Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 1




Ngọn đèn hôn ám giữa con đường hẹp, cộng tác viên radio không ngừng bận việc, nhóm nữ nhân đang trang điểm cho thần tượng càng không chút ngơi nghỉ.

Điện thoại của ông chủ, ba người thanh viên cúi đầu vây quanh ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ có người đại diện đầu đầy mồ hôi đi tiếp điện thaoji, vừa cùng cộng tác viên radio làm việc.

Thời gian biểu diễn nhanh đến, chủ xướng Vĩnh Trình cùng keyboard Lâm Việt còn chưa đến, không biết chạy đi đâu, lúc này lại còn chơi trò mất tích! Mọi người nhanh chóng rối loạn, nhân viên bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.

Nhóm Evilspirit gồm năm thành viên, đương thời là nhóm thần tượng nổi tiếng, chính là ngôi sao ở cả ba tuyến đường kim tuyến, ca hát, điện ảnh, quảng cáo đều làm, đều là ngôi sao được âu yếm của công ty.

Nhưng thân phận mỗi người lại một khác.

"Lâm Mộ Thiên, tỉnh tỉnh, đến giờ diễn rồi, anh phía trước phải đi lên trước." Mỹ nữ đại diện đánh thức Lâm Mộ Thiên.

Lâm Mộ Thiên có được một mái tóc đen, ngũ quan tuy rằng không quá xinh đẹp, nhưng rất có lực thu hút, hắn là người nhiều tuổi nhất trong đám, đặc biệt chiếu cố người khác, với người ngoài cũng rất hiền lành, trong nhóm thì hắn có trách nhiệm viết ca từ sáng tác, mà mỗi khi ca hát biểu diễn có khi hắn cũng không tham gia, khi đó chính là sân khấu của bốn người khác, công việc bình thường của hắn trừ bỏ sáng tác liền đi đóng phim.

Hôm nay nam nhân đã vừa qua tuổi ba mươi, tâm nguyện lớn nhất là nhanh chóng trả hết nợ nần của công ty ba mình, sau đó rời khỏi giới giải trí, cùng người mình thích cùng nhau vượt qua cuộc sống an lành.

Lâm Mộ Thiên mặt mang nụ cười, sửa sang lại quần áo của mình, đánh thức người bạn đang nhắm mắt dưỡng thần, tay bass Thư Diệu đầu tiên mở hai mắt, mái tóc màu tím dựng thẳng hỗn độn ở trên đầu, gương mặt anh tuấn tức giận khiến nhân viên đều phải liếc nhìn, chàng hôm nây không có tiết mục dùng bass, chàng là người chơi bass, đồng thời cũng là người thừa kế tập đoàn Đông Hoa thành phố S.

"Cái đồng hồ báo thúc nhỏ nhà anh thực đúng giờ, ngủ thực thoải mái!" Thư Diệu nhéo nhéo mặt nam nhân, lộ ra nụ cười tươi sáng, nam nhân vuốt vuốt mặt mình, lui ra sau từng bước, trên mặt lộ ra vẻ mặt khó xử, nhưng rất nhanh lại khôi phục như bình thường.

Thư Diệu nắn nắn thắt lưng, duỗi cặp chân dài, đá tỉnh một thiếu niên khác đang ngủ, miệng bất mãn hô: "Đi lên, con mẹ nó muốn ngủ tới khi nào, cẩn thận tao X của mày!" Miệng chàng thô tục nói lưu loát, khiến kẻ bị đá bất mãn nhíu mày.

Kẻ nằm trên sô pha miệng bất mãn uy hiếp: "Đừng đá, tao đi, đá cái gì, đúng là đáng ghét." Nhiên Nghị từ từ đứng dậy khỏi sopha, mái tóc ngắn nhuộm vàng, ngũ quan ôn nhu tuấn tú, đôi mắt màu hổ phách mơ hồ mang theo tà khí ngược lại với vẻ ngoài.

"Đại thúc à nhìn anh hôm nay đẹp trai thật, bình thường ăn mặc nền nếp, hôm nay lại thực cách tân nha!" Nhiên Nghị trong mắt phiếm hào quang, giống như bị nam nhân trước mắt hấp dẫn, tựa hồ còn có chút mê muội, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, Nhiên Nghị là tay trống trong nhóm, gia cảnh cũng rất hùng hậu, ba của cậu ta là nghị sĩ.

Ba người hôm nay đều ăn mặc tây trang, bàn điện thoại hỏi thăm tiết mục mấy chuyện, nghe được Nhiên Nghị khen ngợi, Lâm Mộ Thiên lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

Thư Diệu đi lên trước, Nhiên Nghị còn ở bên cạnh Lâm Mộ Thiên, nhẹ nhàng tựa vào nói bên tai hắn: "Thứ sáu này anh đừng hẹn gặp ai, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh, đến biệt thự nhà tôi gặp."

Lâm Mộ Thiên cảm giác được bên hông bị người nhẹ nhàng chà xát một chút, cả người run lên, hắn tự nhiên cách xa một khoảng với Nhiên Nghị, Nhiên Nghị lại một lần nữa đến bên cạnh Lâm Mộ Thiên, như có như không dán vài bên tai hắn thấp giọng nói: "Tôi trước hẹn trước, anh không được hẹn gặp ai, anh không nói lời nào tôi coi như đồng ý." Nhiên Nghị không biết là cố ý hay vô tình, đụng vành tai hắn. Nhất thời, Lâm Mộ Thiên cảm thấy bên tai hơi đỏ lên, bất đắng dĩ nhìn vẻ mặt cười hi hi của Nhiên Nghị.

"Hai người đang làm cái gì?" Thanh âm của Thư Diệu đột nhiên tiến vào, chàng đứng ở cánh gà đợi hai người, không biết vì sao trong mắt mang theo vài tia nhìn lạnh như băng, Lâm Mộ Thiên nhận ra ánh mắt đột ngột thay đổi của Thư Diệu, đành cười cười, không nghĩ tới Thư Diệu lại quay đầu đi không nhìn hắn.

Trong lòng Lâm Mộ Thiên có nghi vấn, Thư Diệu rốt cục là làm sao vậy? Không phải hồi nãy còn bình thường sao?