Dâm Dục Thành Bảo

Chương 5




Editor: Băng Tiêu

Beta – reader:Băng Tiêu, Tuyết Lâm, Dạ TưVũ

Mật huyệt chật hẹp bị ép dung nạp một kích thước quá lớn, trông ta giống như một cái tế phẩm bị thanh sắt xuyên qua, cứng ngắc mà ngồi trên người hắn, muốn động đậy cũng không nổi.

Bị nội bích ấm áp của ta vây quanh, dị vật trong cơ thể lại trướng to lên vài phần.

“Ô…” Tiếng rên rỉ không nén được mà tràn ra, thống khổ đau đớn khiến ta nghĩ muốn kéo nó ra ngay lập tức.

Không chờ ta hành động, Seaman Mei đã gầm một tiếng, đem ta đè xuống, bắt đầu cuồng dã quất xuyên không ngừng.

Thân thể bị cự vật to lớn xỏ xuyên qua, ta không thể nào thở nổi, không khí trong phổi cũng dần ít đi, ta chỉ cố gắng mở miệng thật to, hy vọng có thể hô hấp được một ít, nhưng điên cuồng xỏ xuyên làm cho ta không có cả thời gian để thở.

Ôm chặt vai Seaman Mei, ta giống như một người gặp nạn trên biển đang ôm chặt lấy một miếng gỗ bị cuồng phong thổi lênh đênh.

Hạ thân bị xé rách, đau đớn quen thuộc từ mật huyệt truyền đến.

“Ta… ta thích ngươi…” Seaman Mei bộc bạch, giọng nói ngây ngô như thiếu niên.

“Ư…” Ôm lấy thân thể hắn, ta nhẹ giọng ghé vào lỗ tai hắn trấn an.

Quả nhiên là vậy…. đây cũng là lý do đầu tiên ta nghĩ đến, nó có thể giải thích tất cả những hành động kỳ lạ trong thời gian này của hắn, mặc dù vô cùng không hợp lý nhưng ta cũng chẳng còn sức lực để hỏi nguyên nhân tại sao nảy sinh tình cảm này… chỉ là, cảm tình? Trong thế giới này vốn là một thứ xa xỉ.

Không giống như quá khứ xoay eo lấy lòng hắn, ta chỉ ôm chặt lấy tên dã thú đầu tiên hướng ta biểu đạt tình cảm, tuỳ ý hắn liên tục tàn phá bừa bãi trong cơ thể ta.

“Ư… ân…” Dường như tất cả không khí trong cơ thể ta bị hắn quất đánh hết ra ngoài. Âm thanh của hai khối thân thể xích loã đang giao quấn, tiếng thở dốc nặng nề của Seaman Mei, cùng tiếng rên rỉ thỉnh thoảng tràn ra của ta, làm cho khí trời vốn đã nóng nực càng thêm khó chịu.

Seaman Mei tựa như một cái động cơ lên đủ dây cót, không ngừng liều mạng xông vào trong cơ thể ta, trừ ra đau đớn, ta không có chút cảm giác nào khác. Cơ thể của ta sớm đã không còn cảm thấy khoái cảm mỗi khi giao hợp, chỉ thấy khó chịu mỗi khi bị tiến vào và nỗi đau đớn thống khổ khi bị quất xuyên mà thôi.

Nhưng mà, xem xét một cách công bằng mà nói, trừ ra đau đớn không tránh khỏi, lần giao hợp này cũng đã ít đi cảm giác muốn nôn mửa.

Đem đầu hắn ấn vào vai chính mình, để cho tên dã thú tham ăn càng thuận tiện nhấm nháp chỗ máu thịt tươi mới hơn. Hai tròng mắt không tự chủ tung bay đến bên đoá hoa mới nở bên cạnh, chúng nó thật sự đẹp quá, có thể tự do mà nở, tự do mà héo tàn.

Đừng trách ta tại sao không chuyên tâm, bởi vì linh hồn của ta luôn luôn không nghe lời tách ra khỏi thân thể. Nó thường xuyên trôi nổi ở trên không trung, lạnh lùng bàng quan nhìn thân thể bị chà đạp tàn nhẫn, có khi nó cũng sẽ thừa dịp mọi người đang chiếm lấy thân thể mà rời đi một mình, đến hoa viên, đến bên ngoài toà thành để dạo chơi, cho đến khi xâm phạm kết thúc mới không cam lòng mà trở về. Có lẽ nguyên nhân chính là như thế mới làm cho ta có thể sinh tồn trong cái thế giới tàn khốc này.

Lúc này, linh hồn lại một lần nữa mà rời khỏi cơ thể ta, đứng ở phía trên xem ta cùng Seaman Mei giao hợp. Ta không thích Seaman Mei, nhưng cũng không hận hắn. Dù sao ở cái toà thành tội ác này, mỗi người cũng đều như lũ dã thú đói khát, có thể làm ra đủ các hành động bệnh hoạn biến thái. Dù hắn đối với ta rất tốt, ta cũng không cảm kích… đây cũng chỉ là trao đổi lợi ích mà thôi, hắn muốn cơ thể ta, cho nên muốn ta sống… không hề có quan hệ gì với tình cảm cả, ít nhất ta cho rằng như vậy.

Vô ý quay đầu lại, nhìn thấy trong khóm hoa có một thứ gì đó màu vàng thổi qua…

Người ta yêu cũng có một mái tóc màu vàng…. như ánh mặt trời chói mắt đầy mê hoặc, rốt cục ta đã không thể kiềm chế được nỗi nhớ mong hắn… Trầm luân đi, chỉ cần một lần là tốt rồi… Ảo tưởng bây giờ người đang rong ruổi trên thân thể mình là hắn, làm cho chúng ta có chút giây phút gặp gỡ ngắn ngủi, sau đó lưu lại cho ta một thời gian dài thống khổ để trừng phạt.

“Mel…ô, Mel….” Say mê mà kêu gọi, ta không còn nhớ rõ đã bao lâu không gọi cái tên này, cố gắng muốn quên đi, nhưng kết quả lại…. Xem ra, lại bắt đầu mất ngủ…

Sự thay đổi của ta khiến Seaman Mei đang chìm trong khoái cảm cảm thấy khó hiểu mù tịt, nhích ra một chút, nhìn ta một cách kỳ quái, vẻ mặt dần dần trở nên kinh ngạc.

Ta mỉm cười hạnh phúc, hai tay chạm nhẹ vào khuôn mặt hắn rồi khẽ hôn liên tục.

“Mel… ta rất nhớ ngươi… cuối cùng ngươi cũng đến tìm ta…” Ta như một người điên mà phát ra tiếng nói mơ màng, tứ chi quấn chặt lấy thân hình tráng kiện vạm vỡ của Seaman Mei, ngón tay ôn nhu đỡ lấy mái tóc màu nâu đậm của hắn, có chút hé môi, ta hôn lên cái miệng đang mở to vì kinh ngạc đó.

“Ngươi đúng là tiểu yêu tinh.” Seaman Mei gầm lên một tiếng, hung hăng mà hút lấy cái lưỡi của ta, cưỡng ép ta phải theo hắn trở về bể ái tình dục.

Hạ thân bị xông tới ngày càng điên cuồng thô lỗ, đụng đến xương hông khiến ta phát đau, càng đừng nhắc tới mị thịt  non tơ mềm mại đang bị thô bạo chà đạp

“Đau quá… Mel… Buông tha ta… đừng… cầu người nhẹ nhàng một chút…” Ta không chút nào che dấu cảm thụ của chính mình, lớn tiếng trách cứ hắn đã làm ta đau đớn.

Dừng sức hôn mạnh miệng ta, Seaman Mei hung ác phong bế tất cả tiếng khóc hô, lực đạo đâm vào ta chỉ tăng chứ không giảm, tiếng dã thú không ngừng tràn ra từ miệng hắn.

” Các ngươi nhàn rỗi không việc gì làm hả?” Một âm thanh trầm thấp vang lên kéo ta bừng tỉnh từ trong mộng đẹp.

Một bóng đen che hết bầu trời của ta, do ngược phía ánh sáng nên ta không thể thấy rõ là ai, nhưng cái giọng nói này vốn là cơn ác mộng ta vĩnh viễn không bao giờ quên được.

“Lão gia!” Seaman Mei hoảng sợ rút khối thịt đồng còn chưa phóng thích từ trong cơ thể ta ra, chật vật vội vàng đứng dậy.

“Xem ra ta giao quá ít công việc cho các người… để cho các ngươi có thời gian lười biếng?” Lão gia chậm rãi đỡ lấy tiểu kim miêu đang dựa vào trong lòng, nhưng trong thanh âm như ẩn dấu một tia tức giận khó phát hiện.

Thì ra cái thứ vàng vàng lúc nãy ta nhìn thấy chính là tiểu kim miêu…. lưu luyến liếc nhìn thứ màu sắc duy nhất có thể làm tim ta xao động, rồi gian nan hợp lại hai chân, đang định đứng lên thì lão gia lại đột nhiên lấy roi ngựa để vào giữa hai bắp đùi ta.

Ta sợ hãi nằm yên, mi mắt rủ xuống, bởi vì nô lệ không được phép nhìn chủ nhân.

Lão gia dùng roi ngựa nhẹ nhàng đẩy hai chân ta ra, cọ xát vào nơi riêng tư đang ửng hồng.

Thân thể thuận theo mà nằm trên mặt đất tuỳ ý lão gia đùa bỡn, nhưng thần kinh ta lại sợ hãi vô cùng, căng thẳng chuẩn bị nghênh đón trận roi không biết khi nào bắt đầu, muốn tránh nhưng lại không có dũng khí, không thể làm gì khác hơn ngoài việc cố gắng hết khả năng tách chân ra thật to tỏ vẻ thuần phục cùng yếu ớt nhỏ bé.

Chiếc roi không hề kiêng kị mà chơi đùa phân thân uể oải của ta, nhẹ đâm hai khối thịt bóng, tầm mắt nóng rát chiếu vào người ta, khiến ta vô cùng không được tự nhiên, chỉ cảm thấy lạnh lẽo đến thấu xương.

“Ngươi… không thể cương!”

“……” Ta hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn về phía lão gia, hoàn toàn bỏ quên điều cấm kị của nô lệ.

Thị phó đứng bên cạnh không đợi ra lệnh, trực tiếp tiến lên tàn nhẫn tát ta một cái, làm cho thân thể ta lại bổ nhào ngã xuống đất.

“Ta cho phép ngươi đánh hắn sao?” Lão gia ưu nhã nói, nhưng lại như một hồi chuông báo tử gõ xuống đầu ta.

Thị phó vừa bị trách cứ sợ đến vội quỳ rạp xuống đất, tàn nhẫn tự bạt tai chính mình không ngừng.

“Thuộc hạ đáng chết! Xin lão gia tha mạng!”

Không để ý đến tên thị phó đang quỳ trên mặt đất, lão gia chuyển hướng nhìn về phía Seaman Mei vẫn đang co ro đứng bên kia, nói: ” Ngươi biết nô lệ này không thể cương, vậy mà một tên xá giam như ngươi lại có dũng khí không báo cáo?”

Trong giọng nói không có nhiều lắm ý trách phạt nhưng cũng đủ làm Seaman Mei run rẩy không thôi.

“Báo cáo lão gia, cái tên nô lệ này tính năng vốn đầy đủ, cho nên….”

“Ô… Ý ngươi nói, phán đoán của ta là sai lầm?” Lão gia thờ ơ chuyển roi ngựa sang tay kia.

” Tiểu nhân không dám!” Một nam tử vạm vỡ cao gần hai thước cũng không cách nào kiềm chế được sợ hãi, thoáng cái đã quỳ rạp xuống đất.

“Ta cho ngươi một cơ hội nữa, ngươi tự an ủi, bắn cho ta xem!” Lạnh lùng nhìn ta, lão gia hạ lệnh.