Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 40: Giải cứu cùng kế hoạch (Hạ)




Các nhà khoa học đều lục tục trở về phòng thí nghiệm của riêng mình. Tất cả bọn họ đều là tổ trưởng của từng tiểu tổ cho nên khi trở về dĩ nhiên phải giải thích lại cho các thành viên trong tổ mình.

Thực thế, năng suất quản lý của Diêu Nguyên với các nhà khoa học này không cao, với mười hai vạn dân chúng bình thường trên phi thuyền cũng thế.

Một là do phải rời khỏi Địa Cầu quá gấp gáp, hai là lượng người có năng lực quản lý trong tay hắn cơ hồ bằng không. Ba là hắn chỉ là một đội trưởng của một tiểu đội bộ đội đặc chủng mà thôi, chỉ vì tình thế đưa đẩy nên mới buộc hắn phải làm thế.

Cách thức quản lý các nhà khoa học này không phải là cách chia thành từng chuyên ngành mà là căn cứ vào số lượng cùng như danh tiếng của từng người, từ đó hợp thành từ mấy tiểu tổ bất đồng. Ví dụ nhà thiên thể vật lý nổi tiếng người Anh Ireland được Diêu Nguyên bổ nhiệm làm tổ trưởng của tiểu tổ thiên thể vật lý, nhưng đồng thời Ireland cũng phải quản lý tới mấy tiểu tổ có liên quan tới thiên thể vật lý. Sự việc đại khái là thế.

Lúc này trong phòng thí nghiệm đang tập họp đông đảo các nhà khoa học trong mọi ngành. Nào là hóa học, sinh học, gen, thậm chí là ngành nào có dính dáng tới năng lượng cũng đều có mặt. Nhưng khuôn mặt ai đều hiện lên nét lo âu, thời gian quá ít, hơn nữa vấn đề này quả thật quá khó, nó liên quan đến mạng sống của hơn mười hai vạn người trên phi thuyền này, cũng là hi vọng cuối cùng của phi thuyền. Tất cả hợp lại tạo thành áp lực đè nặng lên vai của mọi người.

Khi tổ trưởng quay lại giải thích rõ tình huống hiện tại nguy cấp như thế thì nào thì hầu như không có tiếng nói nào vang lên. Cả căn phòng vốn ồn ào bỗng đồng loạt im lặng, còn sắc mặt cũa mỗi người trong đó đều tái đi. Phần lớn bọn họ đều có người thân trên phi thuyền Hi Vọng, hơn nữa bọn họ cũng biết được sự kinh khủng của đám thực vật này, biết được sẽ có hậu quả gì nếu phi thuyền Hi Vọng hết năng lượng. Bởi vì biết nhiều hơn người khác cho nên bọn họ càng tuyệt vọng hơn các dân chúng bình thường.

Bỗng nhiên, một giọng nữ vang lên:
-Mọi người, có thể nên bỏ đi cách suy luận thông thường đi. Hãy rũ bỏ toàn bộ những điều mà chúng ta cho là không tưởng lúc còn trên Địa Cầu đi. Hãy thử suy nghĩ như trong các bộ phim khoa học viễn tưởng xem sao?

Tất cả mọi người đều nhìn về nhà khoa học nữ này, đó là một nhà khoa học phúc hậu tầm năm mươi tuổi, nói tiếng Anh mang khẩu âm của người Italy:
-Mọi người, hãy thử nghĩ theo hướng đó xem…Ta cho rằng, trước mắt thì chúng ta vẫn còn khá mù mờ về loại thực vật này, vậy thì sao không liên kết tất cả dữ kiện lại với nhau? Đừng phân tích mỗi đặc điểm như là một dữ kiện riêng biệt mà hãy kết nối lại với nhau, tỷ như thiếu tá đã từng đề cập về việc đám thực vật này khi tập hợp lại thành quần thể thì sẽ sinh ra ý thức. Chính ý thức này đã ảnh hưởng tới chúng ta, thậm chí có thể thôi miên chúng ta khiến cho chúng ta bất cẩn phái tàu con thoi xuống thăm dò…

Thanh âm của nhà khoa học nữ này càng nói càng lớn:
-Như vậy thì tại sao chúng ta không thay đổi cách suy nghĩ đi? Có thể đó không phải là chiếc bẫy mà chính là bản năng của loài thực vật này. Cũng như là các động tác đã được lập trình sẵn, giống hệt với lúc chúng ta xài lò viba vậy đó. Khi cài thời gian nấu là năm phút thì sau khi hết năm phút, lò viba sẽ tự động kêu lên để nhắc nhở chúng ta rằng món ăn đã chín. Cũng như nếu chúng ta vẫn không đến tắt lò thì nó vẫn sẽ báo hiệu, nhằm nhắc chúng ta rằng thức ăn đã nấu xong rồi.

Như vậy thì ý thức của đám thực vật rất có thể giống như thế, tại sao không? Nó không hề tạo ra bẫy hay thôi miên dụ dỗ chúng ta gì cả, mà chỉ là muốn nói cho chúng ta biết năng lượng cùng khoáng thạch đã thu hoạch xong, nên mới phát ra âm thanh nhắc nhở chúng ta thôi. Việc thôi miên làm cho chúng ta hạ cánh bất quá cũng chỉ là một sự nhắc nhở thôi.

Khi nhà khoa học nữ này nói xong thì ánh mắt của rất nhà nhiều nhà khoa học bỗng lóe sáng, trong đó có một nhà khoa học trẻ tầm hai mươi tuổi, hoặc có thể nói là một nghiên cứu sinh. Hắn bỗng nhiên cảm giác bốn bề trở nên tĩnh lặng, trong cái cảm giác thần kỳ đó thì hắn phảng phất nghe được một lời nói thầm vang lên như là có người đang rủ rỉ bên tai hắn vậy, hắn mở miệng phát biểu trong vô thức:
-Đúng, đúng là thế. Điều này cũng giải thích vì sao đám thực vật này tuy cắn nuốt và hấp thụ sinh vật trên hành tinh này, nhưng lại không hề gây hại cho chúng ta. Cũng không hề hấp thu nguyên tử kim loại trong cơ thể con người…Hẳn là do tác động của sóng điện não đặc thù nào đó.

Chúng ta có điểm gì khác với các sinh vật ngoài hành tinh này? Là ý thức, loài người chúng ta có ý thức nên mới sinh ra các khái niệm như “ta”, “ngươi”, hắn” các loại. Bên cạnh đó chúng ta cũng có sự suy nghĩ, có được nền văn minh của riêng mình. Còn đám thực vật kia phần lớn chỉ hành động theo bản năng, mặc dù có ý thức nhưng cao lắm cũng chỉ ở cấp bậc của dã thú thôi…Ta biết rồi, ta biết rồi…

Nghiên cứu sinh này bỗng nhiên kêu to, đôi mắt hắn sáng quắc lên nhìn về các nhà khoa học đang trợn mắt há hốc mồm ngó hắn, nói to:
-Đúng, là nền văn minh! Nền văn minh chế tạo ra đám thực vật này khẳng định có cài một sự hạn chế lên nó. Cứ như là ba định luật hạn chế mà chúng ta đã từng cài lên người máy vậy, bởi vì thực vật này quá mức kinh khủng, thậm chí có thể xơi tái cả một hành tinh nên người ngoài hành tinh khẳng định phải cài một hạn chế vào nó. Chính cái đó đã buộc nó không được phép thương tổn đến sinh vật có trí khôn hoặc nền văn minh, về phần làm sao biết được đó là sinh vật có trí khôn hay không thì chắc dựa vào tần số sóng điện não đặc thù nào đó. Bởi vì nếu suy nghĩ càng nhiều thì tần số sóng điện não này càng tăng cao. Đạt đến một mức độ nhất định có thể sẽ khiến cho nó ngộ nhận rằng có một nền văn minh đang đến, tỷ như loài người chúng ta…

Đúng vậy! Đám thực vật này căn cứ vào tần số sóng điện não mới nhận ra chúng ta! Cho nên bọn chúng sẽ không thương tổn chúng ta! Bọn chúng đã coi chúng ta như là chủ nhân rồi!

Giả thuyết này đã mở toang cánh cửa bí ẩn trong lòng mọi người, khi cánh cửa đó mở ra thì mọi người phảng phất như nghĩ tới vô số giả thuyết có thể phát sinh, ai ai cũng cau mày trầm tư suy nghĩ.

-Như vậy liệu có khả năng dùng suy nghĩ điều khiển đám thực vật này không?
Một nhà khoa học trên năm mươi tuổi khác bỗng dưng phát biểu.

-Nói theo cách đơn giản thì liệu dựa vào các thiết bị trên tàu có thể phóng đại tần số sóng điện não lên không, dựa vào đó để điều khiển loài thực vật này? Từ đó ra lệnh cho chúng nhả ra lượng năng lượng và khoáng vật mà chúng đã hấp thu? Điều đó có khả năng hay không?

Đông đảo các nhà khoa học thảo luận ầm ĩ, ai ai cũng không ngừng nêu ra các suy đoán cũng như lý luận của mình, thậm chí các suy đoán còn dẫn tới sự tranh cãi của các nhà khoa học. Đến tận mười phút sau thì nhà khoa học nữ kia bỗng nhiên vỗ tay, kêu gọi mọi người nhìn về phía mình rồi nói:
-Mọi người, bây giờ chúng ta sẽ tổng kết lại những giả thuyết cùng lý luận có khả năng nhất hiện giờ.

Đầu tiên, loài thực vật này quả thật khi tập hợp lại sẽ có ý thức, rất có thể đặc tính này từ được chế tạo từ đầu. Đặc tính này sở dĩ được tạo ra rất có thể bởi vì do nền văn minh đó lo ngại đám thực vật này mất khống chế, hơn nữa còn có thể đảm bảo sự an toàn trong lúc thu hoạch cũng như khả năng sống sót của nó…

Phi thuyền Hi Vọng của chúng ta sau bước nhảy không gian đã đến được tinh vực này, đặc biệt khi bay đến gần hành tinh này thì loài thực vật kia lập tức cảm nhận được loài người chúng ta. Hơn nữa thông qua cách bí ẩn nào đó, có thể là qua tần số sóng điện não mà nhận biết được chúng ta là chủng tộc có trí khôn, cho nên mới phát ra tin tức là khoáng vật cùng năng lượng đã thu hoạch xong, ra hiệu chúng ta mau đến đây thu hoạch.

Chỉ là chúng ta căn bản không hề hiểu được loại tín hiệu này, cho nên vô tình bị thôi miên điều khiển phi thuyền Hi Vọng hạ xuống sa mạc. Mà lúc đó chúng ta cũng không hề có năng lực khống chế đám thực vật này cho nên chúng nó mới hành động theo bản năng, bắt đầu hấp thu năng lượng trên phi thuyền Hi Vọng. Dĩ nhiên, theo bản năng của chúng thì loài thực vật này tuyệt đối không được làm tổn thương chúng ta – những sinh vật có trí khôn.

Nhà khoa học nữ kia nói đến đây thì khẽ dừng lại lấy hơi, sau đó tiếp tục:
-Trở lại vấn đề tại sao đám thực vật này có ý thức hay không, còn có tại sao hai người kia lại có thể triệu tập được nó thì theo ta có một khả năng, đó là dưới tình huống đặc thù thì tần số sóng điện não của hai người đó bỗng đột ngột tăng lên tới mức có thể điều khiển được đám thực vật kia, cho nên mới triệu tập được chúng. Chúng cảm nhận được họ đang gặp nguy hiểm thì dám chuyện gì nó cũng dám làm lắm. Dù sao những chuyện này cũng không phải là hiếm trong tự nhiên, cho nên ta cho rằng khả năng này rất lớn.

Một nhà khoa học nữ bên cạnh lập tức nói:
-Như vậy có thể lợi dụng hai người bọn họ xua đuổi đám thực vật bên dưới phi thuyền Hi Vọng hay không?

Nhưng nhà khoa học này sau khi phát biểu thì bỗng nhận ra được điều gì đó, hơi lắc đầu.

Một nhà khoa học khác bên cạnh thở dài nói:
-Không có khả năng, dù sao thì sức người cũng có hạn. Chúng ta căn bản không có kỹ thuật tăng cường tần số sóng điện não lên. Hai người đó tuy lợi hại đến dường nào thì nhiều nhất trong một lần cũng chỉ có thể xua đuổi được thực vật trong phạm vi 100 mét vuông, nhưng diện tích phi thuyền Hi Vọng rộng bao nhiêu? E rằng bọn họ vừa rời đi thì một đám thực vật khác sẽ xuất hiện lại, trừ phi có tới mấy vạn người như bọn họ đồng loạt xua đuổi thực vật, còn không thì có đuổi cũng vô dụng.

Sắc mặt của mỗi người điều tái đi, ngay cả nhà khoa học nữ kia cũng không thốt lên lời nào. Ai ai cũng hiện lên trầm ngâm, thể hiện sự nặng nề.

Nhưng không ai ngờ, người phá vỡ sự im lặng này lại là người thanh niên nghiên cứu sinh lúc trước.

Nghiên cứu sinh này lại cảm thấy bốn bề chợt trở nên yên tĩnh, một giọng nói thần bí vang lên bên tai hắn khiến hắn không tự chủ được mà vô thức nói:

-Các vị tiến sĩ, giáo sư, ta vẫn luôn cho rằng, từ “tuyệt đối” không hề tồn tại trong khoa học…

Mọi người chung quanh lại một lần nữa kinh ngạc nhìn về nghiên cứu sinh này, người thanh niên tuy nét mặt có hơi chút ngượng ngùng nhưng thanh âm của hắn càng lúc càng lớn.

-Mọi người hẳn đều có một niềm tin như vậy đúng không, đó chính là bất kỳ hệ sinh thái, một hành tinh nào cũng có những điểm khác nhau. Không thể xét chung với nhau theo lẽ thường được, tỷ như virus ngoài hành tinh, có lẽ đối với một hành tinh khác thì nó chỉ là thuốc bổ hoặc sinh vật bình thường thôi, nhưng đổi lại một hành tinh khác thì không chừng tác hại của nó còn kinh khủng hơn cả thảm họa sinh học…

Như vậy liệu có tồn tại khái niệm có hay không có không? Đó chính là loại thực vật trước mắt chúng ta, đó là vật thu hoạch năng lượng cùng khoáng vật mà nền văn minh ngoài hành tinh tạo ra, vì vậy đương nhiên họ phải cố ý chế tạo nó sao cho phù hợp với hoàn cảnh trên hành tinh này chứ, phải không? Bởi vì trong khoa học không tồn tại khái niệm “tuyệt đối” hay “miễn dịch” gì cả, cho nên bất kỳ loại virus hay thực vật nào cũng chỉ có thể miễn dịch một cách tương đối trên hành tinh này thôi.

Nghiên cứu sinh này hưng phấn nói tiếp:
-Vì vậy cần gì phải dùng tới axit mạnh hay súng laser công suất cao gì đó…Mọi người, ý nghĩ của chúng ta từ đầu đã bị trói buộc bởi những lý luận mà chúng ta coi là hiển nhiên rồi. Ai dám chắc là vi sinh vật, virus ngoài hành tinh “chắc chắn” có hại với con người đây? Ai dám chắc virus, vi sinh vật từ hệ sinh thái của chúng ta không phải bệnh nan y với sinh vật ngoài hành tinh đây? Đó chỉ là sự tương đối thôi, chúng ta sợ virus ngoài hành tinh thì nói không chừng, sinh vật ngoài hành tinh cũng sợ virus từ Địa Cầu chúng ta!

Tầng thứ sáu của chúng ta là một hệ sinh thái riêng biệt, không phải trong đó đã gieo trồng không ít thực vật sao? Chúng ta không phải có một lượng lớn thực vật, vi sinh vật cùng virus trên Địa Cầu sao? Lấy ra thí nghiệm ngay! Có lẽ chúng ta có trong tay một lá bài tẩy hoàn mỹ cho việc này! Chỉ là chúng ta không biết nó có tồn tại hay không thôi!

Lúc này thì Diêu Nguyên đang thẩm vấn Morrison cùng Phong Tiểu Chanh về những sự việc lúc trước. Đó là về việc Morrison lấy ra một cây bút, hét lớn từ năng lượng….Rồi sau đó một lượng lớn thực vật xuất hiện.

Morrison đang thở phào nhẹ nhõm, chuyện hắn lo lắng nhất đã không có xảy ra. Bất quá đối với những câu hỏi về sự việc lúc trước thì ngay cả hắn cũng không biết chính xác là gì đã xảy ra, cho nên chỉ có thể trả lời một cách mơ hồ. Phong Tiểu Chanh ở kế bên cũng y hệt, nàng căn bản không hề biết rõ chuyện gì đã xảy ra cho nên không thể cung cấp thêm thông tin nào cả.

Diêu Nguyên khẽ trầm tư một hồi lâu rồi đột nhiên hỏi:
- Morrison, ngài là một trong 102 người sống sót sau bệnh dịch virus thần bí kia, đúng không?

Morrison hơi sửng sốt rồi gật đầu lia lịa, nói:
-Đúng thế, cơ thể của ta vốn khỏe mạnh nên có thể gắng gượng vượt qua bệnh dịch đó.

Diêu Nguyên dường như nhận ra điều gì đó mà nhìn chăm chú vào hồ sơ của Morrison, hồi lâu sau bỗng thốt lên một câu làm cho Morrison khiếp sợ:


-Hồ sơ này là giả. Ngài Morrison, ngài là một tên lừa đảo đúng không, hơn nữa cũng chưa từng học qua đại học, cao đẳng gì hết có phải không?

Morrison vội vàng biện bạch:
Thiếu tá, xin người hãy nghe ta giải thích, thật ra đây là một sự hiểu lầm mà thôi…

Diêu Nguyên trực tiếp gấp hồ sơ lại, cười nói:
-Tốt, ta tin tưởng đây có thể là một sự hiểu lầm. Như vậy thì xin ngài hãy nói lại kỹ càng cho ta biết, rốt cuộc lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, cảm giác lúc đó ra sao! Tại sao đám thực vật kia lại xuất hiện?

Khuôn mặt Morrison hiện lên nét khổ sở, hắn gần như mếu máo nói:
-Thiếu tá, ta đã nói rồi mà. Ta căn bản không biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì hết…

-Vệ binh! Trục xuất hắn khỏi phi thuyền Hi Vọng!
Diêu Nguyên gào lớn.

Khi mấy binh sĩ từ bên ngoài vội vã chạy vào thì Morrison mới vội vàng rống lên:
-Lúc ấy ta cảm thấy bốn bề đều yên tĩnh! Hết thảy thanh âm dường như đều không hề tồn tại, rồi ta cảm thấy dường như ta có thể lừa gạt được cái gì đó. Sau đó thì ta liền hô lớn, đây là năng lượng rất lớn gì gì đó thì bỗng dưng đám thực vật kia xuất hiện. Đó là tất cả rồi, thiếu tá, ngài phải tin ta. Ta xin thề với Chúa!

-Ta không tin lời thể của một tên lừa đảo, bất quá…
Diêu Nguyên khẽ phẩy tay ra hiệu cho các binh lính kia rời khỏi, sau đó liền trầm tư.

(Có loại năng lực này sao? Lừa gạt…Ngay cả đám thực vật ngoài hành tinh có ý thức kia cũng lừa được sao?)

Đúng lúc này thì màn hình trên tường bỗng sáng lên, trên đó xuất hiện khuôn mặt hưng phấn của mấy nhà khoa học.

Một nhà khoa học trong đó vội vàng nói:
-Thiếu tá! Có một tin tốt cùng một tin xấu! Tin tốt là chúng ta đã tìm ra cách khắc chế loại thực vật này rồi, một loại virus thông thường làm khô héo lá cây trên Đại Cầu có thể tổn thương loài thực vật này. Chỉ cần tiêm loại virus này vào trong người nó thì lâu nhất sau ba đến năm giây nó sẽ làm cho đám thực vật kia khô héo đến chết, nguyên nhân cũng bởi vì nó có hiệu suất trao đổi chất cực cao!

Nhưng thiếu tá, tin xấu là tốc độ hủy diệt của loài virus này quá nhanh cho nên tốc độ lây lan không thể theo kịp tốc độ phá hủy. Theo nhiều cuộc thí nghiệm thì trừ phi tiêm vào mỗi chỗ một ít virus mới hiệu quả, còn nếu không nếu chỉ tiêm một chỗ thì chỗ bị tiêm sẽ nhanh chóng bị khô héo sau đó tách rời khỏi đám thực vật. Còn những chỗ khác vẫn bình yên vô sự hấp thu năng lượng…

Khuôn mặt của các nhà khoa học trên màn hình lộ ra nét dở khóc dở cười, lúc trước thì sợ virus trên Địa Cầu không thể thương tổn tới đám thực vật này, bây giờ đã xác nhận có thể thương tổn rồi…nhưng bởi vì nó thương tổn quá nhanh cho nên không có cách nào làm cho toàn bộ thực vật khô héo được...Đúng là chuyện gì quá tốt thì cũng không xong.

Nhà khoa học kia tiếp tục nói:
-Cho nên một nghiên cứu sinh trong chúng ta đưa ra khái niệm…

Tiêm virus vào nơi quan trọng nhất của đám thực vật, đó chính là nơi chứa khoáng vật cùng với tinh thạch năng lượng, nếu như thành công…Thì phi thuyền Hi Vọng sẽ có cơ hội bay lên không!

Nhưng vấn đề mấu chốt là chúng ta không có biện pháp để chủ thể của đám thực vật này xuất hiện. Trừ phi là ba lò phản ứng hạt nhân trên phi thuyền Hi Vọng đồng loại khởi động, gia tăng hiệu suất năng lượng tỏa ra, bất kể hậu quả thu hút đám thực vật trên hành tinh này thì….Nhưng theo sự tính toán của chúng ta thì lượng năng lượng còn lại của chúng ta tựa hồ vẫn không đủ để hấp dẫn chủ thể ra, thiếu tá, đây là phương pháp xử lý cuối cùng mà chúng ta nghĩ ra rồi.

Diêu Nguyên nghe đến đây thì đột nhiên quay phắt đầu lại, nhìn chằm chằm vào Morrison.

- Morrison, ta tin tưởng không có gì là không thể …Nếu như ngài có thể hoàn thành nhiệm vụ này thì tất cả những gì ta thấy được nãy giờ đều chỉ là hiểu lầm thôi.
Diêu Nguyên mỉm cười một cách từ ái. (Nhưng mình thấy thằng này cười gian bà cố =)))

-Hả?