Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Chương 41: Chuyện phiền lòng của Thước Nhạc




Tổ của Khúc Phàm lại có vụ án mới, sửa sân lại mất ba ngày, cây cối mới trồng đã bắt đầu nảy chồi, không bao lâu trong viện sẽ tràn đầy màu xanh.

Cầm địa chỉ Khúc Phàm đưa, Thước Nhạc tìm được nhà thợ làm gia cụ, cũng ở tứ hợp viện, Thước Nhạc đi vào, thấy trong viện để không ít gỗ, có ba người đang ở giữa sân cưa gỗ. Theo lời Khúc Phàm giới thiệu cậu biết sư phụ già ở nơi này là nghệ nhân thủ công truyền thống, tổ tiên là thợ mộc, sớm nhất là vào thời Minh thái tổ.

Gia cụ họ làm hoàn toàn là chế tác thủ công, không dùng máy móc, tuy xưởng không lớn, vẫn rất nổi tiếng ở kinh thành.

“Xin chào, tôi có thể giúp gì cho ngài?” Thấy có người tiến vào, một sư phụ khoảng ba mươi tuổi dừng cưa.

Nghe được câu hỏi nói “Tôi muốn làm đồ gia cụ, có thể sao?”

Vị sư phụ đó lật miếng gỗ lại, “Làm gia cụ, được a, làm dạng gì? Bao nhiêu? Chúng tôi đều có thể làm, song hiện tại công việc nhiều chỉ sợ ngài phải chờ hơi lâu.”

Thước Nhạc cũng không ngạc nhiên, bọn họ làm thủ công nên chắc chắn là chậm, bất quá có thể làm tốt là được “Tôi muốn làm bảy bộ gia cụ kiểu dáng Minh Thanh, thời gian lâu cũng không sao.”

Nghe được lời của cậu ba người đều dừng tay lại, “Bảy bộ?”

“Đúng, bảy bộ.”

Vị sư phụ kia buông cái bào xuống, “Ngài theo tôi đi gặp sư phụ của tôi.”

Theo ông ấy tới sườn viện bên cạnh, trong viện này cũng có vài vị sư phụ đang làm việc, đến tây sương phòng, gõ cửa, một lát sau, một vị trung niên hơn bốn mươi tuổi cau mày mở cửa.

“Sư phụ, vị này muốn làm bảy bộ gia cụ Minh Thanh.”

Người trung niên nhìn Thước Nhạc ngạc nhiên, đẩy kính mắt trên sóng mũi “Chào ngài, vào nhà rồi nói.”

Hơn nửa phòng là chỗ làm việc, chỉ có phía bắc phòng có một bộ bàn ghế cổ. Chính giữa phòng đặt một bàn gỗ phía trên toàn là dụng cụ nghề mộc và một ít giấy lộn xộn.

Sau khi hai người ngồi xuống, vị trung niên bưng tới hai chén trà, “Bên này giờ là tôi phụ trách, tôi họ Lý, ngài định làm gia cụ dạng gì?”

Thước Nhạc uống ngụm trà “Muốn làm gia cụ kiểu dáng Minh Thanh, đặt ở tứ hợp viện, có bảy gian phòng phải bày trí, nếu có thể, tôi hy vọng Lý sư phụ có thể đi xem, tôi không quá am hiểu. Những phòng khác trong nhà cũng cần vài thứ.”

Lý sư phụ gật đầu “Nếu là tứ hợp viện, cần đo lường kích thước. Kiểu dáng thì xem qua rồi nói sau, chính ngài chuẩn bị vật liệu hay chúng tôi trực tiếp làm tất cả?”

“Tôi có gỗ sẵn.”

Lý sư phụ nói “Chúng tôi chế tác hoàn toàn là thủ công, chế tác thời gian dài, nhưng ngài yên tâm chất lượng khẳng định không thành vấn đề. Phí thủ công dựa theo vật liệu ngài cung cấp rồi tính.” Tuy công việc của họ không ít, bình thường công việc khách tự chuẩn bị vật liệu rất nhiều, vật liệu khá tốt thì ông và sư đệ hai người cùng làm, vật liệu bình thường thì đồ đệ của họ làm.

Thước Nhạc không quá quan tâm phí thủ công, chỉ cần làm tốt là được, cậu nghe Khúc Phàm nói đại đồ đệ của Lý thợ mộc cũng họ Lý, có lẽ là vị này “Khi nào thì sư phụ có thời gian, gỗ đặt ở kho hàng, không xa nơi này, tứ hợp viện thì hơi xa.”

Lý sư phụ suy nghĩ một chút, “Giờ liền đi, xem vật liệu trước, rồi đi tứ hợp viện, định ra công viện.”

Thước Nhạc mang Lý sư phụ và đồ đệ của ông tới kho hàng cậu thuê, lúc sáng tới cậu thuận tiện đem gỗ đã xử lý trước trong không gian thả vào. Thước Nhạc thích điêu khắc, lúc rảnh rỗi thì nghiên cứu trong không gian, ở trong không gian xử lý cây cối thành thích hợp cho điêu khắc đã quá quen thuộc với cậu.

Dù sao cũng làm một lần, cậu chọn đều là gỗ tốt, gỗ lim vàng, gỗ tử đàn, hoàng đàn, gỗ đỏ, gỗ hoàng hoa lê.

Mở cửa kho hàng ra, ba người liền thấy từng khối gỗ xếp chỉnh tề trong kho hàng.

Lúc đầu kho hàng tối mờ nhìn không rõ là gỗ gì, cậu đi tới mở đèn lên, trở về thì thấy thầy trò hai người, ghé sát vào quan sát gỗ một cách cẩn thận, vẻ mặt giống như nhìn thấy mỹ nữ tuyệt thế.

Lý sư phụ đầu tiên là nhìn tổng quát, sau đó dừng lại trước cây tử đàn, lấy thước cuộn ra đo, quan sát tỉ mỉ “Đây là gỗ tử đàn đỏ lobular, mỗi cái khoảng 20cm, độ dày lớn, mắt gỗ nhỏ, cực phẩm, là nguyên liệu lâu năm, giờ tìm không ra gỗ tốt thế này.” Bên này Lý sư phụ vừa nhìn vừa nói, đồ đệ ở bên kia kinh hỉ nói với Lý sư phụ “Sư phụ, ngài xem hoàng hoa lê này.”

Lý sư phụ đi qua, cây hoàng hoa lê này đường kính cỡ 69cm, lúc đầu nghĩ là hoàng hoa lê Việt Nam, dù sao hiện giờ hoàng hoa lê Hải Nam là cây được bảo hộ, khối gỗ lớn như vậy trên cơ bản là tuyệt chủng. Giờ nhìn kĩ lại, dầu nhiều, độ dày lớn, trong hồng có tím, đây hoàn toàn là đặc điểm của hoàng hoa lê Hải Nam, nghe hơi lộ ra mùi cây giáng hương, song làm cho ông khó hiểu là cây hoàng cúc lê này độ dày dường như còn lớn hơn hoàng hoa lê Hải Nam.

“Vật liệu là ngài lấy từ HảiNamsao?” Lý sư phụ quay lại hỏi Thước Nhạc.

Cậu lo lắng, sợ cây này khác nhiều so với hiện thực, “Không rõ lắm, đây là ông ngoại của tôi để lại.” Chuyện không thể giải thích chỉ có thể đổ lên ông ngoại.

Lý sư phụ biết hỏi không ra cái gì, song ông cũng xác định, cây này còn tốt hơn hoàng hoa lê HảiNam, hẳn là tinh phẩm trong chúng.

Hai người Lý sư phụ và đồ đệ đi dạo quanh vật liệu trong kho hàng vài vòng, không ngừng tán thưởng, Thước Nhạc nhìn đồng hồ thấy đã chiều, “Lý sư phụ ngài xem chúng ta có nên tới tứ hợp viện xem qua sao?” Nếu không phải vì linh khí trong không gian nhiều, bộ dáng của thực vật cũng không tốt thế, hai ngày trước khi không gian tiến hóa, cây cối cũng tráng kiện không ít, như cây tử đàn này, nguyên bản chỉ có không đến 5cm, trải qua biến hóa phần lớn đều hơn 20cm, bằng không lần này còn chưa thể dùng.

Lý sư phụ đẩy kính mắt, “Nhìn đến những thứ tốt thế này thật là ngoài ý muốn, tôi làm gia cụ nhiều năm mà đây là lần đầu tiên gặp vật liệu tốt như vậy, ngài xem nếu không vội, tôi muốn sư phụ tôi nhìn qua, lão nhân gia đã vài năm không động thủ, nguyên liệu trong kho hàng này đáng giá để lão nhân gia động thủ.”

Thước Nhạc vừa nghe thì vui vẻ “Lý sư phụ, đừng luôn gọi ngài ngài, gọi tôi là Thước Nhạc được rồi. Nói thật, lúc đầu tôi muốn tìm Lý lão gia, nhưng nghe nói ông đã không động thủ vài năm, cũng quên ý đó đi, nghĩ đến tìm ngài cũng giống nhau, giờ khiến lão nhân gia tới xem tôi cầu còn không được.”

Lý sư phụ lộ ra nụ cười đầu tiên từ lúc gặp câu, “Cứ vậy đi, hôm nay sư phụ tôi đi ra ngoài thu tài liệu, ngày mai trở về chúng ta lại đến xem thế nào?”

Gật đầu, hiện tại cậu có nhiều nhất chính là thời gian, lấy di động từ trong túi ra “Được a, số điện thoại của ngài là bao nhiêu?” Đồ đệ ở bên cạnh Lý sư phụ nói số điện thoại, Thước Nhạc gọi qua “Đây là số của tôi, ngày mai liên lạc.”

Lý sư phụ gật đầu “Vậy ngày mai chúng ta liên lạc, đi thôi.”

Về nhà, trong viện không có ai, Lâm thúc Lâm thẩm đến bệnh viện, A Phúc thì vẫn ở nhà, có điều từ lúc nó về, ở chung với mấy con chó ở tiền viện rất tốt, cả ngày dính một chỗ, Thước Nhạc ăn sơ thứ gì, rồi đến thư phòng.

Thư phòng là nhĩ phòng của tiền viện nhà giữa, dùng màn sát đất ngăn ra hai gian, vừa bước vào liền thấy bàn trà đặt ở gần tường phía tây, ghế dựa có tay vịn đặt ở hai bên, phía bắc là một cái tủ sách, bên phải cửa đặt một bàn phía trên là hồ cá, buồng trong có mấy cuốn sách đặt bên cửa sổ. Tường đông đặt một bàn sách lớn và ghế có tay vịn, sát tấm ngăn phía bắc đặt một giường La Hán.

Thước Nhạc vào thư phòng, tìm quyển sách, thư phòng vẫn nóng, từ lúc Thước Nhạc trở về Lâm thúc liền đốt nóng nồi hơi, sợ cậu quen với thời tiết phía nam giờ dễ bị lạnh. Nằm nghiêng lên giường La Hán, xem sách chuyên ngành, khoảng thời gian ăn tết cũng không xem sách, chỉ sợ tới lúc khai giảng phải cố hết sức.

Thời gian thoáng cái trôi qua, Thước Nhạc đang đắm chìm trong sách thì bị tiếng chó sủa quấy rầy, chợt nghe tiếng A Phúc sủa trước cửa, đi ra thấy A Phúc đang cố sức cậy cửa, chẳng qua cửa này là mở từ bên trong.

A Phúc thấy cậu đi ra liền nhảy chồm lên người cậu, Thước Nhạc nâng bụng nó lên cẩn thận không để bùn đất ở chân nó lem lên người, đi ra cửa hai con chó săn đang đứng ở cửa lớn như hổ rình mồi nhìn ra bên ngoài.

Đi ra xem, thì ra là có người tới. Cửa lớn tứ hợp viện là đầu sư tử bằng đồng, trong miệng ngậm vòng đồng, bình thường có người tới gõ nhẹ, tiếng đồng va chạm rất dễ nhận ra, có khi tứ hợp viện cũng để cửa mở, cho dù tiền viện không ai cũng sẽ không có người tiến vào, hai con chó săn rất chuyên nghiệp.

Mở cửa lớn ra, “Tề Mục Phỉ?” Thật là làm cho người khác ngạc nhiên.

Vào thính phòng, Thước Nhạc rót trà, “Anh tới tìm Khúc Phàm sao? Anh ấy không chắc sẽ tới đây.”

Tề Mục Phỉ uống ngụm trà “Tôi không phải là tới tìm cậu ấy, tôi tới tìm cậu.”

“Tìm tôi?” Bọn họ lại không quá quen biết đi.

Tề Mục Phỉ hơi do dự, song vẫn nói ra “Tôi hy vọng cậu có thể tới xem bà nội tôi.”

Bà nội anh liên quan gì tới tôi, Thước Nhạc định nói những lời này ra, đột nhiên lại nhớ tới lão thái thái gặp ở cửa trường năm ngoái, họ Tề, khuôn mặt xinh đẹp của Thước Nhạc bỗng cứng đờ nghĩ tới cái gì, lại nuốt lời nói vào.

Tề Mục Phỉ thấy sắc mặt của cậu biến hóa “Cậu biết đúng không, dì hẳn là nói qua với cậu. Bà nội tôi chính là bà ngoại của cậu, năm trước bà nội đột nhiên bị bệnh, khám ra bị ung thư, tuy là giai đoạn đầu chỉ cần phẫu thuật có thể tốt, nhưng bà đã lớn tuổi nói không chừng liền… Bà rất nhớ cậu, đầu giường đặt đều là ảnh của cậu, tôi mong cậu có thể gặp bà, để bà không còn tiếc nuối mà đi làm phẫu thuật.”

Thước Nhạc nắm chặt tay, lông mi nhăn lại, “Mẹ tôi tới giờ chưa từng nói qua, tôi chỉ là nghe cha mẹ nói chuyện với nhau mà đoán một ít, tôi không rõ tình huống, chuyện này tôi còn phải hỏi qua mẹ tôi, mới có thể quyết định.” Không biết trước kia đã xảy ra chuyện gì, bởi vì chuyện đó, mẹ cậu nhiều năm như vậy cũng không quay về Bắc Kinh.

Tề Mục Phỉ hơi sốt ruột, “Cũng không phải là chuyện gì quấy rầy cậu, chỉ hy vọng cậu đi bệnh viện một lần, chẳng sợ chỉ ở năm phút, để bà nội gặp cậu. Điều này cũng không được sao?”

Thở dài, bình phục lại tâm tình, “Thực xin lỗi.” Mặc kệ chuyện thế nào cậu cũng phải nói với mẫu thân, nếu trộm đi gặp, như vậy sẽ tổn thương mẫu thân.

Tề Mục Phỉ phi thường thất vọng “Vậy được rồi, cậu suy nghĩ đi.”

Có lẽ cũng không phải là không có chuyển biến, việc này hoàn toàn phải xem ý mẫu thân.

Hai người trầm mặc, Tề Mục Phỉ ngồi một hồi thì chào đi về, Thước Nhạc tiễn ra bên ngoài, đi ra tứ hợp viện Tề Mục Phỉ vẫy tay với Thước Nhạc, trong lòng nghĩ theo huyết thống thì Thước Nhạc cũng là em của mình, chỉ là không biết có cơ hội nghe cậu gọi một tiếng anh hay không.

Tề Mục Phỉ đi rồi, Thước Nhạc vẫn do dự không biết có nên gọi điện không, nghĩ chờ Khúc Phàm về để anh ra ý kiến, đã khuya Khúc Phàm vẫn chưa về, cậu cũng không có hứng thú đọc sách, chỉ dựa vào kháng, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc Khúc Phàm trở về, đã hơn nửa đêm, vừa vào cửa thùy hoa liền thấy đèn trong nhà mở, đi vào thấy màn mở ra, bên trong là khuôn mặt Thước Nhạc đang ngủ.

Vào phòng cởi quần áo ra, bỏ đi khí lạnh rồi mới tiến lên ôm lấy Thước Nhạc đặt cậu lên giường.

“Uhm, anh đã về sao, ăn gì chưa?” Bị anh ôm, Thước Nhạc liền tỉnh, trong lòng có việc ngủ cũng không say.

Thấy cậu tỉnh lại, thuận thế lại thả xuống, ngồi vào cạnh cậu “Anh ăn rồi.” Cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi đỏ.

Hai tay ôm cậu, dựa sát gắt gao, giống như thuốc phiện muốn cai cũng không được, càng muốn hấp thụ ấm áp trên người yêu, dựa sát vào nhau, xuyên qua da thịt có thể chạm tới cảm giác rung động trong lòng. Sẽ cảm nhận rõ ràng người đàn ông này là của mình, là yêu mình. Muốn cho đi càng nhiều, muốn đặt dấu vết sâu trong linh hồn người đó.

Tình cảm mãnh liệt qua đi hai người nằm trên kháng, Thước Nhạc dựa vào Khúc Phàm, nói chuyện hồi chiều Tề Mục Phỉ tới cho anh nghe.

“Bà nội Tề Mục Phỉ là bà ngoại em? Vậy phụ thân không phải là cậu em sao.” Khúc Phàm có phần phản ứng không kịp.

Thước Nhạc vỗ ngực Khúc Phàm một cái, ‘ba’ một tiếng giòn vang “ Ông ấy và mẹ em hình như là cùng mẹ khác cha. Cụ thể em cũng không rõ. Em đang nghĩ nên hỏi mẹ không, chờ anh về tư vấn cho em.”

Sờ mái tóc mềm mại của cậu, “Anh thấy em nên hỏi qua, trước kia cô chú không nói với em có thể là vì em còn nhỏ, giờ em đã trưởng thành hẳn là có thể cho em biết, vả lại dù sao cũng là máu mủ tình thâm, nói sao hai người cũng là mẹ con, qua nhiều năm như vậy oán khí cũng tiêu, huống chi, mẫu thân của em hẳn là cũng muốn hòa giải, nếu không sao lại cho em tới Bắc Kinh học. Cô đương nhiên là biết ở Bắc Kinh thì sẽ gặp rồi.”

Thước Nhạc áp vào ngực anh, “Anh còn nhớ không, năm ngoái có một lần anh đến trường đón em, bên cạnh em có một lão thái thái, là bà ngoại em, mẹ em lớn lên rất giống bà, em nghĩ lúc đó có lẽ là bà tới trường gặp em.”

Khúc Phàm cũng nhớ tới “Trách không được lúc đó anh cảm thấy bà cụ quen mặt, em lớn lên giống bà ngoại. Ngày mai em gọi điện thoại liền biết đáp án.”

Gật đầu “Uhm, anh cũng mệt một ngày, ngủ đi.” Kỳ thực đáp án đã ở trong lòng, chỉ là cần Khúc Phàm ủng hộ.