Đại Việt Truyền Kỳ

Chương 38: Trốn chạy




Chẳng mấy chốc, một đàn Huyễn Dực Giáp Trùng dần dần lộ hiện, đếm sơ sơ cũng đến mấy trăm, con nào con nấy bộ dáng hung hãn, cái vòi phía trước không ngừng quay mòng mòng.

Vừa di chuyển, bọn chúng vừa phát ra thanh âm rè rè rất khó chịu.

Phạm Văn Long vốn là một kẻ điềm tĩnh nhưng đứng trước tình huống này da đầu bỗng tê dại, hai màng tai như ù đi, lông chân lông tay dựng đứng cả lên. 

Mặt mày Phạm Văn Long đầy vẻ khổ sở, nghĩ bụng: “Mẹ nó, sao kéo nguyên dòng họ ra ngoài này dạo chơi thế này?”

Trong Tây Nguyên cấm địa, gặp phải siêu cường linh thú cấp năm Bôn Diệm Báo Vương hoặc một bầy Huyễn Dực Giáp Trùng thế này chỉ có con đường chết.

Mấy trăm con Huyễn Dực Giáp Trùng, tương đương với mấy trăm gã đỉnh giai Nhân vực. Mà loài linh thú sống bầy đàn như vậy nhất định còn có con cầm đầu, nói không chừng đã tiến hóa lên linh thú cấp bốn, thực lực ngang ngửa với hạ giai Linh cấp. Phạm Văn Long mới chỉ là Nhân vực cấp chín, đến kẻ ngu đần cũng đoán ra kết cục sẽ như thế nào. 

Phạm Văn Long cảm thấy một áp lực rất lớn, trong lòng liền có chút khẩn trương. 

Nhìn khoảng cách đàn Huyễn Dực Giáp Trùng đã rất gần, Phạm Văn Long chẳng thiết tha gì nữa, vội vàng phóng xuất linh lực, ba chân bốn cẳng chạy một mạch.

Con Huyễn Dực Giáp Trùng còn lại thấy vậy càng tru tréo lớn hơn, tựa như đang thúc giục đồng bọn.

Chỉ vài nhịp thở, đàn Huyễn Dực Giáp Trùng đã xuất hiện ngay tại vị trí mà Phạm Văn Long vừa biến mất. Dẫn đầu đàn là một con Huyễn Dực Giáp Trùng cực kỳ cường tráng, chẳng những kích thước to gần gấp đôi so với đồng bọn, mà khí tức bùng phát ra hiển nhiên đã đạt đến linh thú cấp bốn, hẳn là Huyễn Dực Giáp Trùng Vương.

Con Huyễn Dực Giáp Trùng Vương đưa ánh mắt lạnh lùng u ám nhìn về xác chết con bên dưới. Trong hai tròng mắt đỏ rực hiện ra chỉ toàn là sát ý!

Nó hếch cái vòi lên, thanh âm rè rè phát ra. Ngay lập tức, từ bốn phương tám hướng, đàn Huyễn Dực Giáp Trùng bay vọt đi, cấp tốc đuổi theo phương hướng mà Phạm Văn Long vừa chạy.

Lại nói, Phạm Văn Long vừa nhận thấy tình hình không ổn, liền đánh bài chuồn “tẩu vi thượng sách”. Thế nhưng mới di chuyển được một quãng ngắn, bỗng nghe phía sau vù vù tiếng gió, vừa ngoái cổ nhìn một cái bất giác từ trán tới lưng mồ hôi đổ ra như tắm, tim đập loạn xạ như muốn nhảy vọt lên.

- Không xong, chúng đuổi theo ta rồi.

Buông một câu than thở, Phạm Văn Long một cước đạp mạnh xuống đất, thân hình tựa mũi tên rời dây cung bắn đi cực nhanh.

Ngay phía sau, hơn trăm con Huyễn Dực Giáp Trùng đang cưỡi gió bay đến. Dẫn đầu là khoảng hai chục con thân hình cường tráng, nhất định là thành viên tinh anh trong đàn. Bỗng thấy hai cánh vũ động, đám tinh anh nhanh chóng tách ra khỏi đội ngũ, tốc độ đột nhiên tăng vọt, nháy mắt đã thu hẹp khoảng cách với Phạm Văn Long.

Phạm Văn Long cảm giác huyết dịch trong cơ thể bắt đầu sôi lên. Hắn cảm nhận rõ ràng sự nguy hiểm đang ở ngay phía sau lưng, tinh thần không dám buông lỏng, vội rẽ đường tiếp tục chạy trốn.

Tại khu vực Tây Nguyên, Bôn Diêm Báo là quần thể linh thú thú cường đại nhất. Kế sau đó chính là đám Huyễn Dực Giáp Trùng này. Không giống như Bôn Diệm Báo vốn chỉ có thể di chuyển trên mặt đất, Huyễn Dực Giáp Trùng sở hữu hai đôi cánh nên có khả năng bay lượn, mà tốc độ cũng cực kỳ nhanh.

Thông thường, cảnh giới hạ giai hay thậm chí trung giai Linh cấp mà gặp phải một đàn Huyễn Dực Giáp Trùng cũng chỉ có cách tháo chạy, chứ đừng nói đến Nhân vực.

Phạm Văn Long cùng hơn hai chục con Huyễn Dực Giáp Trùng bắt đầu cuộc rượt đuổi. Nháy mắt đã chạy qua mấy mươi dặm đường rừng.

Hiện tại, Phạm Văn Long vẫn kiên trì lựa chọn cách di chuyển dưới mặt đất, không dám dùng Phong Quyển Tàn Vân bay lên, bởi vì trên không quá trống trải, mà tốc độ đám linh thú này cực cao, như vậy rất dễ bị đuổi kịp. Ở dưới đất còn có thêm cây cối và các loài dây leo cản đường, do đó có thể kiềm chế tốc độ bọn chúng.

May mắn Phạm Văn Long vừa học được thân pháp Phong Quyển Tàn Vân, nên di chuyển với tốc độ khá cao vẫn dễ dàng né tránh các chướng ngại trên đường. Len lỏi qua các bụi cây, chạy thục mạng một hồi mà vẫn không sao thoát khỏi sự truy đuổi. Trong lòng phát khổ, rủa thầm: “Hi vọng chúng mày đâm đầu vào thân cây mà chết đi.”

Đám Huyễn Dực Giáp Trùng tinh anh nào phải tầm thường. Tuy bị cây cối che chắn cản đường là vậy nhưng bọn chúng rất nhanh lạng lách kịp thời, không dễ bị cản lại.

Tốc độ của hai chục con Huyễn Dực Giáp Trùng này so ra vẫn cao hơn Phạm Văn Long một chút, hắn chỉ có thể không ngừng đột ngột thay đổi phương hướng trốn tránh. Hơn nữa cái vòi trên đầu đám Huyễn Dực Giáp Trùng còn bất ngờ phun ra mấy đạo công kích khiến Phạm Văn Long phải vội vàng lạng đông né tây. Nếu không cẩn thận đã mấy lần mém bị đánh trúng.

Mới đó, đã có vài con Huyễn Dực Giáp Trùng áp sát, tốc độ bọn chúng thực quá nhanh, hơn nữa lại linh hoạt đến phát sợ, những chiếc móng vuốt sắc bén liên tiếp vươn ra, găm thẳng vào người Phạm Văn Long.

Vòng bảo vệ sơ cấp Thủy hệ trước công kích của đám Huyễn Dực Giáp Trùng run lên nhè nhẹ, chỉ vài ba cái liền bị công phá.

Xoẹt!!! 

Xoẹt!!!

Bên vai của Phạm Văn Long bị một con Huyễn Dực Giáp Trùng cào trúng, máu tươi tóe ra, vết thương sâu hoắm lòi cả xương trắng. Không hổ là linh thú cấp ba, thực lực đỉnh giai Nhân vực, ra tay cũng rất quyết đoán, tàn bạo.

Lập tức, trên bàn tay trái, Bạch Mai nhẫn dịu dàng phát ra một nguồn chân linh khí tinh thuần, cấp tốc chạy thẳng lên miệng vết thương, từ từ chữa trị.

Phạm Văn Long cắn răng nhịn đau, vận dụng cực hạn Phong Quyển Tàn Vân đề thăng tốc độ lên gấp đôi, miệng không dám kêu lên một tiếng. Tuy nhiên tốc độ càng cao thì nguồn linh lực tiêu hao càng lớn, nhưng nếu đứng lại chỉ có duy nhất con đường chết. Không tính đến hơn hai mươi con Huyễn Dực Giáp Trùng tinh anh, phía sau còn cả trăm con khác nữa, dù có ba đầu sáu tay cũng chẳng thể nào chống đỡ nổi đàn linh thú điên loạn này. 

Thật sự là quá sức khủng bố!!!

Nhất định phải cắt bỏ cái đuôi phiền phức này. Nếu không một khi linh lực cạn kiệt chắc chắn sẽ phải chuyển nhà vào bụng đám Huyễn Dực Giáp Trùng mà sinh sống.

Bỗng nhiên, Phạm Văn Long đột ngột dừng lại, linh lực trên người bùng nổ, đổ dồn về cả hai cánh tay. Đợi đám Huyễn Dực Giáp Trùng bay lại gần, hai quyền đồng thời tung ra:

- Đệ bát thức! Long Uy Xuất Vũ!!!

Không khí bị một phen chấn động. Lấy trung tâm là Phạm Văn Long, trong phạm vi gần trăm thước, cây lá ngả nghiêng chao đảo, bụi bay mù mịt.

Một luồng lực lượng khủng bố đánh thẳng về đám Huyễn Dực Giáp Trùng làm một vài con không kịp né tránh, âm thanh xương vỡ răng rắc vang lên, văng tít về sau rồi rơi bịch xuống đất. Tuy không chết nhưng hiển nhiên đã bị chấn thương nặng, tạm thời không thể tiếp tục cuộc truy đuổi. 

Phạm Văn Long đánh ra một chiêu Long Uy Xuất Vũ, nếu như có thể tu luyện đến mức lô hỏa thuần thanh, thì chỉ dựa vào uy áp của hai loài cổ thú Thanh Long và Bạch Hổ cũng đủ sức đè bẹp cái đám côn trùng ruồi bọ này rồi.

Một chiêu đó đánh ra tiêu hao linh lực khá lớn nhưng Phạm Văn Long vẫn chấp nhận trả giá, cái hắn cần chính là tạo hiệu quả chấn nhiếp, khiến đám Huyễn Dực Giáp Trùng thấy sợ mà không dám tiến lên.

Quả nhiên, mười mấy con Huyễn Dực Giáp Trùng chứng kiến cảnh đó, tốc độ hơi chậm lại, bởi vì chúng cảm nhận có mùi vị nguy hiểm.

Bởi vận động quá kịch liệt, vết thương vốn đã được Bạch Mai nhẫn tạm thời chữa trị trên vai lại vỡ ra, máu chảy đầm đìa. Nhưng Phạm Văn Long chẳng có thời gian quan tâm, liền quay đầu tiếp tục bỏ chạy.

Đám Huyễn Dực Giáp Trùng tinh anh hơi chần chừ một thoáng, bỗng ngay phía sau đồng loạt vang lên những tiếng rè rè, hiển nhiên đại quân do Huyễn Dực Giáp Trùng Vương cầm đầu đã tới. Bọn chúng vội quay ngược trở lại, hội họp với bầy đàn, rồi sau đó tiếp tục truy đuổi.

Nhờ vậy mà Phạm Văn Long mới có thể kéo dãn khoảng cách với đám linh thú này. Hắn không dám ngừng nghỉ, vẫn giữ nguyên tốc độ, nhanh như cắt đã biến mất.

Tưởng chừng có thể cắt đuôi được đàn Huyễn Dực Giáp Trùng nhưng thật không ngờ suốt một đêm ròng rã, Phạm Văn Long vẫn bị bọn chúng bám riết lấy, nhất quyết không chịu buông tha. Chân linh khí trong đan điền chẳng đủ để duy trì bao lâu nữa, cứ tình hình này nhất định sẽ phải táng mạng trong Tây Nguyên cấm địa.

Dĩ nhiên Phạm Văn Long không cam lòng để kết cục đó xảy ra, hắn còn quá nhiều chuyện cần phải làm và cũng không thể chết một cách hồ đồ như vậy được.

Vừa chạy, hắn vừa truyền âm cho lão Kim:

- Lão Kim, ta đang bị một đàn Huyễn Dực Giáp Trùng số lượng mấy trăm con truy đuổi, bây giờ nên làm cách nào?

Rất nhanh, thanh âm của lão đã vang lên:

- Ta biết rồi! Huyễn Dực Giáp Trùng tuy nhanh nhưng di chuyển theo bầy đàn nên tạm thời chưa thể bắt kịp ngươi. 

Phạm Văn Long vội gắt lên:

- Linh lực của ta khô cạn rồi, sợ rằng không duy trì được bao lâu nữa.

Đợi một lát, mới thấy lão Kim có phản ứng:

- Ngươi hãy mau chạy về phía nam có lẽ sẽ tìm được đường sống.

Phạm Văn Long chẳng có thời gian trả lời, vội vàng nhắm thẳng về phương hướng mà lão Kim vừa chỉ.

Ngay lúc đó, tại một khu vực thuộc phạm vi Gia Lai nằm trong Tây Nguyên cấm địa xuất hiện một đám người. Bọn họ chia làm hai phe, mỗi bên nhân số khoảng mười lăm, mười sáu. Đồng phục bọn họ mặc trên người đều có huy hiệu của Thánh Viện, rõ ràng là những học viên vào cấm địa tu luyện, săn bắt linh thú.

Nếu Phạm Văn Long ở đây sẽ nhận ra ngay một người, chính là vị Bảo Tùng sư huynh. Không hiểu vì sao hắn vẫn xuất hiện ở đây? Chẳng phải sau khi hạ sát Hàn Ngọc Lộc Vương đã quyết định quay trở về rồi sao?

Đối diện là một tên thân hình hơi mập lùn, đôi mắt díp lại như hai sợi chỉ, khẽ mở miệng cất giọng khàn khàn bảo:

- Con Hắc Hùng đó là do bọn ta phát hiện trước. Tại sao các ngươi lại cố tình chúi mũi vào?

Bảo Tùng cười khẩy, phẩy tay nói:

- Ở trong này kẻ nào mạnh thì có quyền quyết định, đến lượt các ngươi lên tiếng sao?

Tên mập kia vốn cũng là đỉnh giai Nhân vực, thấy đối phương không coi mình vào mắt thì trong lòng bốc hỏa, hừ lạnh bảo:

- Vậy phải xem nắm đấm của ai mạnh hơn rồi!!! Các anh em, xông lên chém chết mẹ bọn chúng cho tao!!! Không cần kiêng nể gì hết, việc giết người trong cấm địa Thánh Viện sẽ không nhúng tay vào đâu.

Hóa ra là hai đám người tranh giành nhau một con linh thú Hắc Hùng cấp bốn nên mới dẫn đến ẩu đả. Bị đối phương khinh nhờn, tên mập lùn liền ra lệnh cho mười mấy người phía sau xông lên. Ý tứ xem ra muốn sống mái một phen rồi.

Bên kia, Bảo Tùng cũng không chịu yếu thế, đang định phất tay cho người bên mình tiến lên, bỗng sắc mặt khẽ biến, vội hướng mắt về phía xa. 

Tên mập kia dường như cũng cảm nhận thấy điều bất thường, ra hiệu cho đám người dừng lại.

Đám người vốn đang chuẩn bị lao vào choảng nhau, bỗng thấy hai vị thủ lĩnh biểu hiện khác lạ làm ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau.

Qua một lát, bỗng thấy từ đằng xa xuất hiện một bóng người. Rất nhanh người kia đã tiến lại gần, hóa ra là một gã thiếu niên, mặt mày hơi tái, bộ dáng có vẻ chật vật.

- Tất cả mau chạy đi!!!!

Gã thiếu niên chạy đến, chỉ mở miệng quẳng lại một câu rồi cướp đường mà chạy, tốc độ không hề suy giảm.

Bảo Tùng trong lòng đang bực, sẵng giọng quát:

- Nhóc con, có bị mù mắt không đấy hả? Mau đứng lại cho ta!

Nhưng chưa kịp nói hết câu thì bóng dáng gã thiếu niên đã mất hút, chỉ còn nhìn thấy một chấm rất nhỏ.

Đúng lúc này, từ phía đằng xa đồng loạt phát ra những thanh âm rè rè rất khó chịu, rồi bỗng hiện lên một đám Huyễn Dực Giáp Trùng, ban đầu mới chỉ có hai ba chục con nhưng chỉ nháy mắt ùn ùn kéo ra, số lượng dày đặc cơ hồ che nửa bầu trời. Con nào con nấy thân thể to bằng cái trống, bộ dáng cực kỳ hung dữ.

Đám người tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, hai chân lẩy bẩy run như cầy sấy. 

Chẳng biết kẻ nào đầu tiên hét lên:

- Đệt con mẹ, cái thằng chó chết kia làm gì mà kéo theo nguyên đàn linh thú cấp ba thế này. Chạy đi anh em!!!

Nghe tiếng hét, đám người bừng tỉnh, như ong vỡ tổ nháo nhào tìm đường chạy trốn.