Dám Chạy Xem!

Chương 15




“Loại người này tôi đã thấy nhiều rồi…” Hai người vừa nói vừa cười.

Cố Sâm mặt không biểu tình gì đứng một bên nghe được hết, Kỷ Niệm Sơ cố gắng nghẹn ý cười lôi kéo hắn đi, lúc này hắn mới không tình nguyện đi theo cô.

“Đừng nóng giận, tới, nhìn tỷ tỷ cười một cái.” Kỷ Niệm Sơ lúc này không ngồi ở hàng ghế sau, ngồi ở trên ghế phụ bên cạnh Cố Sâm, mắt mạng theo ý cười nói.

“Cười cái rắm, lão tử bị tức chết rồi, cô cái đồ muội muội này, nhỏ hơn tôi hai tuổi, còn không biết xấu hổi nói mình là tỷ tỷ.” Cố Sâm vừa khởi động xe vừa hỏi, “Đưa cô về khách sạn sao?”

“Ừ, trở về khách sạn đi, ngày mai còn một kỳ cuối cùng phải chụp mới xong được. Điện thoại của anh bị gì, đột nhiên hết pin?” Kỷ Niệm Sơ lấy điện thoại của hắn qua, ấn hai cái, mới phát hiện màn hình thật sự không mở lên được, có chút nghi hoặc giương mắt nhìn hắn.

“Đừng nói nữa, nhắc tới chuyện này tôi liền bực.” Cố Sâm lắc đầu, không chịu nói.

Chuyện này còn không biết xấu hổ nói ra? Cuộc gặp gỡ hôm nay đối với anh mà nói quả thực vô cùng nhục nhã.

Hai người rất nhanh đã đến khách sạn, Kỷ Niệm Sơ vừa nói vừa xuống xe, “Chờ tôi quay xong rồi về Bắc Kinh tìm anh, anh trên đường về cẩn thận.”

“Ai, từ từ!” Kỷ Niệm Sơ vừa mới xoay người liền bị gọi lại.

“Làm sao vậy?” cô hỏi

Cố Sâm nghiến răng nghiến lợi nói, “Cho tôi mượn điện thoại để gọi điện, bây giờ ai tôi cũng không liên lạc với ai được, thẻ phòng cũng không ở trong tay tôi.”

“Được.”

Cố Sâm nói chuyện điện thoại xong, nổi giận đùng đùng lái xe rời đi. Lưu lại Kỷ Niệm Sơ một mình nhìn đằng sau xe cười, rồi xoay người rời đi.

Kỷ Niệm Sơ vào khách sạn, bên đường cách đó không xa có một người đàn ông chậm rãi đi ra, người đàn ông vóc dáng rất cao, một thân màu đen chìm vào màn đêm. Đứng tại chỗ hồi lâu, mới chậm rãi đi lên bậc thang ngay cửa khách sạn, rõ ràng là ánh đèn màu vàng ấm áp, nhưng chiếu vào khuôn mặt hắn, lại dị thường tái nhợt.

- --------

Hôm nay Quý Chân vẫn không tới, Kỷ Niệm Sơ cũng không so đo với cô, biết cô ấy khẳng định đang ở cùng với Tô Văn Chương, coi như cho cô ấy nghỉ phép.

Rốt cuộc cũng đã là ngay cuối cùng quay chương trình, quay một kỳ xong liền kết thúc, nghĩ đến buổi tối có thể trở về Bắc Kinh, tâm tình của Kỷ Niệm Sơ liền tốt lên.

Cuối cùng cũng quay xong chương trình, cô về phòng nghỉ, vừa muốn đẩy cửa ra, Kiều Lang đột nhiên ở đằng sau gọi cô, Kỷ Niệm Sơ rất kinh ngạc, quay đầu lại khó hiểu nhìn hắn.

“Kiều lão sư có việc gì thế?" cô hỏi.

“Phiền cố có thể cho tôi số điện thoại của Cảnh Phí được không?” Biểu tình của Kiều Lang lạnh nhạt, giọng điệu bình tĩnh hỏi. Nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm một câu, “Hoặc là nói cho tôi biết làm sao để liên lạc được với hắn.”

“Sếp của tôi?” Kỷ Niệm Sơ nhìn Kiều Lang, có chút nghi hoặc, “Tìm hắn có chuyện gì sao?”

“không có chuyện gì.” Kiều Lang cơ hồ trả lời rất nhanh, mặt không có biểu tình gì, giọng nói trước sau lạnh nhạt. Nhưng cho dù là như thế này, Kỷ Niệm Sơ vẫn nhìn ra một tia khác thường.

“Vậy nên?”

Kỳ thật cô rất muốn nói, ảnh đế quả nhiên chính là ảnh đế, trên mặt không có dấu vết nào, nhưng liệu anh ta có thể che dấu được lòng bàn tay đang nắm chặt dưới cổ tay áo sao?

Góc độ này cô nhìn qua, cảm giác điện thoại rất nhanh sẽ bị hắn bóp nát, khớp xương rõ ràng hiện lên gân xanh trắng.

“Chỉ là có chút lời muốn nói với hắn.” hắn nói.

Kỷ Niệm Sơ nghĩ nghĩ, quyết định vẫn giữ sếp của mình, ảnh đế này xem ra hận không thể xé nát bộ dạng của anh ta…Ừ, thật sự là cô có chút lo lắng.

“Nếu không ngại, tôi có thể chuyển lời thay anh…” Kỷ Niệm Sơ còn chưa nói xong, đã bị Kiều Lang đánh gãy một phen, giọng nói càng lạnh hơn, “Vậy được, kêu hắn tự quản tốt chính mình, không cần quấy rầy tôi.”

Thời điểm nói những lời này, biểu tình luôn luôn bình tĩnh trên mặt hắn rốt cuộc cũng hiện ra vết rách, không khó nghe ra giọng nói thậm chí còn có chút phẫn nộ.

Kiều Lang nói xong xoay người rời đi rất nhanh, lưu lại Kỷ Niệm Sơ sững sờ ở phòng nghỉ.

Này…

Có thể làm Kiều Lang luôn luôn giữ bản thân bình tĩnh nói ra những lời này, rốt cuộc sếp lớn đã làm gì…

Kỷ Niệm Sơ cạn lời, sau khi Kiều Lang đã đi xa, lúc này cô mới vào phòng nghỉ gọi điện cho Cảnh Phí, không biết điện thoại đầu dây bên kia đang làm gì, rất lâu mới bắt máy.

Thời điểm Cảnh Phí nhận được điện thoại, anh ta đang ở trong chăn nằm sấp ngủ nướng, ngày hôm qua chơi trận game tới sáng mới ngủ, kết quả hôm nay một giấc tới chạng vạng.

“cô cư nhiên chủ động gọi điện thoại cho tôi à, có việc?” Đầu tiên bên kia sửng sốt, sau đó giọng nói chưa tỉnh ngủ truyền đến, mơ mơ màng màng.

Kỷ Niệm Sơ cầm di động, dựa vào bàn trang điểm, thần sắc có chút mệt mỏi, rũ mi xuống nhìn chằm chằm sàn nhà, không chút để ý mở miệng, “Sếp lớn, anh đã làm chuyện gì không có tính người?”

“Tôi đã làm gì, như thế nào là không có tính người?” Cảnh Phí quả thực không thể hiểu được, anh đang ngủ ngon, đột nhiên bị gọi điện thoại chất vất, còn bị nói làm chuyện không có tính người? một người hiền lành như hắn, còn có thể làm cái gì?

Kỷ Niệm Sơ trợn trắng mắt, thở dài, “Kiều Lang vừa mới ở trong tổ chương trình hỏi tôi cách liên lạc với anh, nếu anh không làm chuyện không có tính người, sao có thể làm cho Kiều ảnh đế luôn luôn tự giữ mình lại làm như vậy?”

“Tôi có thể làm gì hắn chứ, tôi… Từ từ, cô vừa nói Kiều lang muốn tìm cô xin cách liên lạc với tôi sao?” Cảnh Phí đột nhiên đánh gãy lời cô, đột nhiên từ trên giường giật bắn lên.

“Như thế nào?” Kỷ Niệm Sơ đối với phản ứng của Cảnh Phí rất là tò mò, nhướng mày hỏi.

Cảnh Phí lại không trả lời cô, chỉ sốt ruột truy vấn nói, “hắn thật sự tìm cô để xin cách liên lạc với tôi? Vậy cô cho sao?”

“thật sự cũng muốn cho, nhưng tôi chưa cho.”

Cảnh Phí nghe vậy liền ngã trở về giường, gãi đầu tóc lộn xộn, trong lòng lạnh đi một nửa, giọng điệu nghe cực kỳ ai oán, “Trời, vì cái gì cô không cho? hắn tìm cô muốn cô cô liền cho hắn đi.”

“anh còn trách tôi? Còn không phải vì bảo vệ sự riêng tư của anh, đồ không có lương tâm.” Kỷ Niệm Sơ nói xong, hướng tới điện thoại ‘phi’ một tiếng, lười xả giận với hắn, trở tay cúp điện thoại.

Mới vừa cúp điện thoại, lại nhớ tới lời nói Kiều Lang muốn cô chuyển cho Cảnh Phí cô cũng chưa chuyển, vì thể gửi WeChat cho hắn.

[sơ tâm: Đúng rồi, đã quên nói cho anh biết, lời nói Kiều ảnh đế nhờ tôi chuyển lời, lúc nãy tôi đã quên nói. *mỉm cười*]

Quả nhiên, tin nhắn WeChat của cô mới vừa gửi đi, Cảnh Phí lập tức nhắn nhiều tin liên tiếp lại.

[wirepuller: hắn nói gì?]

[wirepuller:Nhờ cô chuyển lời gì?]

[wirepullerừa rồi tại sao cô không nói?]

[wirepuller: Tại sao chưa gửi tin nhắn lại, nói chuyện đi nha.]

[wirepuller: Giết tôi đi, trả lời tin nhắn đi nha, cô cố ý đấy à? *lửa giận*]

Rót ly nước, một bên Kỷ Niệm Sơ vừa nhìn điện thoại vừa uống nước, có chút nhịn không được muốn cười, đến tột cùng hai người này có điểm gì mà mê hoặc nhau vậy? (Tui chém, nó ghi đánh cái ách mê, ai biết chỉ tui để tui sửa nha)

Xem ra đoạn tình yêu này còn dài lắm.

Trong lòng cô đang nghĩ tới sự tình của Kiều Lang và Cảnh Phí, điện thoại vừa rung lên, cô cũng không xem liền bắt máy, “anh gấp cái gì, tôi cũng không phải không nói cho…”

“cô… hiện tại có rảnh không?” Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói trầm thấp của đàn ông, giọng điệu có chút chần chờ, đánh gãy lời cô.

Kỷ Niệm Sơ nghe thấy giọng nói này có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua tên trên điện thoại, Vu Nhiễm? Như thế nào là giọng đàn ông?

Thời điểm bắt máy còn tưởng là Cảnh Phí gọi tới.

“anh là bác sĩ Hoắc?” cô hỏi.

“Ừ.”

Kỷ Niệm Sơ đột nhiên ý thức được, Hoắc Chính Phàm chưa bao giờ chủ động gọi điện thoại cho cô, hiện tại đột nhiên gọi điện tìm cô, hơn nữa là dùng điện thoại Vu Nhiễm gọi tới, khẳng định là đã có chuyện xảy ra.

Lập tức hỏi, “Làm sao vậy, có chuyện gì sao?”

“Bây giờ cô có thể tới bệnh viện một chuyến không?” hắn nói đến một nửa, dừng lại một chút, “Vu Nhiễm ở bên này đang xảy ra chuyện.”

Kỷ Niệm Sơ đột nhiên dựng thẳng người mình dậy, giọng nói lên cao vài phần, “Xảy ra chuyện gì, tại sao ở bệnh viện?”

“Chuyện này không thsich hợp để nói qua điện thoiaj, nếu cô có thể tới thì tới đây nhanh đi.” Hoắc Chính Phàm ở đầu dây bên kia nói đứt quãng, lúc thì rõ lúc thì mơ hồ.

cô đỡ trán, “Tôi còn đang ở Thượng Hải, hiện tại sẽ đi tới sân bay liền, chờ tôi một chút tôi qua liền.” nói xong vội vàng cất điện thoại đi thu thập đồ, mở cửa đi ra ngoài, vừa mới đi đến hành lang, liền đụng phải một người.

cô ngước mắt thấy rõ người đi tới, tuổi của cô gái hình như còn rất nhỏ, áo sơ mi trắng và váy cao bồi dài, ngũ quan thanh tú, trước ngực còn đeo thẻ nhân viên công tác, chỉ là sắc mặt rất hoảng loạn, là cô trợ lý Lý Linh Thanh hôm qua không thấy.

Lý Linh Thanh ngước mắt lên nhìn thấy Kỷ Niệm Sơ, nước mắt lưng tròng nhìn cô, vội vàng khom lưng xin lỗi, “Thực xin lỗi thực xin lỗi chị Niệm Sơ, tôi vốn dĩ đã tới từ rất sớm rồi, nhưng trên đường kẹt xe, làm cô đợi lâu…”

“không có việc gì.” Kỷ Niệm Sơ cũng không thèm để ý, đem đồ đang cầm trên tay đưa cho cô một ít, “đi nhanh thôi, trở về Bắc Kinh, tôi đang rất gấp.”

“A, được.” Lý Linh Thanh gật đầu, nhìn thần sắc của Kỷ Niệm Sơ vội vàng, cũng không dám hỏi nhiều.

Hai người rất nhanh đã tới sân bay, ở phòng chờ VIP đợi lên máy bay, Kỷ Niệm Sơ dựa lưng vào ghế hơi nhắm mắt lại, thử dài một hơi cực kỳ nhỏ.

không cần nghĩ, cô khẳng định lại có liên quan tới Hoắc Chính Phàm.

Hoắc Chính Phàm rốt cuộc hạ cho cô cái mê hồn dược gì, làm cho cô ba năm nay vì hắn thần hồn điên đảo? Tuy rằng lớn lên không tồi, nhưng bây giờ cô nhất định không thiếu chính là lớn lên ngày càng đẹp, người như Vu Nhiễm muốn dạng người gì mà không có cho được?

Lý Linh Thành bưng hai ly nước từ phòng nghỉ ra, một ly đưa cho cô, thật cẩn thận nói, “Chị Niệm Sơ, uống nước đi, tôi rót cho cô nước ấm.”

Kỷ Niệm Sơ trợn mắt nhận lấy, hướng về phía cô cười cười, “Ngày hôm qua không thấy cô, cô đã đi chơi chỗ nào?”

cô vốn thuận miệng hỏi, còn mang theo ý từ vui đùa ở bên trong, nhưng Lý Linh Thanh lập tức cho rằng cô đang sinh khí. Bàn tay đang cầm ly trà khẽ run rẩy, ngay sau đó nhỏ giọng nói, “thật xin lỗi, chị Niệm Sơ, kỳ thật ngày hôm qua em đã tới, nhưng mà em không thấy chị, em đợi chị ở chỗ kia thật lâu cũng không thấy chị… Sau đó em liền đi.”

“cô đã tới?” Kỷ Niệm Sơ nhướng mày, có chút kinh ngạc hỏi.

“Dạ, đúng vậy.” Lý Linh Thanh ảo não cực kỳ, “Chị Quý Chân cố ý nói em tới đón chị, mà em bị kẹt xe lâu quá, đều do em tới quá muộn…”

Kỷ Niệm Sơ nhớ tới ngày hôm qua bị Cố Sâm lừa, cô hỏi Quý Chân có phải cô phái người tới đón cô không. Quý Chân nói có, cô cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đi theo Cố Sâm, không nghĩ tới người đó cư nhiên là Lý Linh Thanh.

cô cúi đầu nhấp một ngụm nước từ ly thuỷ tinh, nhẹ giọng hỏi, “Hôm qua cô đợi bao lâu?”

“Em cũng không nhớ là mấy tiếng nữa, nhưng mà nhân viên công tác nói muốn đóng cửa, nên em rất nhanh đã rời rồi.” Lý Linh Thanh cắn môi, giọng nói rất thấp, cho rằng cô trách cứ mình, cúi đầu càng thấp không dám nhìn cô.

Giọng nói thông báo máy bay chuẩn bị cất cánh vang lên, Lý Linh Thanh vội vàng buông cái ly xuống, đem đồ kéo Kỷ Niệm Sơ đi, “Chị Niệm Sơ, chúng ta đi thôi.”

Kỷ Niệm Sơ thấy cô xách hết đồ đi, cũng không tính chia cho cô một chút, cái trán no đủ trắng nõn hiện ra mồ hôi. cô đi theo cười, tiếp nhận đồ trong tay cô, “Sao có thể để cô mang nhiều đồ như vậy được.”

“không không, nhưng tôi…” Lý Linh Thanh mới nói một nửa, chỉ thấy Kỷ Niệm Sơ mang theo những vật nặng, xoay người rời đi.

“…”

Hai người xuống máy bay liền đi thẳng tới bệnh viện, Lý Linh Thanh đưa Kỷ Niệm Sơ tới bệnh viện, lúc xoay người rời đi, Kỷ Niệm Sơ gọi cô lại.

cô hướng về phía Lý Linh Thanh chớp mắt, cười nói, “Đưa điện thoại của cô cho tôi.”

“A, được.” Lý Linh Thanh có chút ngơ ngác gật đầu, đưa điện thoại cho cô.

Chỉ thấy Kỷ Niệm Sơ nhanh chóng ấn vài cái trên màn hình, đưa cho cô, “Tôi lấy điện thoại cô để add WeChat cá nhân của tôi, lần sau nhớ rõ nhắn tin WeChat cho tôi, đừng lại phát ngốc một mình đợi tôi.”

Hơn nửa ngày Lý Linh Thanh mới phản ứng lại, dùng sức gật đầu, “Ừ.”

__________________________________________________________________________________

Editor: Tui sẽ up một chương trước khi tui đi thi, sayonara.