Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Chương 77: Tiễn bước




Nhận được tin tức trong vòng một buổi sáng Ngô thẩm chuẩn bị tốt giường chăn cho trẻ em, đứa bé được xếp vào tây sương phòng ở hậu viện, gần cửa sổ phía đông phòng bắc đặt một cái kháng lớn, ánh mặt trời vào đông chiếu xạ ở kháng, gian nhĩ phòng bên cạnh làm phòng giặt quần áo. Cơ thể mềm nhỏ của đứa bé mỗi khi khóc cứ như chú mèo nhỏ, vì tăng sức đề kháng cho đứa bé, Thước Nhạc dùng nước hồ pha sữa, mỗi ngày Lâm thẩm đều phải cho bé cưng bú một lần, tuy là sản phụ lớn tuổi, sữa của Lâm thẩm vẫn thực nhiều, cơ thể qua một tháng cũng khôi phục bình thường, Tiểu Hổ nhà cô cũng phi thường khỏe mạnh, lớn gần bằng bé cưng còn cân nặng thì gấp đôi, tiếng khóc như sét đánh, cả sân đều có thể nghe thấy.

Thoạt nhìn bé cưng đã khỏe mạnh rất nhiều, sắc mặt có chút đỏ ửng, mấy ngày nay Thước Nhạc đi theo ngủ với bé ở tây sương phòng, vốn Khúc Phàm cũng muốn đi theo, lại bị Thước Nhạc bác bỏ, ban ngày anh còn phải đi làm thời gian nghỉ ngơi nhất định phải đảm bảo. Vì thế mấy ngày nay Khúc Phàm lại sinh ra oán niệm với bé. Dù sao Thước Nhạc còn trẻ nên chăm sóc trẻ con vẫn còn thiếu sót, ngày thường đều là nhờ Ngô thẩm giúp đỡ, chăm sóc đứa bé rất tốt.

Một tuần sau Thước Nhạc đang ngồi trên kháng trong phòng, hai đứa trẻ nằm song song ở một bên, đều đã tỉnh, nghiêng đầu không biết đang nói cái gì a…a… Lâm thẩm và Ngô thẩm ngồi ở đầu giường may bao gối. Ba người đang tán gẫu câu được câu mất, thì điện thoại của Thước Nhạc vang lên, Khúc Phàm gọi tới, “Nhạc Nhạc, chuyện của bé cưng đã rõ ràng rồi.” thanh âm của Khúc Phàm hơi do dự.

Thước Nhạc nhìn bé, “Nói đi, sao lại như vậy?”

Khụ… “Uhm, vì bệnh viện có camera theo dỗi, bọn anh tra được người vứt bỏ bé, không phải là cha của nó, hắn là một người què, bọn anh tìm hiểu nguồn gốc thì bắt được một nhóm tội phạm lừa bán trẻ em. Hôm qua hắn đã khai ra đứa bé là hắn trộm ở bệnh viện, sau hi tra xét thì cha mẹ ruột của đứa bé đã tìm ra, cũng liên hệ rồi, lát nữa anh về đón em nga?”

Thước Nhạc thở nhẹ ra, “Có thể xác định chính xác sao? Sao tên què kia lại vứt bỏ đứa bé ở bệnh viện?”

Khúc Phàm không nghe ra được cảm xúc của cậu “Cơ thể của đứa bé không tốt, hơi sốt, tên què đem nó tới bệnh viện kiểm tra, không ngờ là bị bệnh tim bẩm sinh, mới sinh ra ý nghĩ đó. Vả lại đứa bé này cũng chỉ là mượn gió bẻ măng mà trộm tới, mà nói ra, thì bệnh viện nơi đứa bé sinh ra cũng có trách nhiệm rất lớn, là sai sót của họ, hôm qua đã làm xét nghiệm AND, bệnh viện cũng có ca bệnh của đứa bé, cha mẹ của nó đã xác đinh chắc chắn.”

Thước Nhạc nhìn bé “Anh đem cha mẹ nó về nhà chúng ta đi, trời bên ngoài lạnh lắm cũng đừng gây sức ép.”

Khúc Phàm ừ một tiếng “Được, em chuẩn bị đi, lát nữa anh về.”

Thấy cậu cúp máy, Lâm thẩm hỏi “Thế nào tìm được cha mẹ rồi?”

Thước Nhạc nhìn bé cười “Dạ tìm được rồi, lát nữa sẽ tới đón, chúng ta phải chuẩn bị nhanh một chút.”

Lâm Thẩm và Ngô thẩm nhìn nhau, không nói gì, Lâm thẩm ôm Tiểu Hổ về tiền viện, Ngô thẩm giúp Thước Nhạc thu dọn đồ của đứa bé, bé cưng mới tới một tuần, Thước Nhạc đã chuẩn bị không ít đồ cho nó, chăn đệm bình sữa linh tinh đều là hai bộ, máy thứ này cũng không biết mua, liền đến cửa hàng đồ dùng trẻ sơ sinh mua thứ đắt nhất. Thu thập ra cũng đây hai túi du lịch.

Thu dọn xong Thước Nhạc ngồi cạnh đứa bé, mặt mũi của nó đã mở ra, bộ dáng nhìn thấy tốt hơn.

Nghe tiếng nhìn ra cửa sổ, Khúc Phàm đi phía trước, bên người là hai cảnh sát, phía sau là một cặp vợ chồng trẻ, nhìn cách ăn mặc điều kiện gia đình hẳn là không tồi, khí chất hai người đều rất tốt, cô gái thì có vẻ nhu nhược, vẻ mặt cũng rất kích động.

Mang dép ra khỏi phòng, đóng cửa ngăn lại, cửa lớn ở gian ngoài để thông khí nên không đóng, song vẫn có rèm cửa nên trong phòng cũng không lạnh.

Khúc Phàm vào nhà, liền thấy Thước Nhạc đứng ở cửa, nhìn sắc mặt của cậu, không có gì lạ, thở nhẹ ra “Đứa bé ngủ rồi sao?”

“Không có.” Ánh mắt nhìn về đôi vợ chồng.

Người đàn ông môi run run, giống như muốn nói cái gì, người phụ nữ thì mặt ửng hồng, ánh mắt đỏ lên.

Khúc Phàm đi đến trước mặt Thước Nhạc, “Đây là cha mẹ của bé.”

Thước Nhạc cười cười “Ngồi xuống trước đã, mọi người đều mang theo khí lạnh, cởi áo khoác rồi hẳn vào, đứa bé tất cả đều tốt.”

Người phụ nữ gật đầu rơi nước mắt “Cảm ơn, cảm ơn.” Dường như ngoài những lời này thì không biết nói gì khác.

Hai vợ chồng vào bắc ốc, rốt cục gặp được bảo bối mất tích hơn nửa tháng của mình, kích động chạy tới, cẩn thận lại gần, đứa bé tất cả đều rất tốt, sạch sẽ, sắc mặt hồng hào, thấy người đến gần cũng không sợ hãi, mắt trừng to tròn vo nhìn nhìn.

Hai vợ chồng cẩn thận ôm lấy nó, nước mắt đầy mặt.

Khúc Phàm tiễn hai người đi, trở lại tây sương phòng, thấy Thước Nhạc đang thu dọn phòng, liền ôm lấy cậu từ phía sau “Luyến tiếc?”

Vỗ vỗ tay anh “Không.”

“Em không vui!”

Nghiêng đầu qua một bên “Có một chút, chỉ là cảm thấy, nếu lúc đó bệnh viện cẩn thận hơn, sẽ không có chuyện như vậy, giám hộ phòng bệnh hẳn là có chế độ đầy đủ, loại chuyện này không nên xảy ra.”

Thân thể tiến về phía trước “Hy vọng bệnh viện có thể học được một bài học, đừng làm chuyện như vậy lại xảy ra.” Ngồi trên kháng, ôm Thước Nhạc vào trong ngực “Anh còn nghĩ tới em sẽ buồn khổ.”

Liếc anh một cái “Quả thật là em có thích đứa bé, nhưng giờ nó có thể quay về bên cha mẹ em cũng rất vui mừng, luyến tiếc thì có chút, đau buồn thì không có, cũng không phải sau này không thể gặp, hiện tại em là cha nuôi của nó, muốn gặp thì đi gặp cũng không có gì không tốt.”

“Anh nghĩ đến em muốn nuôi nó. Không phải là đứa bé đó rất thích em sao?”

“Anh cũng không phải không biết tình huống của em, đứa bé càng nhỏ càng cảm giác mạnh về linh khí trên người em, đương nhiên là thích em, trẻ con vẫn là sống với cha mẹ tốt hơn. Đối với bé cưng, em còn là thương tiếc nhiều hơn, em thích sự vui sướng trong mắt nó khi nhìn thấy em, loại cảm giá này rất tốt, khiến lòng em thấy ấm áp. Em thích cảm giác này. Em không ngại nhận nuôi nó, nhưng em lo chính là mình có thể làm một người cha tốt hay không. Giờ cha mẹ nó tới đón nó đi, lòng em lại có thể buông xuống.”

Rốt cục Khúc Phàm cũng yên tâm. Anh chỉ sợ Thước Nhạc đau buồn.

Thước Nhạc nghiêng đầu “Sau này chúng ta tốt nhất vẫn là không cần nhận nuôi con, chúng ta có Quả Quả là đủ rồi, mấy ngày nay em phát hiện chính mình thừa nhận không nổi nhiều như vậy. Lúc anh gọi điện cho em em đã thở dài nhẹ nhõm, mấy tối này vẫn lăn qua lăn lại ngủ không yên, lo lắng thân thể của đứa bé, lo lắng tương lai của nó, cảm giác áp lực rất lớn, nhận nuôi con ý nghĩa trách nhiệm trên người chúng ta tăng lên. Nó khác với Quả Quả.”

Khúc Phàm cười cười “Chính là em còn chưa chuẩn bị tốt để làm cha, có lẽ hai chúng ta đều chưa chuẩn bị tốt, Quả Quả là bất đồng, lần đầu tiên em gặp nó nó đã năm tuổi, nó không hoạt bát ầm ĩ như những đứa trẻ khác, có tính cách của chính mình, chúng ta không cần phải quan tâm quá nhiều, Triệu ca và Triệu tẩu qua đời lại là ràng buộc đối với chúng ta, tình cảm cha con vì thế mà dễ thành lập. Mà bé cưng thì khác, nhận nuôi nó thì điều phải đối mặt nhiều hơn, chúng ta đều chưa chuẩn bị tốt, cũng không có tinh lực chăm sóc nó. Không phải là chúng ta đã bàn rồi sao? Chờ Quả Quả lên đại học, lúc đó điều kiện nhận nuôi của em cũng đủ, chúng ta lại nhận nuôi một bé gái, thời điểm đó chúng ta đều trưởng thành có thể đảm đương tất cả, giờ chúng ta còn quá trẻ.”

Thước Nhạc gật đầu “Hiện tại đối với chúng ta mà nói, Quả Quả là quan trọng nhất. Nhưng về sau chúng ta cũng có thể thường xuyên thăm bé cưng.”

Dựa vào lòng Khúc Phàm, Thước Nhạc nhắm mắt lại, trong lòng có điều không nói với Khúc Phàm, lần này xúc động mang đứa bé về, kỳ thực trong lòng cũng có mong chờ, có thể là nghĩ tới nguyện vọng của bác về đứa nhỏ, cũng có thể là do đề nghị trước của Khúc phụ, mà điều tiếc nuối nhất là cậu và Khúc Phàm không thể có con của chính họ, một đứa bé mang huyết mạch của họ. Bé cưng cậu rất thích, nhưng vẫn không thể đánh tan được tiếc nuối này.

Buổi tối nhìn khuôn mặt ngủ say của bé, Thước Nhạc thậm chí còn nghĩ tới nếu nó là bé gái thì tốt rồi, như vậy cậu và Khúc Phàm liền đầy đủ. Một ý nghĩ thực điên cuồng trong đầu cậu.