khăn trên tay Thường Triết. Y sờ trán mình, không ngờ Thường Triết đặt khăn xuống cũng vươn tay lại.

“Đại thúc đỡ chưa? Đắp lâu như vậy có bớt sốt không?”

Y kéo tay Hướng Nam ra rồi sờ thử trán Hướng Nam.

Kiểm tra một hồi, trán y hơi nhăn, hai tay ôm mặt Hướng Nam, đưa trán tựa lên trán Hướng Nam.

Lại thêm một lúc, dường như kiểm tra còn chưa rõ, y nét mặt nghiêm túc, tay sờ đến cổ Hướng Nam.

Lại một lúc nữa, trán y nhíu lại càng chặt, sắc mặt thâm trầm, vươn tay cởi áo Hướng Nam ra để tay trước ngực Hướng Nam.

Sau cùng, tay y lại đi xuống.

Hướng Nam vẫn đang sững sờ nhìn y cuối cùng cũng phát hiện ra có chút không thích hợp.

Hướng Nam vội vàng nắm lấy bàn tay đang định cởi quần mình của Thường Triết, hỏi: “Cậu làm gì vậy?”

“Kiểm tra thân nhiệt a.” Thường Triết mở to hai mắt, vẻ mặt vô tội.

“Kiểm tra thân nhiệt có kiểu kiểm tra thế này sao?”

“Không phải kiểm tra thế này sao?” Trong đôi con ngươi xanh xẹt qua một tia giảo hoạt, Thường Triết chớp chớp mắt mấy cái, cười nói: “Được rồi, anh không thích thì chúng ta có thể kiểm tra kiểu này!”

Y đột nhiên chu mỏ định cho Hướng Nam một nụ hôn kiểu Pháp nồng nàn, không ngờ ót đột nhiên bị một cú ‘bạo lực’.

Hướng Nam ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện Thiếu Kiệt cũng có mặt.

Thiếu Kiệt để lộ ra chiếc răng nanh lóe sáng nắm chặt tay, gân xanh khẽ nổi, dường như nộ khí đã nhịn rất lâu.

Thường Triết ăn một cú đó phỏng chừng không nhẹ, y đau đớn xoa xoa gáy, mắt đầy sát khí trừng Thiếu Kiết.

Hướng Nam sợ hai người sẽ thực sự đánh nhau, vội vã nói: “Sao hai người đều ở đây vậy?”

“Không chỉ có hai người bọn họ, tôi cũng đang ở đây.”

Hướng Nam quay đầu, Trình Nam cầm một lon bia đứng sau lưng Hướng Nam, từ trên cao nhìn xuống.

Hướng Nam đang định mở miệng, trong bếp liền có người đi ra, vừa ra tới nơi liền nói: “Làm xong rồi, ăn cơm thôi.”

Vừa nghe thấy có thể ăn, đám cậu ấm bụng đã sớm đói lần đầu tiên chui vào phòng bếp giúp bê đồ lên.

Hướng Nam nhận ra người này, đó là người hầu của Thường Triết.

Hướng Nam ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, đã sáu giờ chiều.

Còn phải qua bệnh viện…

Hướng Nam định từ sofa đứng lên, người hầu của Thường Triết đột nhiên đi tới trước mặt đưa cho y một cái túi, nhẹ nhàng: “Đây hẳn là của anh.”

Hướng Nam ngẩn ra.

Y nhận lấy mở ra, là đồng phục bảo vệ của y.

“Cái này…”

Hướng Nam rất bất ngờ.

“Thiếu chút nữa thì quên mất,” Người nọ nói: “May mà lúc đó tôi mở bao rác ra xem bên trong là cái gì.”

“Cái này đã giặt sạch rồi.” Cô vẻ mặt ôn nhu: “Triệt thiếu gia không chút suy nghĩ ném đồng phục của anh đi, khiến anh thêm phiền phức rồi.”

“Không, không, không.” Mất mà tìm lại được, còn được giặt sạch sẽ, Hướng Nam lắc đầu, cảm kích nói: “Là tôi khiến cô thêm phiền thức, thật sự rất cảm ơn.”

Cô gái kia mỉm cười.

Ăn cơm xong, Hướng Nam liền cùng ba người vào bệnh viện.

Hướng Nam ngồi xe của Thường Triết. Lúc Thường Triết đỗ xe liền nhận một cuộc điện thoại, nói một tràng tiếng Anh không biết thảo luận cái gì với đối phương. Hướng Nam nghe không hiểu, ra hiệu cho y một cái, xuống xe trước.

Cho dù đã tám giờ tối, xe đỗ trong bãi xe của bệnh viện vẫn như trước không ít. Khác ở chỗ, mấy chiếc xe lúc trước không thấy nữa, có vẻ người đều đã đi hết.

Hướng Nam một mình thong thả đi lên tầng, đột nhiên bắt gặp hai dáng người quen thuộc, y dừng lại một chút.

Cao Hạo và Lăng Na?

Bọn họ ở lại đến tận bây giờ sao?

Lăng Na dường như không tìm thấy cái gì đó, cùng Cao Hạo nói vài câu liền chạy nhanh lên tầng.

Ấn tượng của Hướng Nam về Cao Hạo không tồi, định lại gần chào hắn một tiếng, không ngờ thứ gì đó từ tay Cao Hạo rơi xuống đất. Lông mày Cao Hạo nhíu lại, nghiêng người vươn tay phải định nhặt lên, có điều đồ vật văng ra quá xa, trọng tâm xe bị lệch. Hướng Nam vừa thấy tim liền giật thốt, xe lăn lại không đổ như trong dự đoán, cảnh trước mắt khiến Hướng Nam càng kinh ngạc.

Cao Hạo chống dậy, dùng chính chân của mình.

Hắn không phải liệt nửa người sao?!

Hướng Nam đứng đó, hoàn toàn sững sờ. <ins class="adsbygoogle"