Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 51: Nổ tung




Lời của Nhâm Đào khiến cho Trừu Nguyệt lạnh người.

Thực tế, tuy nhìn vóc dáng Nhâm Đào gầy yếu, ngu ngơ thế kia, ngày thường luôn bị Trừu Nguyệt ăn hiếp nhưng thật ra từ nhỏ, Nhâm Đào đã luôn là chỗ dựa cho nàng. Trong thời kỳ hỗn loạn kia, khi cha mẹ bọn họ đều đã chết trong loạn quân thì cũng nhờ vào Nhâm Đào bảo vệ, tính toán cẩn thận nên cả hai mới có thể hóa hiểm vi di (biến nguy thành an), thậm chí lên được phi thuyền Hi Vọng. Có thể nói, trong lòng nàng thật ra rất sùng bái vị “ca ca” này.

Dĩ nhiên đó chỉ là trong lòng thôi, ngoài mặt thì…các hành động của nàng khó mà gọi là “sùng bái” được. (Chính xác phải gọi là ngược đãi:oe88:)

Cho dù trong lòng Trừu Nguyệt khá kinh hãi nhưng bên ngoài vẫn vờ bình tĩnh, thậm chí còn giơ tay xoa xoa đầu Nhâm Đào, thấp giọng hỏi:
-Tại sao? Tại sao lại nói như thế? Chẳng lẽ chúng ta sắp đối mặt với chuyện gì kinh khủng à?

-Còn tùy tình huống nữa…
Nhâm Đào cũng nhỏ giọng trả lời:
-Một là phải xem giá trị của chúng ta thế nào, hai là mức độ nguy hiểm của chúng ta ra sao, ba là lương tâm của các quan chức…Yếu tố thứ ba có lẽ là khả thi nhất, bởi dù sao lượng người trên phi thuyền Hi Vọng vẫn còn quá nhỏ, chỉ có mười hai vạn người thôi thì chính phủ khó có thể mà làm điều ác được, nếu như vậy thì…

Trừu Nguyệt im lặng một hồi rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, khuôn mặt khẽ đỏ lên, lẩm bẩm hỏi:
-Nếu như ta chết…Ta chỉ nói là nếu như thôi nha, vậy ngươi sẽ làm gì? (Khui sâm banh ăn mừng chứ sao :oe18:)

Nhâm Đào ngơ ngác nói:
-Ách, ta chắc sẽ gây náo loạn một hồi, giết đi mấy người. Nếu như có thể thì chắc sẽ đem tin tức của chúng ta truyền bá ra ngoài, dĩ nhiên thi thể của cô là cách đầu tiên gây nên hỗn loạn…

Bốp!

Đáng tiếc thay, chỉ vì những lời đó mà từ một mắt bầm tím, Nhâm Đào đã lãnh thêm con nữa cho đủ cặp.

Tuy trên đường hai người đùa giỡn với nhau để giảm bớt áp lực, nhưng càng đến tầng bốn thì hai người vẫn không sao thoát được sự sợ hãi trong lòng. Khi đến được phòng thí nghiệm lớn ở tầng bốn thì bên ngoài đã có hơn mười người đang đợi, ngoài ra còn có mười mấy binh lính, thậm chí trong đó còn có những binh lính mang biểu tượng Hắc Tinh.

Thấy được cảnh đó, sắc mặt Trừu Nguyệt khẽ cứng lại, nắm tay của Nhâm Đào cũng hơi run run. Tuy thế thì nét mặt của hắn hoàn toàn ngược lại, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước bất quá đã có đôi chút cảnh giác.

Lúc này, một thanh niên da trắng bước ra khỏi phòng thí nghiệm, hắn không ngừng xoa xoa cổ của mình vừa lẩm bẩm nguyền rủa. Không lâu sau, một thanh niên da vàng cũng bước ra, hơi vặn người rồi nói chuyện với người thanh niên da trắng kia.

Nhìn thấy được cảnh đó thì Nhâm Đào thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói với Trừu Nguyệt:
-Không có chuyện gì rồi. Một hồi cẩn thận chút là được, cố gắng nhớ tất cả các bước kiểm tra nha. Sau khi trở về chúng ta sẽ so sánh với nhau xem coi có gì khác lạ không.

Trừu Nguyệt nghe nói không có chuyện gì thì thở phào, bất quá ngoài mặt vẫn ra vẻ bất cần đời, hừ lạnh nói:
-Nhớ thì không vấn đề gì, nhưng ngươi thì sao? Ngươi có thể nhớ được cả quy trình kiểm tra sao? Chúa đãng trí kia.

-Ách, ta sẽ cố gắng mà…

Hai người vừa ra bước ra khỏi phòng thí nghiệm chính là hai nhân vật nổi như cồn trong phi thuyền Hi Vọng gần đây, một người được mọi người Âu Mỹ phong tặng chức anh hùng -Morrison, người còn lại là người nhỏ nhất trong tiểu đội Hắc Tinh cũng như trong ban lãnh đạo – Trương Hằng.

Hai người bọn họ, và Diêu Nguyên là ba người đã cứu sống hơn mười hai vạn người, cũng chính là ba nhân vật được nhắc tới nhiều nhất trong thời gian gần đây.

(Xem ra những người còn sống trong cơn sốt kia đều có một giá trị đặc thù, cho nên căn bản không hề lo sợ chuyện nguy hiểm tới tính mạng, chẳng qua giá trị đặc thù này là gì…)

Nhâm Đào thầm suy nghĩ, trong lúc vô thức hắn đã đi tới bên một ống thông gió, thoát cái đã trèo lên đỉnh ngồi trầm ngâm…

-Uy, Nhâm Đào? Ngươi chạy đâu nữa rồi…

Ở nơi khác, Trương Hằng cùng Morrison đang đi về tầng năm, vừa đi Trương Hằng vừa nói:
-Sao thế? Xem bộ dáng khó chịu của ngươi kìa, không lẽ thí nghiệm hôm nay không thành công sao?

Morrison vừa xoay cổ vừa cau có nói:
-Những tên thí nghiệm kia đúng là đồ điên! Ngươi biết bọn chúng làm gì với ta không? Quăng ta vào một quả cầu kim loại lớn rồi xoay tròn với tốc độ cao, chẳng lẽ bọn họ cho rằng dùng biện pháp như thế có thể đem não ta văng ra sao? Ta đúng là bái phục cái đám điên rồ đó!

-Đó không phải là quả cầu, mà là máy ly tâm…
Trương Hằng cười khổ nói:
-Cũng coi như ta còn hên, kỹ năng của ta là kỹ năng bị động. Khi gặp phải nguy hiểm mới tự động cảm ứng, không có phiền toái như kỹ năng của ngươi hay Ưng. Đến bây giờ hai người vẫn chưa nắm vững kỹ năng của mình thì sao đạt tới mức như yêu cầu của các nhà khoa học đó kia chứ, kỹ năng nào chưa hoàn toàn thuần thục thì mức độ rủi ro quá cao, không thể khởi động theo cách thông thường được.

-Nghe mấy tên đó nói nhảm làm gì.
Morrison khinh thường nói:
-Ngươi tin hay không thì tùy, chứ ta thì hoàn toàn không tin. Nếu không thì sao Diêu Nguyên đã có thể nắm giữ được loại kỹ năng này rồi? Ngay buổi thí nghiệm ngày hôm qua ngươi cũng thấy rồi đấy. Không cần bất kỳ tình huống nguy hiểm nào mà hắn vẫn có thể sử dụng kỹ năng tân nhân loại đó thôi. Chỉ là bọn khoa học bất tài không tìm ra được biện pháp thôi.

Trương Hằng cười khổ, thực tế, từ sau nhiệm vụ sinh tử kia thì hắn và Morrison đã trở nên thân thiết hơn, nói chuyện cứ như chiến hữu lâu năm vậy, cho nên nghe những lời này cũng là đều bình thường. Thật ra lý do tại sao Morrison lại chán đời như vậy thì Trương Hằng cũng biết mấy phần.

Kể từ sau khi chiến dịch trên hành tinh sa mạc kết thúc, thì hắn là người anh hùng đã cứu vớt toàn bộ mọi người, cũng đồng thời sở hữu năng lực tinh thần khi phiến (năng lực lừa gạt) cực kỳ quá hiếm. Cho nên Morrison đã ngay lập tức được đưa đến tầng năm, và được Chính phủ phi thuyền Hi Vọng trực tiếp tuyển thẳng hắn gia nhập vào quân đội, nơi ở, vật dụng chu cấp hằng ngày đều được phân phối theo tiểu chuẩn của một hạ úy. Có thể nói những điều kiện như vậy thì trước đây Morrison có mơ cũng không dám tưởng tượng tới.

Nhưng mà, sau khi hắn vui mừng đi tìm Phong Tiểu Chanh, muốn mời nàng đến ở cùng hắn tại tầng năm thì nàng ta lại đóng cửa không tiếp. Thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không, hoàn toàn không hề có dáng vẻ thân mật, khả ái hay kêu ngạo như trước nữa. Đơn thuần là mặt lạnh như băng.

-…Tên lừa gạt, đừng để cho ta gặp lại ngươi lần nữa.

Đó là câu nói duy nhất của Phong Tiểu Chanh, đêm hôm đó, Morrison cơ hồ đã uống sạch phần rượu được phân phối trong tháng, ngày hôm sau thì thành ra bộ dáng chán đời như bây giờ.

Trương Hằng cũng bó tay không biết khuyên giải hắn như thế nào, chỉ có thể cười khổ đi theo Morrison lên tầng năm. Lâu sau, Morrison bỗng dưng nói:
-Tính ra tiểu tử ngươi may mắn hơn ta nhiều, sao nào, ba mỹ nữ kia ngươi chọn ai hả?

-Ba mỹ nữ?
Trương Hằng kinh ngạc, bất quá tiếp đó nở nụ cười méo xẹo:
-Chọn cái gì mà chọn hả. Ngươi nói La Miêu Miêu, Bạch Ngưng Tuyết và Ba Lệ sao? Các nàng chẳng qua đã từng giúp ta nên ta giúp lại thôi, làm gì có vụ chọn với không chọn chứ…Huống hồ, ngươi cũng biết quá khứ của ta rồi đấy. Ta chỉ là một tên lưu manh, côn đồ hạng bét thôi, đi tìm cha mà còn bị bắt chờ người ta tới giải cứu nữa là. Ngươi cũng đã biết toàn bộ rồi đó, sao ta có thể chọn ai đây? Các nàng có chọn ai cũng không đến phiên ta đâu.

Không ngờ tới Morrison lại phá lên cười, vỗ vỗ vai Trương Hằng nói:
-Người Trung Quốc các ngươi không phải có câu vọng tự phỉ bạc (đừng hạ thấp mình) sao, thứ khác thì ta không biết nhưng về phương diện này thì ngươi phải tin ánh mắt của một chuyên gia lừa đảo như ta chứ. Ta dám thề, cô nàng Ba Lệ quái chiêu thì ta chịu, nhưng La Miêu Miêu và Bạch Ngưng Tuyết tuyệt đối có hảo cảm với ngươi a. Chỉ cần ngươi âm thầm theo đuổi, thêm chút lãng mạn xen lẫn mờ ám vào thì hắc hắc, ôm cả ba cô nàng thì ta không chắc nhưng cưa đổ được một em thì không thành vấn đề…

Đúng lúc này, hắn và Trương Hằng, còn có hơn chục người ở gần phòng thí nghiệm tại tầng bốn đồng loạt nhìn về một hướng như đang tìm cái gì đó. Tất cả mọi người đồng loạt thốt lên trong vô thức:
-Không ổn, có chuyện xảy ra rồi!

Lời vừa dứt thì cả phi thuyền Hi Vọng bỗng chấn động mãnh liệt, thậm chí trong những người đứng gần có người ngã nhào xuống đất. Cùng lúc, tiếng còi báo động trên phi thuyền vang lên inh ỏi. Tất cả mọi người trên phi thuyền Hi Vọng ngơ ngác không hiểu đều chuyện gì xảy ra, ai ai cũng lo lắng sợ hãi.

Mười giây trước đó…

Tại một phòng thí nghiệm nào đó tại tầng bốn, hơn mười mấy người đang bận rộn làm việc, chuẩn bị túi bụi. Thì ra tại tầng này có tổng cộng năm tiểu tổ khoa học với hơn 100 nhà khoa học đang bận rộn nghiên cứu, mà hạng mục nghiên cứu của bọn họ chính là nghiên cứu xem làm cách nào đám thực vật ngoài hành tinh lại có thể tái sử dụng năng lượng tinh thạch, chuyển đổi năng lượng trong tinh thạch ra ngoài để giúp phi thuyền Hi Vọng vượt qua kiếp nạn trước mắt. Mà viên tinh thạch năng lượng đó chính là viên tinh thạch mà Diêu Nguyên đem về từ hành tinh sa mạc.

Nhà khoa học chịu trách nhiệm chính tại tiểu tổ này chính là người bộc lộ tài năng ở hành tinh sa mạc - Yvaine Mohammed Beith XXX. Khi hắn trở thành một nhĩ ngữ giả (người nhắc nhở) thì hắn đã có đủ tư cách để thành lập nên một tiểu tổ. Dĩ nhiên, những nhân viên trong đây sẽ không thể so sánh với những nhà khoa học kỳ cựu khác, nhưng với năng lực của một nhĩ ngữ giả thì hắn luôn có rất nhiều linh cảm sáng suốt. Cho nên quá trình hoạt động của tiểu tổ này khá suôn sẻ, đã bắt đầu thí nghiệm trên mẫu vật thật, hơn nữa thông qua một loại thuốc mới được điều chế đã cho thực vật hấp thụ một mẩu năng lượng tinh thạch, việc còn lại chỉ là làm cách nào để tái sử dụng nó thôi.

Hiện giờ đang thực hiện thí nghiệm lần đầu tiên, trước mắt mọi người chính là một gốc thực vật lớn bằng bàn tay, đã thôn phệ xong một 1/10 mẩu tinh thạch năng lượng có diện tích 5 mm vuông. Trên cơ thể thực vật đó đã xuất hiện dòng điện lưu chuyển, dường như thành công đã tới gần.

Một nhà khoa học bên cạnh Yvaine cười nói:
-Yvaine tiến sĩ, loại thuốc mà ngài phối chế thật sự có công hiệu a. Công thức của nó là gì vậy? Chúng ta sao không thử chia sẽ loại thuốc này cho những tiểu tổ khác thí nghiệm xem sao.

Yvaine định gật đầu nhưng lại bỗng dưng lắc đầu, nói:
-Vẫn chưa xác định được loại thuốc này có công hiệu hay không. Công thức của nó hơi phức tạp, thành phần phối chế có sử dụng một vài chất trong máu đám sinh vật ngoài hành tinh kia. Axit mạnh có thể áp chế sự sinh trưởng của những bào tử mới, mà vẫn có thể giữ được hoạt tính của đám tế bào cũ, giúp nó kéo dài sự hấp thụ năng lượng. Lúc nhìn thấy nó thì ta đã cảm giác được dường như nó có thể dùng để tái sử dụng năng lượng, không ngờ rằng quả đúng như vậy…

Nhưng đúng vào lúc này, gốc cây thực vật kia bỗng nhiên sáng bừng lên, càng lúc càng sáng. Phảng phất như đã biến thành một bóng đèn. Từ khi nó phát sáng thì mười mấy người trong phòng đã hốt hoảng lui về sau, nhưng không kịp đợi họ thực hiện thì ầm ầm. Cả gốc thực vật kia đã nổ tung, dòng điện tỏa ra bốn phía, thậm chí đã tạo thành một lưới điện lan khắp phòng, hơn nửa gian phòng đều bị nó bao trùm…

Trong vụ nổ đó, Yvaine không hề chạy trốn mà điên cuồng lao về chiếc máy tính trên bàn, cả người ôm lấy chiếc máy, dùng thân che chở cho nó. Giờ phút ấy, trong đầu hắn chỉ còn lại một ý nghĩ…

Bằng mọi giá phải bảo vệ công thức của loại thuốc mới này!

Nó hữu hiệu!