Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Chương 99: Ra đời




Sau khi đi thi về, Thước Nhạc liền cảm giác đứa bé sắp ra đời, tối ngày ba mươi Thước Nhạc lại mơ thấy đóa sen đó, nhưng lần này cậu thấy cục cưng của bọn họ rất rõ, là một bé trai mập mạp kháu khỉnh, đứa bé nằm trên đài sen, Thước Nhạc cảm giác được đây chính là con của cậu và Khúc Phàm, cậu có thể cảm nhận được một loại liên hệ với đứa bé, loại liên hệ này khiến cậu biết được tâm tình, yêu cầu của nó, cho dù cách rất xa cũng có thể biết đứa bé có khỏe hay không, đây là sự liên hệ của huyết thống.

Mở to mắt, Thước Nhạc cảm giác linh khí trong người chảy không ngừng về phía bụng. Cậu biết cục cưng sắp sinh ra, nhẹ nhàng vỗ Khúc Phàm.

Mấy ngày này Khúc Phàm rất thận trọng, Thước Nhạc chỉ vừa động anh đã tỉnh, “Sao vậy? Sắp sinh sao?”

Thước Nhạc gật đầu “Uhm, nhanh, chắc là hôm nay, em muốn ngâm nước hồ một lúc.” Như vậy có thể khiến cơ thể của cậu ở trong tình trạng tốt nhất.

Suy nghĩ, “Tốt. Anh ôm em đi.” Vội xuống giường mặc quần áo. Ôm cậu vào phòng tắm.

Có lẽ là bởi mất nhiều linh khí, cơ thể của cậu mềm nhũn không có sức, chỉ có thể mặc cho Khúc Phàm giúp cậu “Anh giúp em lấy cái áo lông lớn lại đây đi, em không mặc quần áo dài, khoan gọi cha mẹ, có lẽ cũng còn lâu.”

Khúc Phàm gật đầu, “Em ngâm đi, anh đi chuẩn bị.” Cho dù trong lòng lo lắng Khúc Phàm cũng bắt buộc chính mình phải tỉnh táo, lúc này tuyệt đối không thể loạn.

Tuy không muốn khiến cha mẹ phải dậy sớm, nhưng hai cặp cha mẹ cuối cùng vẫn thức dậy, vì Khúc Phàm ra ra vào vào, mà thời gian này cả bốn đều bất an nên liền phát hiện.

Ngâm tắm xong Thước Nhạc cảm thấy tốt hơn nhiều, cảm giác đứa bé sắp sinh càng mãnh liệt hơn. Khúc Phàm ôm Thước Nhạc mặc áo lông lớn vào đông sương hậu viện, giường đặt ở phòng phía nam, đã chuẩn bị đồ đầy đủ, trừ bỏ những thứ cần thiết, trong phòng không đặt gì khác, giờ nhìn thực trống trải.

“Chị Dương, để chúng tôi giúp cái gì đi.” Ngô thẩm nắm tạp đề đứng ở cửa phòng bếp, nói với Thước mẫu, Lâm thúc Lâm thẩm cũng đứng ở cạnh cửa.

Thước mẫu hơi sửng sốt, nói ra thì ba người ở đây lâu như vậy, tất cả mọi người cũng có tình cảm, không nói cho bọn họ là sợ họ không thể nhận, không ngờ họ đã phát hiện.

Thước mẫu bưng canh gà trên bếp xuống “Hai em và anh Lâm phỏng chừng đều đã phát hiện, tôi cũng không muốn gạt mọi người, chúng tôi cũng không xem mọi người là người ngoài, hai vợ chồng anh Lâm, ở cái nhà này cũng đã mười năm, em Ngô thì tới đây được một năm. Chúng ta đều sống rất tốt, nhà này trong ngoài không có mọi người cũng không xong.

Nhạc Nhạc và Khúc Phàm ở cùng nhau, mọi người đều thực khoan dung với hai đứa, tôi cũng nhận ra mọi người là thực lòng chúc phúc bọn chúng, không dùng ánh mắt kì thị nhìn chúng. Nhạc Nhạc nhà chúng tôi năm thi lên cao trung về quê gặp được kì ngộ, cơ thể thay đổi, tháng tư năm nay, phát hiện nó mang thai, là con của nó và Khúc Phàm. Hôm nay đứa bé sắp sinh ra.” Thước mẫu tạm dừng một lát “Việc chính là như vậy, mọi người nếu không thể nhận…”

“Chị Dương, chị nói vậy là thế nào.” Ngô thẩm ngắt lời Thước mẫu, “Chị Dương, chúng ta sống cùng nhau một năm, tôi là một quả phụ, tuy nói con trai con gái đều giống nhau, nhưng ở thôn tôi cũng không có chuyện con gái lấy chồng còn mang theo mẹ, em tôi giới thiệu tôi tới đây, nói thật, là phúc của tôi, mọi người không xem tôi là người ngoài, tôi cũng xem nơi đây như nhà của mình, Nhạc Nhạc cũng giống như con tôi vậy, có chuyện gì là không thể nhận chứ, vả lại, chúng tôi thấy Nhạc Nhạc và Khúc Phàm hạnh phúc, chúng tôi thực vui mừng, vốn hai đứa không thể có con là một tiếc nuối, giờ Nhạc Nhạc có bản lĩnh mang thai, chúng tôi còn mừng thay hai đứa.”

“Đúng vậy chị Dương, tôi và lão Lâm, hai người chúng tôi vốn nghĩ cả đời này cũng không thể lại có con, chính là nhờ chị và Nhạc Nhạc giúp, giờ chúng tôi có Tiểu Hổ, cuộc sống thực hạnh phúc, chúng tôi cũng mong Nhạc Nhạc chúng nó hạnh phúc. Tuy việc này thực kỳ lạ, nhưng đây không phải là chuyện tốt sao.” Lâm thẩm cũng vội tỏ thái độ.

Dương Hiểu Uyển nở nụ cười, “Có hai người giúp, tôi cũng an tâm, sau này còn phải nhờ mọi người hỗ trợ.”

“Để tôi múc.” Ngô thẩm chạy tới bưng canh gà.

Gần đến trưa thân thể của Thước Nhạc phản ứng càng lớn, mặt trời hôm nay dường như rất ấm áp, Thước Nhạc cảm thấy hoa sen trong cơ thể như muốn tách ra, chuyện này trước kia cũng đã từng xảy ra, nhưng không mãnh liệt như hôm nay, rất nhanh hoa sen liền hiện trên người, cành dây phủ kín cả gian phòng.

“Khúc Phàm, mở cửa sổ ra.” Thước Nhạc không ngờ chuyện lại thế này.

Khúc Phàm nhanh chóng mở hết cửa sổ bốn phía, cành dây rất nhanh lan tràn ra phía ngoài, dần dần phú kín hậu viện và tiểu viện phía đông, lúc này mọi người mới thấy may mắn là chọn gian phòng này làm nơi sinh. Khiến cậu có càng nhiều không gian.

“A” tiếng kêu của Thước Nhạc làm mọi người lo lắng.

Khúc Phàm chạy nhanh tới trước giường, thấy Thước Nhạc đầy mồ hôi, bộ dáng rất thống khổ, “Sao vậy? Đau ở đâu?” Thấy bộ dạng đau đớn của cậu khiến tâm Khúc Phàm cũng đau theo.

“Bụng…” Thước Nhạc cảm giác bụng mình đau như thể bị xé rách, vén quần áo lên, liền thấy, dây sen dính liền với bụng cậu, một đóa hoa sen hiện lên ở bụng, theo sự xuất hiện của hoa sen cơn đau càng tăng lên, giống như có thứ gì muốn tách ra, hoa sen càng rời cơ thể cậu, hoa của nó lại càng lớn hơn, đóa hoa sen này là huyết hoa sen, màu của nó đỏ như máu.

Mọi người vây quanh Thước Nhạc, cái gì cũng không làm được, Khúc Phàm chỉ có thể để Thước Nhạc cầm tay anh, không ngừng cổ vũ cậu.

Gần một tiếng, đóa hoa sen hoàn toàn tách khỏi người Thước Nhạc. Lúc này nhìn trên người Thước Nhạc, ở bụng còn có phiến lá, hoa sen lại biến mất, có lẽ là đóa hoa sen vừa tách ra.

Hoa sen tách khỏi cơ thể, đau đớn giảm bớt, Thước Nhạc dần dần có tinh thần, thấy Khúc Phàm ôm cả đóa hoa sen, cậu biết cục cưng còn chưa sinh ra, vươn tay tiếp đóa sen. Cậu đem linh khí truyền vào trong đó. Đây là lần đầu tiên cậu dùng tay truyền linh khí cho người khác, song làm lại rất thuần thục.

Linh khí đưa vào khiến đóa hoa dần mở ra, tầng bên ngoài bóc ra, một cánh hai cánh, ba cánh hoa rơi xuống, giây lát hóa thành ngọc, tổng cộng hai mươi bảy cánh hoa, hóa thành hai mươi bảy phiến ngọc. Khi phiến ngọc cuối cùng rơi xuống, liền thấy cục cưng phía trên đài sen, không có tâm tư để ý sự biến hóa của cánh hoa, ánh mắt mọi người chỉ nhìn chằm chằm đứa bé bên trong, đó là một nhóc con xinh đẹp, trên người ẩm ướt, lại rất sạch sẽ, tóc đen dính trên đỉnh đầu, một đôi mắt to trong suốt, mũi nhỏ tinh xảo, môi hồng hơi mở, lộ ra phần lợi còn chưa có răng.

“A…a…a…a a..a” không khóc lớn như trẻ mới sinh, như thể đứa bé có thể nhận ra mọi người, cười với Khúc Phàm và Thước Nhạc. Khiến mới người đều rất ngạc nhiên.

Khúc Phàm cẩn thận vươn tay nhẹ nhàng bế đứa bé lên, Thước Nhạc cảm giác tâm thần chấn động, cái cảm giác tương liên bỗng trở nên nhạt, một nỗi trống rỗng thay thế “Oa” đứa bé trong lòng Khúc Phàm đột nhiên khóc lớn lên, khiến Khúc Phàm bối rối tay chân, Thước mẫu và Khúc mẫu cũng lại ôm, đáng tiếc cũng không có hiệu quả, chỉ có thể trao đứa bé cho Thước Nhạc.

Buông đài sen trong tay, vươn tay ôm đứa bé vào lòng, sự liên hệ với đứa bé giờ có chút khác trước đó. Nhìn cậu nhóc không khóc nằm im trong lòng, sờ mảnh ngọc biến từ cánh sen, và đài sen biến thành ngọc ngay khi cục cưng rời khỏi. Trong lòng cậu hiểu ra, đóa hoa sen này, hắn là một thể với cậu, ở trong cơ thể cậu, rồi khi cục cưng rời khỏi đóa sen, sự liên tiếp với nó bị cắt đứt. Cục cưng mới chính thức sinh ra. Nó cũng hoàn thành sứ mệnh của mình.

Bởi vì truyền quá nhiều linh khí, lại thêm sự đau đớn lúc đầu, đứa bé này khiến cậu tốn rất nhiều tinh thần, không được một hồi Thước Nhạc liền ngủ.

Ánh sáng mặt trời rọi xuống, sân lấp đầy phiến lá, đang giãn ra dưới thái dương, năng lượng từ ánh mặt trời thông qua dây cành rót vào người Thước Nhạc, tu bổ cơ thể mệt mỏi của cậu.