Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 123: Nửa năm sau




Từ khi phi thuyền Hi Vọng thành lập quân đoàn vũ trụ đầu tiên, đến giờ đã qua nửa năm. Lúc này là tháng 12 năm 0001 tính theo Hi Vọng lịch, năm thứ hai con người sinh tồn trong không gian cũng gần đến.
Trong nửa năm này, từ ba tháng trước thì quân đoàn vũ trụ đều tiến hành huấn luyện thể năng và huấn luyện chiến đấu trong hoàn cảnh vũ trụ.
Do chiến đấu trong vũ trụ rất khác so với chiến đấu trên mặt đất. Có thể nói qua vài điểm, đầu tiên là về phương hướng. Dù là không chiến nhưng vẫn có thể nhận thấy rõ trên dưới trái phải. Nhưng trong vũ trụ thì không hề có phương hướng cố định. Nhiều nhất chỉ có thể dựa vào cảm giác của bản thân để phán định đâu là trên dưới trái phải thôi.
Hơn nữa, trong vũ trụ không có cái gì gọi là Đông Tây Nam Bắc. Hướng nào là hướng Đông, hướng nào là hướng Tây? Cho dù lúc ở trên Trái Đất cũng chưa chắc có người biết được, huống chi là trên vũ trụ. Cho nên, nếu cứ nói trống không như đi về hướng Đông thì rốt cuộc đi hướng nào mới đúng?
Cho nên, muốn tìm kiếm kẻ địch trong không gian, hơn nữa còn phải phối hợp tác chiến với đồng đội, thì điều cốt yếu là cảm giác về phương hướng trong vũ trụ, cụ thể là cảm giác về không gian lập thể. Nhưng vấn đề này thì người bình thường rất khó thích nghi, trừ tân nhân loại.
Tất cả tân nhân loại dường như đều có bản năng thiên phú về phương diện này. Đối với họ mà nói, tìm phương hướng trong không gian lập thể là chuyện vô cùng đơn giản. Cho dù là nhĩ ngữ giả cũng như thế. Tuy không phân biệt được phương hướng, nhưng tân nhân loại lại có thể tìm được hướng đi chính xác trong khoảng thời gian ngắn ngủi chừng không phẩy mấy giây.
Cho nên, để giải quyết vấn đề nhận biết phương hướng, Diêu Nguyên đành phải bổ nhiệm mỗi tân nhân loại thành một đội trưởng trong tiểu tổ. Họ có nhiệm vụ chỉ huy các thành viên khác còn lại trong tổ. Cụ thể là tạo ra một bộ ký hiệu dùng trong chiến đấu, lấy tổ trưởng làm mốc còn ký hiệu chỉ phương hướng tấn công.
Dĩ nhiên, các ra lệnh chiến đấu như vậy cần các đội viên trong tổ thuần thục các ký hiệu cùng các biện pháp phản ứng. Nếu không, khi đội trưởng ra hiệu, tổ viên thì không nhận ra ký hiệu hoặc làm sai, khi ấy không những làm vướng chân đồng đội mà còn gây nguy hiểm cho những người chung quanh. Ngoài ra, tổ trưởng phải ra ký hiệu trong khoảng thời gian ngắn nhất, và chính xác nhất. Làm được tất cả điều trên, một tiểu tổ mới có sức chiến đấu cơ bản.
Về điểm này, Diêu Nguyên lại không quá lo lắng. Bởi tân nhân loại có khả năng nhận biết phương hướng trong không gian lập gần như hoàn hảo, hơn nữa khả năng phản xạ cũng rất nhanh. Cho dù là một tân nhân loại bình thường, chỉ cần trải qua chút huấn luyện thì đã thuần thục hơn các binh lính tinh nhuệ khác sử dụng ký hiệu. Chỉ trong khoảng 1 tháng huấn luyện, các tân nhân loại bình thường đã bước đầu thích nghi với hoàn cảnh chiến đấu trong vũ trụ.
Còn lại hơn 200 binh lính thì mới phải huấn luyện liên tục ba tháng ròng…Nội dung huấn luyện ngoài làm quen với phương hướng trong không gian, còn lại là huấn luyện tác chiến trong vũ trụ, sử dụng đạn thật cũng như thuốc nổ. Vũ khí là các loại súng máy cải tiến, súng nhắm và súng máy hạng nặng. Ngoài ra không thể thiếu hạng mục huấn luyện sử dụng súng lục Gauss.
Trong lúc đợt huấn luyện diễn ra thì các nhà khoa học cùng nhân viên nghiên cứu cũng tích cực cải tiến trang phục chiến đấu. Điểm cải tiến lớn nhất là hệ thống phản lực sau lưng. Thời gian sử dụng được nâng lên 8 phút, tốc độ được đề cao hơn 20%. Nhưng vẫn chưa tìm ra cách khống chế thiết bị này hoàn toàn, hay có thể nói, một khi khởi động nó thì vô phương tắt, trừ phi năng lượng tiêu hao hết.
Phương diện khác, để giải quyết vấn đề phản lực sinh ra khi sử dụng súng, các nhà khoa học tích cực nghiên cứu các xác robot lấy được từ xác chiến hạm kia. Từ đó thiết kế ra một loại đạn chuyên dùng trong tác chiến vũ trụ. Đạn khi bắn ra sẽ phun các hạt phản lực về phía ngược lại, tạo nên trạng thái cân bằng cho người bắn. Nếu phối hợp với cao từ đạn thì cho dù là súng bình thường, uy lực của nó cũng đủ phá hủy robot.
Tất nhiên, Gauss súng lục không nằm trong danh mục các vật phẩm được nâng cấp. Tuy uy lực của nó miễn chê, nhưng nền khoa học kỹ thuật của loài người vẫn chưa đủ trình độ để giải quyết vấn đề phản lực sinh ra sau khi bắn…Cứ thế, nửa năm trôi qua nhanh chóng, còn quân đoàn vũ trụ cũng chăm chỉ luyện tập, làm quen với trang bị mới. Cho đến tháng 12 mới thôi. Mọi nhân viên đều hoàn thành huấn luyện, trang bị xong xuôi, đồng thời các phi thuyền vận chuyển cũng hoàn tất. Tất cả chuẩn bị đã xong, chỉ chờ lệnh của Diêu Nguyên là quân đoàn vũ trụ có thể thẳng tiến vào quần thể chiến hạm.
-Súng lục Gauss mô hình thử nghiệm số hai, trang phục chiến đấu mô hình thử nghiệm số hai, còn có đạn phản lực, dụng cụ phản lực sau lưng trang phục chiến đấu…Xem ra chiến tranh quả là chất xúc tác hiệu quả nhất cho việc phát triển khoa học.
Vương Quang Chính nhìn bản báo cáo, thở dài cảm thán.
Thế nhưng Diêu Nguyên lại lắc đầu:
-Không, không phải do chiến tranh, mà là sinh tồn. Hi vọng sinh tồn, hoặc là hi vọng có thể kéo dài mạng sống. Ý nghĩa chân chính không phải do chiến tranh, mà là vì không gian sinh tồn. Giống như tình huống của chúng ta, loài người khi gặp phải tuyệt cảnh, thường sẽ bộc phát ra sức mạnh khó tưởng tượng được. Cho nên tuy loài người rất yếu ớt, nhưng không ai có thể xem thường sức sống của họ.
Vương Quang Chính thở dài, lúc sau mới lên tiếng:
-Lão Diêu, nói thật ta rất hâm mộ các ngươi. Tiểu đội Hắc Tinh chỉ có mình ta không phải tân nhân loại, hiện giờ cũng chỉ có ta không thể đi chấp hành nhiệm vụ cùng mọi người, cứ thế…sao ta còn là thành viên trong tiểu đội Hắc Tinh nữa.
Diêu Nguyên im lặng lúc lâu, lát sau bỗng nhiên nói:
-Thật ra đó cũng không phải là chuyện xấu, lão Vương, ngươi nghĩ qua góc độ khác mà xem…Ngươi có thể chính là hi vọng cuối cùng của tiểu đội Hắc Tinh. Nếu như chúng ta đoàn diệt, việc gầy dựng lại tiểu đội phải nhờ vào ngươi rồi, tiểu đội này…Không thể để nó biến mẩt như thế. Nó là chỗ dựa cuối cùng của chúng ta trong vũ trụ đen tối này.
Vương Quang Chính dần ngẩng đầu lên, nhìn Diêu Nguyên chăm chú rồi gật đầu:
-Ngài cứ yên tâm, lão Diêu. Không riêng gì tiểu đội Hắc Tinh mà còn có phi thuyền Hi Vọng, còn có nền văn minh của nhân loại.. Ta nhất định sẽ khiến cho tất cả tiếp tục truyền thừa, cho dù có hi sinh…Ngày mai, 9h sáng xuất phát sao?
-Ừ, ngày mai 9h sáng. Quân đoàn vũ trụ số 1 sẽ ngồi phi thuyền vận chuyển số 1 bay về quần thể chiến hạm. Trừ mảnh vỡ chiến hạm lúc trước đã thám hiểm ra, thì sẽ bắt đầu tìm tòi các mảnh chiến hạm khác trong phạm vi đó. Đây là nhiệm vụ đầu tiên.
Vào sáng ngày thứ hai, 8h35’, ngày 11 tháng 12 năm 0001 theo lịch Hi Vọng, quân đoàn vũ trụ số 1 bắt đầu tập trung vào phi thuyền vận chuyển số 1. Mỗi người đều tự mình kiểm tra trang phục chiến đấu, vũ khí. Bầu không khí trầm lặng bao trùm, bởi vì…đây là lần đầu tiên mọi người tham gia tác chiến trong vũ trụ. Tuy quân số chỉ có 301 người, nhưng đây là chiến dịch đầu tiên mà con người tham gia. Không ai biết trước kết quả ra sao, có thể thắng lợi hay chiến bại, thậm chí đoàn diệt. Vì vậy, ai cũng trầm lặng, đón chờ chiến dịch đầu tiên.
Diêu Nguyên cũng đứng trong đội ngũ, hắn kiểm tra súng ống xong thì bắt đầu mặc trang phục chiến đấu vào. Cho đến khi mặc xong thì đồng hồ đã điểm 8h50’. Nhưng người hắn đợi vẫn không xuất hiện.
-Nhâm Đào vẫn chưa đến sao?
Diêu Nguyên hỏi đám Hắc Thiết bên cạnh.
Bọn Hắc Thiết lắc đầu, Hắc Thiết nói oang oang:
-Cái thằng ẻo lả đấy tôi đã sớm không ưa rồi. Nói thật, hắn và em gái như là của nợ vậy, tân nhân loại cái gì, chưa thấy cái kiểu tân nhân loại ấy bao giờ.
Diêu Nguyên lắc đầu, nói với Hắc Thiết:
-Thôi, mỗi người có chí riêng của mình. Chuyến đi này của chúng ta rất nguy hiểm, chỉ bất cẩn tí thôi thì sẽ đoàn diệt. Nếu có thể, ta cũng muốn lưu lại cho lão Vương một ít tân nhân loại. Ta có cảm giác, kỹ năng tân nhân loại vẫn còn tiềm lực phát triển rất lớn, chỉ là bây giờ chưa sử dụng thuần thục thôi…Cứ như vậy, nhờ vào bọn họ vậy.
-Rồi, mọi người bắt đầu lên phi thuyền vận chuyển, trừ ta sẽ lái tàu con thoi cải tiến. Bắt đầu, nhanh!
Dưới mệnh lệnh của Diêu Nguyên, quân đoàn vũ trụ bắt đầu tập hợp lại theo từng tiểu tổ, dưới sự hướng dẫn của từng tổ trưởng đi lên phi thuyền vận chuyển số 1. Lúc này, Diêu Nguyên cũng thấy một tổ trưởng “đặc biệt”. Đó là cô nàng y tá ngây thơ chăm sóc hắn lúc trước, tên là Minh Chi Khiết, có năng lực cảm ứng giả. Nàng quanh qua, ngó lại một hồi, sau lúc lâu múa may loạn xạ cuối cùng cũng dẫn được các đội viên trong tổ mình lên phi thuyền. Lúc lên, nàng còn cố ý hướng Diêu Nguyên lè lưỡi trêu, khiến cho hắn bật cười lắc đầu.
Bất quá, hắn lại không thấy được, khi Minh Chi Khiết cúi đầu, trong ánh mắt hiện lên nét khinh thường, còn có xen lẫn một tia khát máu…Cứ như vậy, vào lúc 9h sáng, tàu con thoi cùng phi thuyền vận chuyển số 1 bắt đầu chuẩn bị phóng, bay về phía quần thể chiến hạm.
Lúc này trong tàu con thoi, Diêu Nguyên đang sử dụng thiết bị liên lạc để trao đổi với người điều khiển phi thuyền vận chuyển số 1 – Ưng.
-Ưng, báo cáo tình hình của phi thuyền vận chuyển số 1.
Diêu Nguyên nói qua thiết bị liên lạc.
-…Tất cả bình thường, không có phát hiện tình trạng bất thường nào cả.
Ưng trả lời lạnh lùng tựa như một chiếc máy.
-Tốt, tất cả theo kế hoạch định trước mà tiến hành. Đi theo ánh đèn bay về trước, tàu con thoi cùng phi thuyền vận chuyển tất cả chuyển qua thao tác bằng tay. Đầu tiên, đi qua khoảng không bị nhiễu tín hiệu kia, sau đó tiến tới mảnh chiến hạm thăm dò lúc trước, quét sạch tất cả những thứ có giá trị.
Diêu Nguyên phân phó xong, nhìn về bàn điều khiển có hai cái nút, còn có một phong thư chưa được mở.
Trong thư ghi lại một mật mã, nói chuẩn xác hơn là một mật mã cấm kỵ…Đó là vũ khí mạnh nhất mà loài người từng phát minh ra, cũng là thứ có thể phá hủy quần thể chiến hạm, cho dù là chủ hạm trong phạm vi lớn…Nó là thứ mà Diêu Nguyên dự định dùng trên đại quân robot, cùng với với trí tuệ nhân tạo ẩn giấu kia, vũ khí cuối cùng…Tên lửa bom khinh khí (1)!
Chú thích:
1/Vũ khí khinh khí: Còn có các tên gọi khác như bom nhiệt hạch, bom H, bom Hydro. Đây là loại vũ khí lấy năng lượng từ quá trình nhiệt hạch (hay còn gọi là tổng hợp hạt nhân).Trong loại vũ khí này, bức xạ nhiệt từ vụ nổ phân rã hạt nhân được dùng để nung nóng và nén đầu mang tritium, deuterium, hoặc liti, từ đó xảy ra phản ứng nhiệt hạch với năng lượng được giải thoát lớn hơn rất nhiều so với vũ khí hạt nhân. Một cách đại khái, lượng năng lượng nó giải phóng ra có thể lớn hơn hàng ngàn lần so với vũ khí hạt nhân. Có thể nói, đây là vũ khí có sức hủy diệt mạnh nhất mà con người phát minh cho đến giờ.
Chi tiết, xin tham khảo thêm tại: http://vi.wikipedia.org/wiki/V%C5%A9...%A1t_nh%C3%A2n