Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 3




"Em hôm nay sao ở đây vậy, bình thường em rất ít đến nơi này." Lâm Mộ Thiên đi vào phòng tắm chuẩn bị cởi quần áo, quay đầu nhìn về thanh niên tuấn mỹ chiếu sáng trong gương, "Em hôm nay sao không đến tham gia tiết mục,?" Hắn vừa cởi quần áo, vừa nhìn người bên cạnh.

Da thịt bóng loáng vô tình triển lộ, Lâm Mộ Thiên cúi người xuống xả nước, quần áo của hắn chảy xuống bên hông, hạ thân mặc quần đùi, tầm mắt của Lâm Việt cứ thế chạy trên người, trành trứ cái mông của hắn, trong ánh mắt của Lâm Việt hiện lên vài tia che lấp.

"Em ngày mai phải đi quay phim, hôm nay ở trong phòng ngủ, hôm nay trong công ty em có việc, cho nên không đi quay chương trình." 

"Quản lý biết không? Em không tính nói cho cô ấy biết hôm nay em đi đâu à, cô ấy chắc chắn sẽ bị ông chủ mắng." Hắn vặn nhỏ nước, quay đầu về phía Lâm Việt, "Anh muốn đi tắm."

Hắn ý bảo Lâm Việt đi ra ngoài, Lâm Việt cái gì cũng khong nói, cầm lấy quần áo của mình đi ra ngoài phòng tắm, nhẹ nhàng mà đóng cửa phòng vệ sinh lại, đến khi Lâm Mộ Thiên tắm rửa xong đi ra, ngọn đèn trong phòng khách đã tắt, tối như mực đến dọa người.

Phòng của Lâm Việt cũng đã muốn tắt đèn, thời gian cũng còn sớm, Lâm Việt như thế nào lại sớm tắt đèn đi ngủ? Nghĩ nghĩ, Lâm Mộ Thiên đi đén sô pha dùng sức ngồi xuống... Một cái gì đó mềm mềm, cùng với tiếng nhẹ nhàng kêu rên, Lâm Mộ Thiên lập tức bật dậy.

"Là ai?" Lâm Mộ Thiên kinh hô.

"Ông chủ của ngươi." Thanh âm bất mãn ở trong không gian yên tĩnh, một đôi mắt tà mị gắt gao trành trứ Lâm Mộ Thiên.

"Vĩnh.... Vĩnh Trình sao cậu lại ngủ ở trên sô pha? Tôi.... tôi không biết cậu ở đây, tôi không cố ý!" Lâm Mộ Thiên đứng lên, mái tóc ướt át rọi sáng dưới ánh trăng, áo tắm hơi hơi rộng mở ẩn ẩn lộ ra lồng ngực trắng nõn....

Vĩnh Trình nhất hạng đều phi thường chán ghét Lâm Mộ Thiên, anh sở dĩ làm cho tên đàn ông lớn tuổi này vào công ty, mục đích là để tra tấn hắn, anh đầu tiên phải đem lão nam nhân này phủng thành siêu sau, rồi từ từ cho hắn nếm thử mùi vị từ thiên đường rơi xuống địa ngục, anh có rất nhiều thời gian chậm rãi chơi trò chơi này, lão nam nhân nhân này tuy rằng có hơi lớn tuổi, nhưng là miến vẫn còn ăn được.

Vĩnh Trình lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người tiếp tục ngủ, căn bản không đem Lâm Mộ Thiên để vào mắt.

Lâm Mộ Thiên đầu giống như bị người ta hung hăng đập vào một cái, xem người đang mặc đồ tây giày da trên sô pha, Vĩnh Trình ngẩng đầu, gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ mặt khó chịu, trong mắt anh tràn ngập hơi thở tà ác, tựa hồ chán ghét Lâm Mộ Thiên đứng ở chỗ này, làm cho Vĩnh Trình trong lòng buồn bực, anh từ sô pha đứng dậy, cởi cà vạt ném cho Lâm Mộ Thiên.

"Biến cho tôi, tôi hôm nay buổi tối ngủ trong đây." Anh đốt một điếu thuốc, để vào miệng, mệt mỏi tựa vào trên sô pha, bộ dáng mệt chết đi được, mái tóc ngắn lù xù phiêu động trong đêm, ngoài cửa sổ thổi tới một trận mát mẻ.

Anh nguy hiểm nheo lại hai tròng mắt, bất mãn nhìn chằm chằm Lâm Mộ Thiên đang đứng sững sờ: "Anh còn không đi, anh cút xa một chút cho tôi! Thấy anh là bực mình." Vĩnh Trình không kiên nhẫn ra lệnh.

Lâm Mộ Thiên lặng yêu không nói gì nhìn Vĩnh Trình đang tràn ngập tức giận, hắn chỉ có thể cực lực trấn định bản thân, gắt gao cầm chiếc cà vạt trong tay, cuối cùng dưới ánh mắt bất mãn của Vĩnh Trình, hắn cũng chỉ máy móc đi vào phòng tắm giặt cà vạt, trong đầu hiện lên vể mặt tà ác của Vĩnh Trình, cón có mỗi lần khi Vĩnh Trình nhìn thấy hắn đều mang theo oán hận, trong lòng nam nhân sẽ không kềm được mà rùng mình.

Sau khi đi ra, Lâm Mộ Thiên trở lại phòng, đem ra một cái chăn thay Vĩnh Trình đắp lên, hắn thật cẩn thận ngồi xuống đối diện, mở TV, mỗi ngày hắn đều làm theo phép xem tin tức giải trí của chính mình.

Từ sau khi cha mình phá sản, hắn liền ký một hợp đồng vào giới giải trí, chủ nợ của hắn chính là Vĩnh Trình, mà gia cảnh của Vĩnh Trình thực phức tạp, Vĩnh Trình có mối quan hệ với giới kinh doanh cùng hắc đạo, tuy rằng không biết anh vì cái gì muốn thành ngôi sao, nhưng là người như thế tiến vào giới giải trí cũng chỉ có một mục đích, là dễ dàng chơi đùa với phụ nữ.

Ngay lúc Lâm Mộ Thiên ở sô pha suy nghĩ liên miên, Vĩnh Trình mở hai mắt, vừa vặn nhìn thấy Lâm Mộ Thiên hướng ngồi trong phòng khách xem truyền hình, trong lòng anh có một cỗ lửa giận không tên, Lâm Mộ Thiên cũng chú ý đến tầm mắt chán ghét của Vĩnh Trình hướng đến mình.

"Thật có lỗi, tôi không phải cố ý đánh thức cậu, tôi chỉ xem tin tức, mới biết được ngày mai phải thế nào ứng đối....."

"Anh câm miệng cho ta, chạy trở về phòng mình."

Tính tình Vĩnh Trình đặc biệt cổ quái, khiến Lâm Mộ Thiên không có việc gì cũng sẽ không tùy tiện đi quấy rầy Vĩnh Trình, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng rất ít.

Chỉ có thể thu hồi tầm mắt tiếp tục xem truyền hình.

"Tôi cho anh tắt TV, anh là nghe không hiểu tiếng người à, hay là mỹ nữ trong TV khiến anh xuân tâm nhộn nhạo luyến tiếc tắt đi?" Vĩnh Trình cực kỳ phiền chán nhìn Lâm Mộ Thiên, anh ngồi trên sô pha, hút một điếu, ngậm ở miệng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm sườn mặt khiến anh sinh ghét của Lâm Mộ Thiên.

Mỹ nữ trên TV đúng là người cùng công ty của họ, so với Lâm Mộ Thiên tuổi còn lớn hơn hai.

"Nói bậy, tôi tắt là được." Lâm Mộ Thiên cầm lấy promote chuẩn bị tắt, lại nhìn thấy hình ảnh của mình tràn ngập màn hình, đôi tay đang chuẩn bị tắt truyền hình, ngừng lại giữa không trung.

"Thành viên của nhóm hợp khí Lâm Mộ Thiên, ngày 7 tháng trước đị bị phóng viên chụp được hình đang hẹn hò với bạn gái, cử chỉ thân mật...." Người con gái xuất hiện trên truyền hình chính là bạn gái của Lâm Mộ Thiên, tháng trước là sinh nhật của Lâm Mộ Thiên thiên, nên họ quyết định hẹn nhau, cư nhiên lại bị chụp hình.

Ngay lúc Lâm Mộ Thiên đổ mồ hôi lạnh, Vĩnh Trình buồn bực đem tàn thuốc trong tay nhẹ nhàng bắn ra, vừa lúc lại bắn đến cánh tay chậm chạp chưa tắt truyền hình của Lâm Mộ Thiên, cơn đau bất ngờ khiến cho Lâm Mộ Thiên ứa ra mồ hôi lạnh, hắn lập tức tắt đi TV, ngẩng đầu vừa lúc gặp phải cặp mắt tràn ngập cười nhạo của Vĩnh Trình, người nọ là cố ý sao? Có vẻ không giống!

"Anh hẹn bạn gái, đều bị phóng viên chụp được, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, đừng để tôi kéo lại. Tôi đem tiền đưa anh lên, không phải để anh làm việc này!" Vĩnh Trình luôn luôn khinh thường nhìn hắn, anh cười nhạo Lâm Mộ Thiên xong, xoay người tiến vào phòng mình, chỉ có Lâm Mộ Thiên ngơ ngác ngồi ở bên ngoài, càng ngày càng cảm thấy người đội trưởng bề ngoài rất hiền lành kia thực đáng sợ.

Vĩnh Trình, ông chủ sau lưng của công ty giải trí Phong Xa, đội trưởng tổ hợp....

Trọng yếu hơn là, Vĩnh Trình so với hắn còn nhỏ tuổi hơn rất nhiều....

Lâm Mộ Thiên bất đắc dĩ đi vào phòng tắm dùng thuốc mỡ bôi lên vết thương, đem phòng tắm rửa một lần, còn thay Vĩnh Trình giặt quần áo.

Hắn cả đêm suy nghĩ, ngày mai hẳn là phải thế thế nào giải thích với giới truyền thông kia, hơn nữa thái độ châm chọc của Vĩnh Trình đối với hắn, làm cho hắn khó có thể đi vào giấc ngủ, ở trong đội ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, dựa vào cảm giác của Lâm Mộ Thiên, Vĩnh Trình hiện tại đá hắn ra khỏi nhóm cũng là có khả năng, Lâm Mộ Thiên trong óc suy nghĩ hàng nghìn hàng vạn, cả đêm cũng không ngủ ngon giấc.