Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 195: Tình cảm qua lớp thủy tinh





Việc tiêm siêu vắc xin và thuốc X cho Morrison diễn ra rất thuận lợi. Do hắn vẫn còn hôn mê, nên tác dụng phụ của việc tiêm siêu vắc xin là phản xạ thần kinh được tăng cường lại không ảnh hưởng nhiều lắm đến hắn. Cho nên, đến ngày thứ hai, hắn được đưa xuống mặt đất cùng Trương Hằng và Hắc Thiết. Cả ba đáp xuống trụ sở mới xây dựng cạnh một cánh đồng cỏ xanh ngát. Địa hình nơi đây khá đẹp, có cánh đồng cỏ xanh mướt, có dòng sông uốn lượn xung quanh, kề bên là một căn biệt thự gỗ. Đây chính là nơi ở mới của ba người.
Về chuyện của Morrison, Diêu Nguyên cũng có những dự định riêng.
Đầu tiên, không nói về lợi ích toan tính, thì Morrison chính là huynh đệ cùng vào sinh ra tử với hắn. Có thể nói, tình cảm của Diêu Nguyên với Morrison tuyệt không kém những thành viên khác trong tiểu đội Hắc Tinh. Hơn nữa, Morrison còn là một người trọng tình trọng nghĩa, vì vậy Diêu Nguyên rất muốn hắn hồi phục.
Còn nếu bỏ phương diện tình cảm ra, thì cũng nhất định phải giúp Morrison hồi phục. Là người đặc thù nhất trong tân nhân loại, sở hữu năng lực sánh ngang với toàn năng giả, khi phiến giả (người lừa gạt) rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt? Điều này phải đợi cho đến khi Morrison tỉnh lại mới biết được.
Tỷ như hiện giờ, Diêu Nguyên đã biết được ý nghĩa tồn tại của toàn năng giả. Là người đứng đầu tân nhân loại, là nhân vật tinh thần của bọn họ. Chỉ cần toàn năng giả còn sống, như vậy vĩnh viễn không xuất hiện tình trạng tân nhân loại làm phản hoặc chống đối. Thực ra, nếu tân nhân loại dự định làm phản, đó sẽ là một việc vô cùng nguy hiểm. Nhưng Diêu Nguyên hiểu rõ điều đó cơ bản không thể xảy ra, nếu không hắn cũng không cho phép Vương Quang Chính rầm rộ chiêu mộ binh lính như vậy.
Như vậy tân nhân loại có thể sánh ngang với toàn năng giả, khi phiến giả thì sao? Năng lực của hắn có chỗ nào đặc thù đây?
Tóm lại, vì những lý do trên, Diêu Nguyên quyết định chuyển Morrison xuống mặt đất, phái Trương Hằng và Hắc Thiết chăm sóc và bảo vệ hắn. Vì sao lại chọn Hắc Thiết? Bởi vì hắn là người mạnh nhất trong toàn bộ cảm ứng giả, khả năng cận chiến của hắn gần như có thể sánh ngang với Diêu Nguyên.
Về Trương Hằng, đây là dự tri giả mạnh nhất của loài người. Xác suất dự đoán thành công nguy hiểm của hắn luôn luôn là 100%, cứu mạng không biết bao nhiêu người. Cho nên, khi có Trương Hằng bên cạnh Morrison, Diêu Nguyên rất yên tâm. Mệnh lệnh của hắn cũng rất đơn giản, một khi phát hiện bất kỳ nguy hiểm nào, đầu tiên ưu tiên bảo vệ Morrison quay về phi thuyền Hi Vọng. Nếu cần thiết, có thể để Hắc Thiết cản hậu.
Và như thế, một kế hoạch “nghỉ dưỡng” hoàn hảo được thiết lập…
Điều duy nhất làm cho Diêu Nguyên cảm thấy khó xử là việc Trương Hằng cho hắn biết tình trạng của Phong Tiểu Chanh – người thiếu nữ si tình chăm sóc Morrison suốt mấy năm qua. Phong Tiểu Chanh vốn là một cô gái xinh đẹp, thuần khiết. Mấy năm qua, cũng có vô số người theo đuổi nàng, nhưng nàng đều cự tuyệt, một lòng chăm sóc Morrison. Theo lời Trương Hằng, nàng đã khóc…khi Morrison rời đi.
Nhưng hắn cũng đành bất lực, bởi Phong Tiểu Chanh không phải là tân nhân loại hay chuẩn tân nhân loại. Cho nên nàng không thể sử dụng hỗn hợp siêu vắc xin và thuốc X kia được. Còn loại siêu vắc xin dành cho người bình thường vẫn còn vấp phải nhiều vấn đề khó khăn. Ít nhất trong hai, ba tháng nữa thì mới có bản thử nghiệm. Vì vậy, Diêu Nguyên đành hạ quyết tâm sắt đất, ra lệnh chia cắt hai người.
Vào ngày đầu trên mặt đất, Hắc Thiết và Trương Hằng chia nhau kiểm tra địa hình xung quanh. Cho đến khi Hắc Thiết xác nhận xung quanh không hề có mối nguy hiểm nào, hai người mới tạm hài long. Sau đó bắt đầu sắp xếp dụng cụ và đồ dùng, như phòng ngủ của Morrison, phòng riêng của hai người. Sau đó là trang bị, vật dụng cá nhân, vũ khí, đồ gia dụng…Bận rộn cả một ngày, đến khi tạm ổn, cả hai mới thở phào nhẹ nhõm.
Tâm tình của hai người khá thoải mái, bởi dù sao thì nhiệm vụ này cũng có thể coi như một kỳ nghỉ phép hiếm gặp. So với các binh lính khác trong quân đoàn vũ trụ hoặc tiểu đội Hắc Tinh, nhiệm vụ này vẫn còn nhàn hạ chán, không có nhiều nguy hiểm. Khu vực mà bọn họ đang ở chính là khu vực mà các chuyên gia xác định là an toàn. Mức độ an toàn của nó được đánh giá là màu xanh nhạt – tạm thời an toàn, xung quanh không có các sinh vật có thể gây nguy hiểm cho con người. Khi thành phố được xây dựng xong, mức độ an toàn của khu vực này sẽ được gia tăng thành màu xanh đậm – nghĩa là an toàn tuyệt đối. Loài người có thể an tâm sinh sống và vui chơi trong khu vực này, không cần lo sợ có sinh vật tấn công.
Dĩ nhiên, có Trương Hằng bên cạnh thì cho dù khu vực xanh nhạt cơ bản cũng có thể coi như khu vực xanh đậm. Vì vậy, nhiệm vụ lần này chỉ là một kỳ nghỉ nhàn nhã.
Khi sắp xếp xong vũ khí và đồ dùng, bỗng nhiên Hắc Thiết nở nụ cười hắc hắc, mở một chiếc túi, lấy ra vài chiếc cần câu, nói:
-Sao nào Trương Hằng, có muốn đi câu cá không? Toàn là đồ cổ từ Trái Đất không đấy, nhiều năm không có đụng tới, không ngờ ta vẫn còn cơ hội dùng nó.
Trương Hằng hơi ngạc nhiên, rồi vui mừng đáp:
-Đúng rồi, tôi còn đang suy nghĩ buổi tối nên ăn gì, thịt nướng khoai tây hay là thịt hầm đậu. Vậy đi, tối nay chúng ta ăn cá đi? Cá trên hành tinh này không phải đã được kiểm định vô hại sao? Không nguy hại cho con người, thịt còn chứa rất nhiều chất dinh dưỡng. Chỉ cần được tiêm siêu vắc xin, như vậy ăn cá là một phương pháp bổ sung chất dinh dưỡng số một. Tôi còn chưa biết mùi vị của cá trên đây như thế nào.
Sắc mặt Hắc Thiết có chút cổ quái, lắc lắc đầu nói:
-Mấy con cá có chân đó à? Trông dị chết, trừ mắt trên đầu ra, ở dưới bụng còn có mắt nữa. Nhìn đúng là không quen.
Trương Hằng không để ý lời càu nhàu của Hắc Thiết, hưng phấn cầm lấy chiếc xô đựng cá và một chiếc ghế câu, chạy về phía bờ sông. Phía sau, Hắc Thiết bất đắc dĩ đuổi theo.
Không thể không ca ngợi tình trạng sinh thái trên hành tinh này. Đây là một hành tinh mới hoang sơ, không chút ô nhiễm. Khắp nơi có thể thấy được động vật hoang dã như loài bò sát ăn thịt giống khủng long, các động vật có vú khổng lồ, thậm chí còn có động vật lưỡng cư giống như ếch, chỉ khác là nó có cánh, thân dài đến 10 mét. Thiên nhiên và động vật trên đây hoàn toàn khác với Trái Đất, là kết quả của một quá trình tiến hóa riêng biệt.
Còn về loại cá mà hai người định đi câu, hình dáng cũng không quá khác biệt với cá trên Trái Đất. Điểm khác biệt lớn nhất chính là bọn chúng có chân – điều này giúp chúng có thể di chuyển trên cạn một đoạn ngắn, sinh tồn trên đất liền một khoảng thời gian. Thậm chí, bọn chúng còn dùng đôi chân này để bò lên bờ, ăn các hạt ven sông…
Về điều này, một vài nhà khoa học cho rằng sở dĩ cá trên hành tinh này có chân là kết quả của những đợt thủy triều nghiêm trọng, khiến cho sông, biển có những lúc hoàn toàn khô hạn. Như để chứng minh cho điều này, các nhà thiên văn học cho rằng với hoàn cảnh địa lý hai hành tinh ở sát nhau như vậy, các đợt thủy triều sẽ diễn ra rất nghiêm trọng, đôi lúc sẽ khiến cho sông, ngòi cạn khô. Vì vậy, kết quả là chúng ta thấy được giống cá quái dị như thế trên hành tinh này…
Dĩ nhiên, Trương Hằng và Hắc Thiết ai thèm quan tâm đến mớ lý thuyết hỗn loạn kia. Bọn họ chỉ quan tâm đến bữa tối sắp tới của mình thôi, điển hình là việc câu cá. Không rõ là bọn cá trên hành tinh này chưa hề được ai “câu” qua hay sao, mà chỉ trong 10 phút ngắn ngủi, hai người đã câu được hơn 100 con cá lớn nhỏ. Nếu dùng ký để tính toán, hai người câu cũng phải được hơn 100 kg cá. Một phần do lưỡi câu, một phần do địa hình sông ngòi ở đây nên hai người không câu được con cá nào quá lớn, nhưng niềm vui khi câu được cá vẫn rất tuyệt.
Trong lúc hai người đang vui vẻ câu cá, bỗng nhiên thiết bị liên lạc trên người Hắc Thiết vang lên. Sắc mặt Hắc Thiết biến đổi, lập tức để xô cá xuống, mở thiết bị liên lạc lên:
-Ta là thượng úy Hắc Thiết – chiến đoàn số 1 thuộc quân đoàn vũ trụ.
Giọng nói bên kia đáp lại:
-Thượng úy Hắc Thiết, ta là binh lính Kolsite điều khiển phi thuyền canô. Cô Phong Tiểu Chanh hiện đang ở trên phi thuyền. Hạm trưởng ra lệnh cho ta đem nàng đến thăm Morrison.
Hắc Thiết ngạc nhiên, hắn còn chưa kịp trả lời thì Trương Hằng bên cạnh vội đoạt lấy thiết bị liên lạc, gấp rút đáp:
-Ta là thượng úy Trương Hằng – chiến đoàn số 1 thuộc quân đoàn vũ trụ. Đúng vậy, chúng tôi tiếp nhận mệnh lệnh này. Xin hãy mang cô ấy đến đây. À, chúng tôi hiện đang ở bên bờ sông câu cá, nếu được thì cậu bay qua đây đi.
Lát sau, một chiếc phi thuyền canô cỡ trung xuất hiện. Trên phi thuyền có khoảng vài chục người đang ngắm nhìn cảnh quan bên ngoài. Trong đó, phần lớn là các đứa trẻ, có vài người lớn đi kèm. Lúc phi thuyền tới gần, Hắc Thiết và Trương Hằng cũng đứng lên, đẩy Morrison đi về phía bãi cỏ. Phi thuyền đáp xuống từ từ. Hai người thấy được Phong Tiểu Chanh đang đứng sát bên cửa sổ, nhìn xuống bên dưới.
Trương Hằng nói vài câu với Hắc Thiết, sau đó đẩy Morrison tới gần của sổ của phi thuyền. Do chiếc phi thuyền này lơ lửng ở độ cao không cao lắm, chỉ cần Phong Tiểu Chanh hơi cúi đầu xuống đã gần như chạm vào Morrison bên dưới. Đương nhiên, chỉ là nếu như không tính lớp kính lạnh lùng đang ngăn cản họ. Nước mắt Phong Tiểu Chanh tuôn rơi…
Nàng khẽ đập tay lên cửa sổ, miệng hé ra như muốn nói gì đó. Nhưng rồi, nàng chợt nhớ là bên trong phi thuyền hoàn toàn khép kín với bên ngoài, trừ phi dùng thiết bị liên lạc, nếu không thì không có thanh âm nào có thể truyền ra. Nàng nức nở liên hồi…
Trương Hằng thở dài, cầm bàn tay của Morrison lên dán vào cửa sổ, áp vào bàn tay của nàng. Cứ như là hai người đang chạm tay vào nhau, như truyền đi hơi ấm cho nhau.
-Morrison, tên lừa đảo kia, mau tỉnh lại đi. Em muốn anh gọi tên em, em muốn anh tỉnh lại, em không muốn cô độc một mình, em muốn trở thành tân nhân loại, em muốn sống cùng với anh, em muốn chăm sóc cho anh….
Phong Tiểu Chanh bật khóc không ngừng, dần dần, tầm nhìn của nàng mờ đi, mắt tối sầm lại, té trên sàn ngất xỉu…
Mọi người trên phi thuyền hốt hoảng nhìn lại, nhân viên cấp cứu bên trong phi thuyền vội vàng chạy đến bên nàng tiến hành sơ cứu. Bên ngoài, Trương Hằng và Hắc Thiết vội dùng thiết bị liên lạc để hỏi thăm tình hình. Nhưng không ai để ý đến, chân mày của Morrison chợt nhúc nhích…