Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 18




Năm đó, Lâm Mộ Thiên cũng không biết công ty của ba, là như thế nào bị Vĩnh Trình chiếm đoạt. Hơn nữa còn thiếu đến mấy ngàn vạn, hắn có trách nhiệm trả lại món nợ này. Hắn biết, sớm muộn ngày này cũng đến. Hắn cũng biết, ba mình ở trong nước danh tiếng không tốt lắm, là một tiện thương, đại ác ôn trong miệng kẻ khác.

Nhưng, người kia trước sau vẫn là ba của hắn, người cha duy nhất của hắn, cho dù là một kẻ phạm tội ngập trời, cũng là ba của nam nhân.

Làm cho Lâm Mộ Thiên khổ sở là là.... ánh mắt của Nhiên Nghị cùng Thư Diệu vừa rồi nhìn hắn, bọn họ thực kinh ngạc, trong mắt tràn ngập hoài nghi cùng không tưởng, điều này làm cho hắn rất đau lòng, đa đa thiểu thiểu có điểm khó chịu, bọn hó có thể là hiểu lầm hắn! Hơn nữa, vừa rồi ra đi còn thực sốt ruột, tựa hồ có điểm trốn tránh. 

Hắn bắt đầu lo âu, Nhiên Nghị cùng Thư Diệu.... liệu có phải, không muốn nhìn thấy hắn không? Vĩnh Trình vì cái gì luôn căm ghét hắn như vậy? Hắn cảm thấy được bản thân mình không có trêu chọc hay chọc giận gì Vĩnh Trình.

Hắn bắt đầu cảm thấy được quan hệ giữa người với người càng ngày xàng xấu đi, hơn nữa.... hơn nữa đêm đó, lv còn dám làm ra sự tình kia với hắn.

Quan hệ của bọn họ trong lúc đó thực dị dạng, rất kỳ quái, lạ lùng, luôn làm cho hắn rối rắm!

Vì gần đây công việc giảm bớt, cho nên hắn hai ngày nay coi như thanh nhàn, hắn hiện tại là không muốn ở nhà, hắn thừa nhận đây là một hành động yếu đuối, hắn lo lắng nhìn thấy ánh mắt chán ghét của bọn họ, giờ phút này, hắn cần một mình tĩnh tâm.

Lâm Mộ Thiên ở bên ngoài đi dạo cho đến khuya, đi qua đi lại vẫn là không dám quay về ký túc xá.

Hắn thật lo lắng trở về đối mặt bọn họ, hắn không biết tối hôm qua bản thân vì cái gì mà ngủ cùng bọn họ....

Nhưng liệu có xảy ra chuyện gì....

Hẳn là không có đi....

Hắn sợ hãi lại phát sinh chuyện như vậy, lần trước lv cường bạo hắn, hắn chỉ có thể tự chịu đựng, nhưng, hắn không hy vọng có chuyện như vậy lại phát sinh.

Lâm Mộ Thiên có chút lo lắng, sợ hãi bởi vì bản thân "không kềm chế" mà bị bọn họ xa lánh, hắn không muốn làm cho Vĩnh Trình chế giễu, cũng không muốn lv cười nhạo hắn.

Đêm khuya, hắn một mình quạnh quẽ ở ngã tư đường hướng về phía thủ đo, không có mục tiêu quay về.

Càng một mình lại càng cô đơn, càng cô đơn liền luôn hồi tưởng về quá khứ, hắn nhớ tới chuyện trước kia, là những chuyện khiến hắn không thể quên.

"Ba ba, ba ba, ba đừng bỏ con, hu hu hu!"

"Lão Đại, bên đây có một thằng con hoang!"

"Đây là con của Lâm lão gia? Đem nó về, Lâm lão gia đã chết, còn có chuyện chưa giải quyết xong, để thằng con này hoàn lại đi!"

............

"Các người buông ra, các người vì cái gì lại muốn cướp công ty của ba ta, các người có mục đích gì!"

"Này, tôi là người thu mua công ty của cha anh."

"Cậu là ai chứ?"

"Tôi là người thu mua công ty của cha anh, cũng là chủ nợ của anh, tôi tên là Vĩnh Trình."

"Tôi không biết cậu, cậu vì cái gì mà đối phó ba tôi? Tóm lại.... Tóm lại.... Tôi.... tôi sẽ không đi theo cậu!"

"Cậu Lâm, anh là khù khờ thật hay giả vậy, trên thương trường thì cạnh tranh nhau không có lý do!"

......

"Lâm Mộ Thiên, từ hôm nay trở nay, chỉ cần anh ký hợp đồng này, tôi có thể đem anh phủng lên trời!"

"Tôi không muốn làm ngôi sao, không thể được, tuyệt đối không được."

"Không được? Vậy thì đi làm ở câu lạc bộ của tôi cũng được, cũng không biết anh có thể chịu được mấy vị khách không, ha ha."

"Được.... tôi ký."

......

"Lâm Mộ Thiên, tao đã sớm nói với mày, đừng đắc tội tao, tao là ông chủ của mày, tao là chủ nợ của mày, cũng có thể nói tao là chủ nhân của mày."

"Cậu uống nhiều rồi."

"Tao không có! Tao đang rất tỉnh táo, tao nói cho mày biết, những gì mà ba mày nợ tao, tao phải đòi lại hết trên người mày."

"Tôi hiện tại đã không có tự do, tôi đã ký hợp đồng. Năm năm tiếp theo, tôi sẽ làm tốt việc mà cậu an bài."

.....

"Lâm Mộ Thiên, ông chủ như tôi vì để tiện cho việc giám sát công việc của cậu, đã phải hy sinh rất lớn, gia nhập nhóm cuẩnh, anh cao hứng không?"

"Kỳ thật cậu không cần phải như vậy, tôi sẽ không bỏ trốn, tiền ba tôi nợ cậu, tôi sẽ trả lại."

"Không có tôi, anh cho rằng anh có khả năng trả sao?"

"Tôi rất....."

"Đừng đùa, không có trợ giúp của tôi, không có 'bố thí' của tôi, bằng tuổi này của anh, một lão già vô năng, abg có được món tiền đó sao?"

........

"Cậu thực tùy hứng, hôm nay cái cô gái mà cậu định hôn trong buổi diễn, lúc xuống đài đã bị người ta đánh."

"Lâm Mộ Thiên, anh thiếu quản tôi, làm tốt chuyện của mình đi, đừng quên thân phận mình."

"Cậu cảm thấy được như vậy sao?"

"Tốt, rất tốt, phi thường tốt, cái loại con gái tùy tiện này, tặng cho tôi, tôi cũng không thèm."

.....

"Vĩnh Trình."

"Ừm."

"(Uống rượu) Ọe.... tôi đến lúc nào mới có thể trả hết nợ cho cậu đây, món nợ kia tôi.... tôi thật.... thật vất vả..."

"Dựa vào tình huống trước mắt, anh muốn trả hết nợ cho tôi, tốt nhất là đừng nghĩ tới!"

"Ọe ọe ọe...."

"Thực bẩn, tránh ra."

....

Đều là chuyện trước kia, hắn cùng Vĩnh Trình lúc đó càng xa cách, cùng xung đột cãi cọ, đã không ngừng tăng cao, đáng tiếc hắn không biết Vĩnh Trình chán ghét hắn, kỳ thật vượt xa những gì hắn suy nghĩ trong đầu.