Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 1: Đại loạn!




Diêu Nguyên căng lỗ tai lên lắng nghe tiếng động bên ngoài, nhưng đã mấy giờ trôi qua rồi mà bên ngoài vẫn không hề có chút tiếng động nào, hoàn toàn khác xa với tình hình mấy ngày trước, hiện tại trên quảng trường cứ như vùng đất chết, ban ngày kiếm cũng không ra được tới một bóng người còn sống.
Quân phản loạn vốn đã quét sạch nội thành, Diêu Nguyên khẽ quay đầu lại nhìn gian phòng mình đang đứng, nơi này là mặt tiền cửa hàng của bạn hắn, vốn đã bị cướp sạch đến một thứ cũng không còn, hơn nữa lại vô cùng rách nát.
Trên thực tế, ngay từ trước lúc tình huống hỗn loạn phát sinh thì bạn hắn đã dẫn vợ cùng con đi về miền quê, chẳng qua Diêu Nguyên lại có chìa khóa của cửa hàng này. Cho nên hắn đã làm một quyết định to gan, khi mọi việc xảy ra đến lúc nghiêm trọng nhất thì hắn liền mở toang mặt tiền của cửa hàng này, đem đồ của cửa hàng ra bày phía trước rồi phá hỏng tất cả cửa cùng đồ đạc bên trong, giả làm tình huống như đã gặp phải một đám cướp. Xong xuôi mới trốn vào trong tầng hầm cửa hàng này.
Tiếp theo mọi việc quả nhiên xảy ra kịch biến, quân đội đã hoàn toàn hỗn loạn, những quân nhân bắt đầu đã mang súng đi bắn giết bừa bãi, dân chúng cũng bắt đầu bạo loạn. Trong tình huống đó, cửa hàng này vốn sẽ dễ dàng bị cướp cùng đập phá, nhưng bởi vì trong như cửa hàng đã từng bị cướp sạch cùng phá hoại, cho nên đến mấy ngày sau thì hầu như không ai thèm để mắt đến nơi này nữa…Bên trong mọi vật đã không còn nguyên vẹn, bị phá cho đến không còn hình dạng, thậm chí còn có những tàn lửa cháy khắp nơi nhưng bởi vì trong cửa hàng không hề có chất gì gây cháy nên không có vấn đề gì lớn lắm, chẳng qua cửa hàng đã bị đốt cháy đen thui nhìn qua tựa như một phế tích không ai chú ý tới.
Chính là dưới tình huống như thế, Diêu Nguyên lại an toàn trốn trong hầm ngầm suốt năm ngày, sau đó vào lúc sáng sớm hắn lên cửa hàng kéo cửa sắt xuống, cho đến đấy thì hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Vào buổi sáng hôm sau, hắn cũng đang tiếp tục lắng nghe các loại âm thanh bên ngoài.
Không có ai, đến thanh âm một người cũng không!
Trải qua mấy ngày bạo loạn vừa rồi, có người thì đã chết, hoặc rời khỏi thành thị, hoặc là ẩn núp, mà những tên quân nhân điên cuồng kia đều tự giết nhau mà chết, hoặc kéo bè kết phái rời đi, nhân khẩu bây giờ trong thành thị, không bằng cả một phần ngàn lúc nó còn hòa bình.
Diêu Nguyên vốn đã có thể sớm rời thành thị, nhưng làm một quân nhân đã giải ngũ, hắn đối với sự giết chóc của chiến tranh mẫn cảm hơn người thường rất nhiều, ước chừng nửa tháng trước khi toàn bộ những nhà lãnh đạo trên thế giới, các quan viên cao cấp nhất, những tướng lĩnh trong quân đội, các bộ đội đặc chủng tinh nhuệ nhất, cùng vô số các nhà khoa học gia, các tỷ phú trên thế giới, còn có một số nhân tài kiệt xuất, hoặc một ít minh tinh. Tất cả đều được xác nhận là đã biến mất. Lúc đó, hắn đã biết được chuyện này không hề bình thường, chắc chắn thế giới này sẽ phát sinh kịch biến.
Tiên đoán của hắn quả thật chính xác, nhưng hắn lại không hề có cách nào thay đổi nó, bởi vì ngay cả chính hắn cũng phảng phất như đang nằm mộng, tại sao những người lãnh đạo, giàu có nhất trên thế giới lại đột nhiên mất tích đây?
Cho dù những quan lớn đó biến mất thì cũng được thôi, nhưng những lời đồn thì sao đây? Nếu tất cả là thật thì..
Trong lòng Diêu Nguyên thầm than hỏng bét rồi, trong lúc hắn đang lâm vào suy tư, bỗng nhiên lỗ tai của hắn khẽ động, nghe thấy được một tràng bước chân rất nhỏ truyền từ nơi xa, toàn thân lập tức trở nên căng thẳng, cả người cong lên, như con mãnh hổ lúc nào cũng có thể tấn công.
Đúng vào lúc Diêu Nguyên đang im lặng ẩn núp, chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với nguy hiểm, thì lúc này chợt vang lên từng tiếng chim cút ở ngoài xa, trong lòng Diêu Nguyên vừa động, liền hé miệng phát ra tiếng chim kêu y hệt như vậy. Sau khi hai bên trao đổi một hồi bằng tiếng chim cút, tựa như đối phương cũng hiểu được ám ngữ này, Diêu Nguyên mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, tiếp theo vội vàng kéo cửa sắt lên, chỉ thấy ở phía xa, kế bên đống rác có một bóng người ngồi chồm hổm, như ẩn như hiện.
Tốc độ phản ứng của bóng người kia cũng cực nhanh, sau khi Diêu Nguyên mở ra cửa lớn, liền dùng cách di chuyển của chó mèo, phảng phất như bốn chi chỉ khẽ chạm đất một cái là đã phóng đi hơn 30m, trực tiếp chui vào bên trong cửa lớn của cửa hàng, mà Diêu Nguyên cũng vội vàng kéo cửa sắt xuống, cho đến lúc này, hai người mới đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
-Tiểu Lý tử, sao ngươi lại thành quân tiên phong rồi? Bọn lão Vương đâu?
Diêu Nguyên kéo tay người này lại, vội vàng hỏi.
Người này là một thanh niên tầm mười tám, mười chín tuổi, bất quá không hề có vẻ bồng bột của những thiếu niên bây giờ, mà lại có một khí chất thiết huyết lạnh lùng của quân nhân, hắn cười ha hả một tiếng nói:
-Lão đội trưởng, sao ngài cũng đùa ta đây, ta đã là quân tiên phong hơn một năm rồi, bọn lão Vương họ còn ở ngoài thành, nội thành trước mắt còn có tới mười mấy nhóm quân phản loạn tụ tập, mặc dù bọn chúng không là gì so với chúng ta, nhưng tiếng súng có thể thu hút rất nhiều quân phản loạn, cho nên bọn họ quyết định là buổi tối mới tiến vào, cử ta đi trước dò đường, nếu như không có trở về, thì có ý nghĩa là ngài vẫn mạnh khỏe, cả bọn mới có thể cùng nhau vào thành.
Diêu Nguyên gật đầu, hắn đương nhiên biết, cho dù tên Tiểu Lý Tử này không trở về thì cả đội cũng không hề lo lắng, nên biết rằng, Tiểu Lý này chính là một thành viên trong đội Hắc Tinh a, mặc dù có thể coi như là tân nhân, nhưng nếu để đối phó với các quân phản loạn kia thì không thành vấn đề, đánh có thể không lại nhưng chạy trốn thì tuyệt đối nắm chắc, không ai có thể ngăn cản hắn. Cho nên, nếu Tiểu Lý không có trở về, thì điều đó cũng đại biểu cho mình vẫn an toàn, chứ không phải Tiểu Lý đã gặp bất trắc.
Đại đội Hắc Tinh, có thể nói là một nhóm đội ngũ vô danh trên thế giới, thậm chí ở trong Trung Quốc cũng ít ai biết đến. So với các bộ đội đặc chủng có tên đội là một chữ Long ở đầu thì càng không phải nhắc tới, nhưng Diêu Nguyên cũng biết, bộ đội đặc chủng Hắc Tinh không hề yếu hơn các đội đó, thậm chí còn có thể thắng được bọn họ. Chẳng qua do nguyên nhân chính trị, bộ đội đặc chủng Hắc Tinh lại bị đối xử như con chồng với mẹ kế, đủ thứ xảy ra,…
Diêu Nguyên chấm dứt luồng suy nghĩ của mình, lắc lắc đầu nói:
-Tiểu Lý, đừng gọi ta là đội trưởng nữa, hai năm trước ta đã giải ngũ rồi, thậm chí còn chưa hề chỉ dạy ngươi cái gì, ngươi có gọi thẳng tên ta, hoặc kêu là Diêu đại ca cũng được.
Tiểu Lý nhất thời hốt hoảng, vội vàng nói:
-Không được đâu, Vương đội trưởng mà biết không đánh chết đệ mới lạ đó, hơn nữa thành viên trong đội ta mấy lần gặp phải nguy hiểm, đều dựa vào lão đội trưởng ngài hỗ trợ mới vượt qua khỏi, dù sao thì ngài vẫn chính là lão đội trưởng của chúng ta!
Diêu Nguyên khẽ cười khổ, cũng không nói thêm gì nữa, nhìn thấy bộ dáng chật vật của Tiểu Lý, thậm chí khắp người còn dính đầy bùn đất, liền vỗ bả vai Tiểu Lý nói:
-Đi xuống tầng ngầm với ta, trước tiên thay y phục đã, rồi ăn ngon một bữa, đợi buổi tối các lão kia đến, ta sẽ nói cho ngươi nguyên nhân vì sao lại gọi mọi người tới đây.
Tiểu Lý nhất thời cười ha hả một tiếng, thật thà đi theo phía sau Diêu Nguyên, hai người xuyên qua cửa hàng cùng các căn phòng bị phá tan hoang, đi tới đại môn của tầng ngầm đã bị đập nát, nhưng vừa tới đó, đã thấy Diêu Nguyên mạnh mẽ kéo một tấm sắt từ dưới đất lên, sau đó nhanh nhẹn chui xuống. Tiểu Lý cũng không dám chậm trễ, liền chui vào ngay, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là một quầng sáng chói chang.
Đây là tầng hầm của tầng hầm, bên trong còn có sự thiết kế đặc biệt, Diêu Nguyên đã cải tạo lại nơi này thành một gian phòng rộng hơn 100 mét vuông, có đủ đèn chiếu sáng, cùng với mười mấy hòm thức ăn cùng nước, còn có một số máy móc như máy vi tính, quần áo cũng có vài hòm, ngoài ra thêm cả vài chục khẩu súng đủ loại.
Tiểu Lý có tên là Lý Hải Vân, hắn hưng phấn đến mức suýt té xỉu, tiếp theo liền nhào tới một hòm chứa nước cùng thức ăn, không hề khách sáo mở ra đánh chén, vừa ăn vừa nói:
-Lão đội trưởng sống tuyệt thật, chẳng bù với chúng ta, mấy tháng trước còn phải đi huấn luyện ngoài sa mạc, nếu không phải có lão đội trưởng nhắc nhở chúng ta chú ý, có thể đội ngũ mình đã bị đội Long Hưng diệt gọn chôn thây nơi sa mạc rồi. Sau đó còn phải ẩn núp, chạy về thành phố này, đi về đúng là khổ gần chết…Ai, đây mới gọi là cuộc sống chứ.
Diêu Nguyên cười khổ, hắn vỗ vỗ bả vai Lý Hải Vân, không ngờ lại khiến Lý Hải Vân té xỉu, dọa Diêu Nguyên thất kinh, vội sờ vào cổ Lý Hải Vân để kiểm tra, cũng may, nhịp tim cùng mạch vẫn bình thường, thân thể không hề có vết thương nào, thoạt nhìn hắn là ngủ thiếp đi, chắc là mấy ngày qua di chuyển quá cực khổ rồi. Hắn lại vốn là tân binh trong Hắc Tinh đội, cho nên cũng mệt mỏi hơn nhiều các người còn lại. Đến giờ, mình mới biết vì sao lão Vương lại cho tên tiểu tử này đến đây trước rồi. Cũng vì cho hắn sớm nghỉ ngơi, nếu không có lẽ tên tiểu tử này lại ngất xỉu đương trường.
Diêu Nguyên lập tức bế Lý Hải Vân đến đặt trên một chiếc giường đơn giản, lắng nghe tiếng ngáy của hắn, một bên gõ vào máy vi tính của hắn, rất nhanh, một loạt ký tự lập tức xuất hiện, đồng thời còn có mấy câu tiếng Anh, ánh mắt hắn trầm xuống, nhìn về mấy chữ tiếng Anh kia, đến nửa ngày sau cũng không có phản ứng gì…
Thời gian một ngày trôi qua rất mau, Diêu Nguyên vẫn ở sau cửa sắt im lặng đợi, vốn là đội trưởng trước đây của bộ đội đặc chủng Hắc Tinh, sớm đã có thói quen bình tĩnh tỉnh táo, không hề có chút sốt ruột nào, thỉnh thoảng lại nghe được từ quảng trường đằng xa truyền tới tiếng ồn ào, tiếng kêu gào, tiếng quát lớn xen lẫn tiếng súng,…Những âm này làm cho ánh mắt của Diêu Nguyên càng thêm âm trầm, hắn dĩ nhiên biết các thanh âm đó đại biểu cho điều gì…
Đó đại biểu cho văn minh loài người đã đến lúc suy tàn, đó là sự hoảng loạn điên cuồng của những người đã mất đi hi vọng, triệt để lâm vào trong cảnh tuyệt vọng, là thể hiện toàn bộ những mặt tối trong tâm hồn con người, đó là…
Đã tới lúc đêm, ở một nơi vô cùng xa trên bầu trời, một viên sao lóe lên những tia sáng kỳ lạ, át đi cả ánh trăng, mà ở trong nội thành, có một nhóm mười mấy người đang di chuyển vô cùng cẩn thận, xuyên qua thành thị mà không hề kinh động bất kỳ ai, thoải mái tiến vào trong cửa hàng nơi Diêu Nguyên trú ngụ, sau đó bước vào tầng hầm của hắn.
Khuôn mặt ai cũng hiện lên vẻ tang thương, trong mười mấy người này, lớn tuổi nhất thì đã ngoài ba mươi, so với Diêu Nguyên còn già hơn, người đó có tên là Vương Quang Chính, hiện đang là đội trưởng của bộ đội đặc chủng Hắc Tinh, bất quá, hắn cũng vô cùng cung kính với Diêu Nguyên.
Những người còn lại, cho dù già hoặc trẻ, nhưng vô luận là người nào thì đều có tác phong vô cùng xuất sắc, mặc dù ai cũng cũng rất đói, nhưng bọn hắn đều vô cùng khắc chế, sau khi ăn hết lượng thức ăn của mình, liền an tĩnh ngồi tại chỗ, đưa ánh mắt nhìn về phía Diêu Nguyên, mà lúc này, Vương Quang Chính mới đột nhiên hỏi:
-Lão đội trưởng, ngài gọi chúng ta đến đây, không phải chỉ để chiêu đãi một bữa cơm thôi chứ? Cứ việc nói, dù sao cũng chỉ còn nhiều nhất là tám tháng thôi, tình huống ra ra sao, có phải muốn dọn dẹp một ít loạn quân súc sinh trong thành phố này không? Cái này thì khi chúng ta còn sống còn có thể làm được!
Mười mấy người chung quanh đều nở một nụ cười hắc hắc, đặc biệt là một đại hán da đen, nhìn qua tựa như một cây cột thép, cao ít nhất là hai mét, cả người trông vô cùng dữ tợn, thoạt nhìn giống hệt như một người máy, thanh âm hắn khàn khàn nói:
-Lúc hành quân tới đây lại thấy được các tên súc sinh kia tàn sát bừa bãi, lão đội trưởng, ngài chỉ cần lên tiếng, ngày mai chúng ta sẽ đi cắt đầu bọn chúng ngay!
Diêu Nguyên thở dài, lắc đầu nói:
-Những tên đó đúng là súc sinh! Nhưng bây giờ không phải lúc giải quyết chúng, chúng ta cần phải cứu giúp càng nhiều người càng tốt, sau đó đợi đến ngày cuối cùng của tám tháng sau…Ta gọi các bạn đến đây cũng vì mục đích này.
Diêu Nguyên quay máy tính lại, hướng về chỗ mọi người, bọn họ đều thấy được mấy dòng tiếng Anh kia, nhưng không ai hiểu được, trừ sắc mặt của Vương Quang Chính khẽ động, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó.
Diêu Nguyên không chần chừ, nói thẳng:
-Đây là tọa độ, các dòng tiếng Anh dưới nói về một câu chuyện thần thoại, mà câu chuyện thần thoại này tên gọi chính là…
"Noah!"