Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 124: Âm mưu





Là vũ khí mạnh nhất mà loài người từng phát minh ra, vũ khí hạt nhân sớm đã xuất hiện từ giữa thế kỷ 20. Cái gọi là vũ khí hạt nhân là ám chỉ bom hạt nhân cùng tên lửa hạt nhân. Nhưng sau khi vũ khí hạt nhân ra đời, vài chục năm sau con người lại phát minh ra vũ khí mới còn kinh khủng hơn…loại vũ khí sử dụng năng lượng có được từ phản ứng tổng hợp hạt nhân, là phản ứng cung cấp năng lượng cho mặt trời…bom khinh khí!
Đó là vũ khí hủy diệt mạnh nhất của loài người, nó dư sức hủy diệt luôn cả nền văn minh nhân loại!
Mấy ngàn năm trước đây, cho dù chiến tranh liên minh, cho dù loài người phát minh ra vũ khí nóng, cho dù con người sử dụng bao nhiêu thuốc nổ…Nhưng không có một loại vũ khí nào có thể xóa xổ cả nhân loại. Thế mà giờ đây lại có một, vũ khí hạt nhân, mà thứ mạnh nhất trong đó là bom khinh khí!
Cho dù cách 80 năm sau khi phát minh ra nó, vào khoảng thế kỷ 21, nó vẫn là vũ khí tối thượng của loài người!
Lúc trước, khi còn mấy tháng nữa là rời khỏi Trái Đất, Diêu Nguyên đã chỉ huy tiểu đội Hắc Tinh góp nhặt rất nhiều nguyên vật liệu. Đương nhiên, rất tích cực thu thập các loại tài nguyên tái sinh, tuần hoàn như nông sản, động vật, con người. Ngoài ra còn có vũ khí, máy móc, thuốc men. Tuy nhiên về vũ khí thì số lượng thu thập rất ít, máy bay, xe tăng gì đều không có…Chỉ đơn giản một vài loại vũ khí hạng nhẹ, rất ít vũ khí hạng nặng.
Nhưng chỉ có một thứ ngoại lệ, nó khiến Diêu Nguyên phải hao hết công sức đi tìm kiếm. Đó là vũ khí hạt nhân.
Nhưng kết quả thật khiến người khác thất vọng. Cho dù hắn đã cố gắng hết sức, tra hết các thông tin còn sót lại, vẫn không tìm được bất kỳ vũ khí hạt nhân nào. Điều này chứng tỏ các tên lãnh đạo kia trước khi bỏ chạy cũng có chút ít lương tâm. Dù sao cũng đã giải quyết ổn thỏa tất cả vũ khí hạt nhân, không để cho thảm họa hạt nhân xảy ra khi mảnh vỡ sao Neutron va chạm. Khi suy luận đến đây, Diêu Nguyên thật không biết nên cảm ơn bọn lãnh đạo khốn kiếp kia, hay là giết sạch mới phải…
Bất quá, kỳ tích lại xuất hiện. Khi chỉ còn 1 tháng nữa là phi thuyền Hi Vọng rời khỏi Trái Đất, Diêu Nguyên đang lật xem các văn kiện hồ sơ tuyệt mật trong máy tính chủ trung tâm, vô tình hắn thấy được thông tin về một kho bảo quản tuyệt mật, kèm theo đó là mật mã mở kho. Sau một hồi tìm tòi, hắn đã tìm được phần thưởng tương xứng…bốn quả tên lửa bom khinh khí xuyên lục địa!
Bốn quả tên lửa này liền được chứa trong kho hàng bí mật trên phi thuyền Hi Vọng. Trừ hắn ra, ngay cả Vương Quang Chính cũng cần phải được sự chấp thuận của hắn, thêm vào mật mã do máy tính chủ cung cấp mới có thể tiến vào kho hàng đó. Dù sao, bất kỳ quả tên lửa nào cũng có thể phá hủy phi thuyền Hi Vọng trong nháy mắt, cho nên buộc hắn phải vô cùng cẩn thận.
Đối với nhiệm vụ lần này, sau cuộc trò chuyện với Nhâm Đào lúc trước khiến cho hắn dè dặt hơn rất nhiều. Hơn nữa, không hiểu vì sao, hắn và Trương Hằng luôn có một loại cảm giác nôn nóng mơ hồ. Khi thời gian thực hiện nhiệm vụ đến gần, cảm giác này càng mãnh liệt. Bọn họ cho rằng nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, hơn nữa nếu gặp phải trí tuệ nhân tạo khống chế số lượng lớn robot, vậy cần phải trang bị vũ khí hủy diệt hàng loạt.
Do đó, Diêu Nguyên mới trang bị trên tàu con thoi cải tiến một quả tên lửa bom khinh khí xuyên lục địa, còn có một quả bom khinh khí kèm theo mật mã kích hoạt. Khi đó, chỉ cần nhập mật mã thì tiếp theo…
Dĩ nhiên, không phải tới lúc vạn bất đắc dĩ thì tuyệt không thể dùng nó. Bởi vì uy lực của nó quá lớn, rất có thể khiến cho tàu con thoi và phi thuyền vận chuyển liên lụy. Nếu nằm trong phạm vi ảnh hưởng của nó, khác gì ôm bom cảm tử chứ. Ít nhất trong lịch sử loài người, chưa có tên khủng bố nào lại đánh bom cảm từ bằng bom khinh khí cả….
Cứ thế, tàu con thoi cùng phi thuyền vận chuyển bay vào khoảng không gian bị nhiễu tín hiệu. Vừa tiến vào, tất cả tín hiệu điện tử đều biến mất, bất quá do đã có chuẩn bị, hệ thống chiếu sáng và động cơ tàu vẫn hoạt động. Hai phi thuyền tiếp tục bay thẳng về hướng mảnh vỡ chiến hạm lúc trước, nơi đụng độ bọn robot đầu tiên.
Một đường trầm lặng, khi hai phi thuyền lướt qua khoảng không kia, tiến vào trong phạm vi 10km xung quanh mảnh vỡ chiến hạm, tất cả tín hiệu điện tử lập tức được khôi phục. Dưới sự hướng dẫn của tàu con thoi, tàu vận chuyển bám sát theo, lần lượt tiến vào địa điểm chỉ định trước. Tàu con dừng lại trước lỗ hổng trên mảnh vỡ chiến hạm, Diêu Nguyên đi đầu tiến vào trong. Còn phi thuyền vận chuyển bắn ra mấy sợi dây thừng bám chặt vào thành chiến hạm, sau đó các binh lính bên trong men theo dây thừng từ từ tiến vào trong.
Cho đến khi 300 binh lính trong quân đoàn vũ trụ tiến vào trong chiến hạm, các tiểu tổ bắt đầu điểm danh và sắp hàng. Sau đó cứ theo tình huống từng được diễn tập, các tiểu tổ đều có trách nhiệm riêng của mình. Một số tiểu tổ do đội viên Hắc Tinh chỉ huy phụ trách việc bảo vệ xung quanh, đồng thời kiêm luôn việc dọn dẹp. Các tiểu tổ tân nhân loại khác thì có nhiệm vụ thu thập, tìm kiếm các vật phẩm có giá trị. Mỗi người đều có trách nhiệm và nhiệm vụ riêng của mình. Ba trăm người trật tự tiến hành công việc của mình, rất nhanh, khu vực bên ngoài mảnh vỡ chiến hạm này đã bị dọn sạch sẽ. Tìm được tổng cộng hơn mười vật lớn nhỏ. Thu hoạch như vậy đã vượt khỏi dự kiến của Diêu Nguyên, đặc biệt trong đó còn tìm được một vật hình tròn, mỏng dẹt phát ra ánh sáng. Thoạt nhìn, nó giống hệt đĩa CD của loài người. Quả thật khiến Diêu Nguyên vui mừng, xen lẫn mong chờ với chiến dịch lần này.
-Bắt đầu tiến từ từ về trước, tốc độ không cần nhanh. Giữ vững khoảng cách giữa các tiểu đội, đồng thời đảm bảo không bắn vào đồng đội. Không nên vội vàng nổ súng, đồng đội đang chiến đấu phía trước, tuyệt không nên bắn loạn.
Diêu Nguyên vừa đi vừa nói, thực ra các lời này nói với những tân nhân loại bình thường khác. Chỉ có bọn họ mới có thể phạm phải sai lầm cơ bản như vậy. Dù đã trải qua nửa năm huấn luyện, nhưng chưa tình trải qua chiến trường chân chính, chưa từng thấy máu, thì cho dù có huấn luyện thêm mấy năm nữa, chỉ là tay mơ mà thôi. Cho dù là tay mơ tinh nhuệ, vẫn không khá hơn bao nhiêu.
Cứ vậy, đội ngũ được sắp thành từng lớp, đi về trước. Lúc gần tới khu vực bọn Diêu Nguyên gặp phải robot, Diêu Nguyên cố ý gọi Trương Hằng, kêu hắn chuyển qua kênh nói chuyện riêng, Xong xuôi, Diêu Nguyên mới hỏi:
-Trương Hằng, ngươi cảm giác được nguy hiểm không?
Trương Hằng chần chờ rồi lắc đầu:
-Không có cảm giác nguy hiểm. Thậm chí cảm giác nguy hiểm do robot tới gần cũng không. Ta nghĩ lần trước có thể đã bị ngài diệt sạch rồi.
Diêu Nguyên gật đầu, bắt quá khi Trương Hằng tiếp tục đi về trước, thì bất chợt Diêu Nguyên gọi hắn lại:
-Vậy ngươi có cảm giác được không…Một loại cảm giác đè nén, cứ như đang trên bờ biển, nơi mà cơn bão có thể đổ đến bất kỳ lúc nào, có cảm giác bất an ấy hay không?
Trương Hằng kinh ngạc nhìn Diêu Nguyên, lâu sau mới lên tiếng:
-Đúng…Cũng giống như lúc còn ở trên phi thuyền Hi Vọng. Cảm giấc bất an, đè nặng này càng lúc càng rõ ràng. Cứ như có chuyện gì đó sắp phát sinh, nhưng lại không biết mối nguy hiểm đó đến từ nơi nào. Chẳng lẽ mối nguy hiểm đó đến từ mảnh vỡ chiến hạm khác à?
-…Có thể, nhưng bất kể thế nào, đây là nhiệm vụ, cho dù có nguy hiểm chúng ta cũng phải vượt qua.
Diêu Nguyên thở dài, vỗ bả vai Trương Hằng, rồi tiếp tục chỉ huy đội ngũ tiến về phía trước.
Cả quá trình vô cùng thuận lợi, mảnh vỡ chiến hạm này không hề có robot nào còn sót lại. Đội ngũ sau khi tìm tòi, tuyên bố khu vực an toàn thì cả đội đồng thanh thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu tìm kiếm vật phẩm có giá trị. Quả nhiên người đông thì sức mạnh, sau một lúc liền phát hiện các đồ vật mới, cho dù bọn chúng có giá trị hay không. Như tìm được một hộp âm nhạc mới, bất quá, hình như hệ thống nhận diện âm thanh của nó có vấn đề. Mỗi lần đụng vào nó thì phía trên hộp sẽ chiếu lên một hình ảnh 3D, nhìn qua tựa như một gốc cây có màu xanh kỳ quái.
Hộp âm nhạc này chỉ có mấy hình ảnh bên trong, có thể do bên trong đã hư hỏng khá nghiêm trọng. Diêu Nguyên thử đụng vào vài cái nữa, nhưng nó chỉ chiếu được vài hình ảnh rồi tắt ngủm. Nhưng dù vậy, hắn vẫn nâng niu nó như bảo bối. Bởi không chừng hộp âm nhạc này chứa đựng các tài liệu quan trọng không ngờ.
Cứ vậy, toàn quân đoàn dọn dẹp, tìm kiếm cả mảnh vỡ chiến hạm mất khoảng 3 tiếng đồng hồ. Dưới mệnh lệnh của Diêu Nguyên, tất cả thành viên bắt đầu trở về phi thuyền vận chuyển, bởi vì bọn họ vẫn còn 1 nhiệm vụ cần hoàn thành. Đó là tiếp tục tìm kiếm trong một mảnh vỡ chiến hạm khác cách đó không xa. Diện tích của mảnh vỡ này lớn hơn một chút, hơn nữa nó nằm trên đường đến mảnh vỡ chủ hạm nên buộc phải dọn dẹp trước.
Khi Diêu Nguyên vừa ngồi xuống ghế điều khiển trên tàu con thoi, Trương Hằng bỗng nhiên nói thông qua thiết bị liên lạc:
-Diêu Nguyên, cẩn thận! Cảm giác đè nén lúc trước ngài nói với tôi đột ngột trở nên vô cùng mãnh liệt, nhất định là có chuyện gì đó đã xảy ra!
Diêu Nguyên lập tức trả lời:
-Chúng ta sẽ đề cao cảnh giác. Ưng, ta cho phép ngươi quyết định tùy vào thời cơ, mở cửa phi thuyền vận chuyển để cho quân đoàn vũ trụ tham chiến, hoặc chủ động rút lui. Ta cho phép ngươi toàn quyết định.
-…Rõ.
Ưng đáp lời.
Cứ như vậy, hai phi thuyền lại một lần nữa băng qua khoảng không gian bị nhiễu tín hiệu. Tất cả thiết bị đều vô hiệu hóa, chỉ có thể dựa vào ánh đèn để bay về trước, hướng về mảnh vỡ chiến hạm mục tiêu.
Chuyến bay kéo dài khoảng 10 phút, cho đến khi toàn bộ tín hiệu điện tử phục hồi, Diêu Nguyên nhìn về hệ thống dò xét, ánh mắt hốt hoảng.
-Không đúng! Mảnh vỡ chiến hạm này đã di chuyển! Vị trí của nó so với buổi sáng, trên phi thuyền Hi Vọng quan sát được không giống nhau! Theo vị trí lúc trước ghi nhận được, chúng ta phải bay ít nhất 20 phút mới tới nơi! Điều này chứng tỏ mảnh vỡ này đang bay ra xa!
Thanh âm Diêu Nguyên vang lên trong tần số liên lạc
Đột nhiên, Diêu Nguyên thay đổi tần số, hỏi Thích Hiểu Điểu:
-Thích Hiểu Điểu! Nói cho ta biết. Tình huống nào khiến cho mảnh vỡ chiến hạm di chuyển, hơn nữa bay thẳng tắp về phía chúng ta! Nói cho ta biết mau, tình huống nào dẫn đến kết quả như thế!
-…Có thứ gì đó không rõ điều khiển mảnh vỡ chiến hạm?
Bốn bề Thích Hiểu Điểu chợt trở nên yên tĩnh, hắn lập tức nói ra đáp án đầu tiên có được nhờ suy luận, nhưng hắn lại phủ nhận ngay:
-Không, khả năng này không lớn, ai có thể điều khiển chứ? Hơn nữa động cơ ở đâu? Năng lượng từ đâu ra? Khả năng này không lớn, như vậy đáp án duy nhất là…
-Có thứ gì đó va chạm vào nó trong quần thể chiến hạm này!
Diêu Nguyên cùng Thích Hiểu Điểu đồng loạt kêu lên.
Ngay sau đó, sắc mặt của cả hai đồng loạt trắng bệch. Sắc mặt của Thích Hiểu Điểu đầu tiên biến thành trắng, sau đó là màu nâu, còn Diêu Nguyên thì cũng y hệt.
-Có thứ gì đó đang bay về phía phi thuyền Hi Vọng! Và chúng ta lại không nhìn thấy chúng…Hoặc có thể nói, bọn chúng sử dụng kỹ thuật tiên tiến để che dấu ánh mắt của chúng ta?