Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Chương 46: Mi phu nhân




Đang lúc mọi người Trần gia phiền não không thôi, người được phái đi cửa thành trở về nói mấy người canh cửa thành đều nói tối hôm qua không có người ra khỏi thành, người của Trần gia lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, không ra khỏi thành nghĩa là Bảo nhi vẫn còn thành Hàng Châu, chỉ cần còn ở đây là có thể tìm ra.

Trần Mục Phong ngồi suốt trong phòng khách đến tối, từ trên xuống dưới người đến người đi không ngừng thông báo tin tức, cũng không thấy bóng dáng Bảo nhi đâu, Trần phu nhân lại bắt đầu khóc, còn la hét đòi đuổi Cung Trúc Uẩn đi, cuối cùng Trần lão gia phải làm chủ đưa Cung Trúc Uẩn đến tây khê biệt viện.

Buổi tối, Trần Mục Phong không để ý tới trong tình trạng hỗn loạn trong phủ, một mình đi ra ngoài xem hoa đăng. Trần phu nhân nhìn thấy trợn mắt hốc mồm, chỉ vào bóng lưng Trần Mục Phong rời đi, nói không ra lời. Trần Mục Vân vui vẻ cười. Tiểu Bảo nhi chiêu này quá độc ác ~~~

Tìm suốt hơn mười ngày, Trần gia vận dụng tất cả các mối quan hệ, nhưng Bảo nhi cứ như là không khí bay mất không hề thấy một chút bóng dáng.

Trần phu nhân mỗi ngày đều nước mắt lưng tròng, ăn ít uống ít. Trần Mục Vân thấy bộ dáng của mẹ hắn như vậy, mấy lần muốn nói, nhưng là ngẫm lại lời Bảo nhi dặn dò cũng chưa nói. Bảo nhi nói: cô cô thích ta nhất, nếu như biết ta về nhà, nàng nhất định sẽ không thương tâm như vậy, Trần đại thiếu gia sẽ nhìn ra ngay!

Trần lão phu nhân cùng Trần phu nhân càng chịu khó đi dâng hương, trở về mẹ chồng nàng dâu cũng thường thường thở vắn than dài, nhất là Trần phu nhân, mỗi ngày lúc ăn cơm đều nhìn vị trí của Bảo nhi khó chịu hồi lâu, cái bát cái chén Bảo nhi đã dùng qua cũng không cho phép động vào, chỉ còn thiếu việc mỗi ngày lấy ra xem cảm khái một phen.

Trần Mục Phong từ khi đi xem hoa đăng trở về mặt mày đều giống nhau, Trần Mục Vân nhìn, trong lòng than thở, may mà Bảo nhi không có ở đây, nếu không không biết sẽ nói vẻ mặt Trần Mục Phong khó nghe đến độ nào.

Một ngày tháng hai, Trần Mục Phong bỗng nhiên nói muốn đi khảo sát hiệu buôn ở Giang Bắc, những việc làm ăn ở Giang Nam này giao cho Trần Mục Vân cùng Trần Mục Vũ. Hai người sửng sốt hồi lâu, Trần Mục Vũ nói: “Đại ca, hiệu buôn ở Giang Bắc trước mắt chỉ ở kinh thành cùng Lạc Dương mới có thôi mà?”

Trần Mục Phong liền nhìn hắn một cái, sau đó Trần Mục Vũ lập tức đổi chiều gió nói: “Đại ca đi thăm quan là tốt nhất, chuyện làm ăn của Trần gia chúng ta tại Giang Bắc có đất nở hoa rồi.”

Liền bị Trần Mục Vân liếc một cái rõ ràng là khinh bỉ.

Trần Mục Phong quyết định trung tuần tháng hai liền lên đường đi Bắc Kinh. Chờ hắn đi, Trần Mục Vân mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn thật sự là nghẹn chịu không nổi nữa, không khí trong nhà nặng nề muốn chết được, vẻ mặt lão nương hắn thật bi thương, mỗi ngày phải đến Trúc Khê Viện nhìn xem vài lần, luôn ngóng trông Bảo nhi đẩy cửa ra nhìn nàng cười. Nãi nãi cũng không buồn cười, thường thường nói: “Thực không có ý nghĩa, cũng không có chuyện gì cao hứng.” Lão cha hắn cũng lại khôi phục vẻ mặt nghiêm túc trước kia, không có việc gì còn sờ sờ râu mép của mình, hình như bản thân thấy kỳ quái vì sao râu mép bị rụng bớt lại còn nhiều như vậy. Trần Mục Vũ nhìn xích đu không vừa mắt, mỗi ngày đều nói phải hủy đi, rồi ngày nào cũng không làm. Những điều này hắn đều chịu được, nhưng chính vẻ mặt đại ca mới thật sự khiến cho hắn nhanh chóng sụp đổ.

Trước kia hắn đại ca không thích biểu hiện gì ra ngoài mặt, bây giờ thì tốt rồi, dường như sợ nếp nhăn dãn ra, thường làm động tác cau mày nhăn tít, buổi tối ai mà nhìn thấy mặt đại ca hắn thì đều sợ hãi nhảy dựng lên.

Đầu tháng ba, bọn nha hoàn các viện cư nhiên nhất tề không cần ai chỉ thị cũng đều nuôi cá cảnh bên ngoài thư phòng còn bên cạnh bậc thang vào trong phòng thì đều đặt những chậu cửu lý hương. Ban đầu vốn không ai chú ý, nhưng rồi phát hiện chỗ nào cũng cùng một phong cảnh như vậy nên có người buồn bực, Trần phu nhân hỏi nha hoàn, nha hoàn nói là Đại thiếu nãi nãi trước khi đi phân phó, nói phong quá đơn điệu. Bấy giờ Trần phu nhân mới kéo ghế ngồi ngắm cá cảnh

Buổi tối ăn cơm, bọn họ thấy Trần phu nhân không ăn uống gì, cho là nàng bị bệnh.

“Tiểu Hòa, sao con ăn ít như vậy?” Trần lão phu nhân hỏi.

“Không muốn ăn, ăn không vô.” Trần phu nhân nói.

“Nương, ngài lại nhớ Bảo nhi?” Trần Mục Vân hỏi.

“Ai, các con có biết mấy cái dán bên ngoài thư phòng của các con, con cá, chậu hoa kia đều là do Bảo nhi làm cho không? Ai, Bảo nhi nói trông quá đơn điệu, phân phó sửa lại, sửa xong thì chính nàng lại bỏ đi.” Trần phu nhân than thở nói.

~~~~~

“Nương, ta có một ít chuyện phải nói cho ngài.” Trần Mục Vân do dự thật lâu cũng quyết định nói ra, dù sao đại ca hắn cũng không có ở đây.

“Chuyện gì a? Con muốn thành thân ư? Nhưng Nhạc bá mẫu nói phải lo liệu cho Đường Đường xong xuôi mới đến phiên các con.” Trần phu nhân nói.

“Nương, là chuyện của Bảo nhi.” Trần Mục Vân vừa nói xong, liền phát hiện ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn mặt mình.

“Bảo nhi chuyện gì? Làm sao vậy?” Trần phu nhân thần sắc bối rối.

“Nương, Bảo nhi không có việc gì. Nàng là thật sự về nhà.” Trần Mục Vân nói.

“Nhị ca, huynh biết ư?” Trần Mục Vũ hỏi.

“Là Bảo nhi kêu ta giúp gạt các người, nhưng mà Bảo nhi không ngờ rằng đại ca sẽ đi Bắc Kinh.” Trần Mục Vân kể đại khái qua một lượt. Nói xong thấy vẻ mặt nãi nãi và thân nương của hắn buông lỏng, phụ thân cùng đệ đệ hắn đều híp mắt.

“Không có việc gì là tốt rồi, ta đã nói mà, Bảo nhi chúng ta sẽ không có không cần chúng ta.” Trần phu nhân vừa cười vừa nói.

“Trần Mục Vân, tại sao bây giờ con mới nói?” Trần lão gia hỏi.

“Cha, ngài đừng trách ta, đó cũng là ý của tiểu Bảo nhi. Sợ chúng ta quên mất nàng.” Trần Mục Vân bất đắc dĩ nói, Bảo nhi đã uy hiếp hắn, nếu như hắn dám nói tuyệt đối không cho hắn có ngày nào tốt.

“Nhị ca, Bảo nhi thực nói là phải trở về xử lý gậy trúc?” Trần Mục Vũ hỏi.

Nhà bọn họ bây giờ cũng không tự giác bắt chước Bảo nhi gọi gậy trúc.

“Đúng, trừ cái…này ra nàng còn phải xin gia gia của nàng đồng ý gả nàng cho đại ca, nàng nói nếu gia gia của nàng không đồng ý, coi như không có gậy trúc cũng không được.” Trần Mục Vân nói.

“Gia gia Bảo nhi cũng làm việc buôn bán? Làm ăn cái gì vậy nhỉ? Đại Thương nhân họ Nhan ~~~ ta thật sự chưa từng nghe qua.” Trần lão gia nghĩ ngợi nói.

“Cha, rất có khả năng là Bảo nhi không phải họ Nhan, cho nên thật muốn tra ra nhà nàng chỉ sợ không tra được. Chúng ta một mực cho là Bảo nhi không nhớ ra, nhưng mà bây giờ nhìn lại Bảo nhi nhất định đã nhớ ra cho nên mới chắc chắn như vậy, hiện tại chỉ mong nàng bình an về nhà là được.” Trần Mục Vân nói.

“Về nhà? Nhà Bảo nhi chắc là ở Bắc Kinh phải không?” Trần Mục Vũ hỏi.

Trần Mục Vân gật đầu, “Cho nên lão đại mới chịu đi khảo sát Giang Bắc, cũng không biết có thể gặp được Bảo nhi hay không.”

“Bảo nhi nói gia gia của nàng sẽ không cho nàng ra ngoài.” Trần phu nhân nói.

Sau đó hai đứa con trai bà giả bộ cười nhìn bà một cái: “Nương, nếu Bảo nhi nghe lời như vậy thì còn có thể đến Giang Nam sao?”

“Phải rồi. Bảo nhi của chúng ta cũng không phải là dễ dàng nghe lời như vậy.” Trần phu nhân vừa cười vừa nói.

“Ta hiện tại rất thắc mắc gia gia Bảo nhi là ai, tại sao Bảo nhi trước hết nhớ ra gia gia nhưng không có nhớ ra cha mẹ mình vậy?” Trần Mục Vũ nói.

“Đó là vì Bảo nhi lớn lên bên cạnh gia gia của nàng, trí nhớ khắc sâu.” Trần Mục Vân nói, “Có điều, người ta càng hứng thú chính là cha mẹ Bảo nhi, thật sự là không thể tưởng tượng kiểu cha mẹ nào mà có thể nuôi dưỡng một hài tử như vậy, trước đó một khắc còn làm nũng, vừa quay mặt là có thể lạnh lùng trừng mắt người đối diện. Chớp chớp mắt khóc đến hôn thiên địa ám, đạt mục đích liền trở nên nhu thuận, không thích người ta nói mình ngoan ngoãn, nhìn nàng làm Cung Thành tức giận đến đỏ mặt tía tai.”

“Nói thật nha, có lúc ta cũng thắc mắc, lúc Bảo nhi nổi giận cả nhà cũng không dám nói gì, nha đầu chỉ mới mười mấy tuổi, ta xem tâm tư Đường Đường cộng thêm Nhu Nhu cũng không bằng nàng đâu, Bảo nhi chúng ta là thông minh nhất.” Trần phu nhân rốt cục cũng thoáng khoa trương một cái.

“Nương, tính tình nha đầu kia có chỗ tà quái.” Trần Mục Vân phán đoán suy luận.

“Hừ!” Trần phu nhân vui vẻ điểm điểm đầu nhi tử của mình, “Ta cho ngươi biết, lần sau có thư của Bảo nhi nữa, nếu ngươi dám cất giấu thì nhìn xem ta thu thập ngươi thế nào.”

“Nương, ta sau này nói cái gì cũng không giúp cho nha đầu chết tiệt kia, kẻo bị nàng tính toán.” Trần Mục Vân nói.

Bởi vì Trần Mục Vân thành thật kể lại, hào khí Trần gia rõ ràng không còn nặng nề như trước nữa. Trần phu nhân mỗi ngày giở sổ đếm ngón tay tính xem Bảo nhi đến lúc nào trở về.

Ngày nọ mới ăn xong cơm chiều, nha hoàn đi vào hồi báo là có một vị phu nhân cầu kiến. Trần lão gia lập tức sai người mời nàng vào. Lúc phu nhân nọ đi vào, bên người có dẫn theo hai tùy tùng, đều là nữ hài tử tuổi không lớn lắm, có điều sắc mặt thoạt nhìn không chút biểu cảm.

Trần lão gia mời nàng vào phòng khách, nàng liền phất tay: “Các ngươi ở bên ngoài chờ đi.” Sau đó theo Trần phu nhân vào phòng khách, hành lễ với Trần lão phu nhân rồi ngồi xuống.

Mọi người trong Trần gia đang nhìn vị phu nhân tự xưng Mi phu nhân này, xem ra nàng khoảng ba mươi tuổi, ngày thường hẳn là quốc sắc thiên hương, mặc dù y phục trên người đơn giản, màu sắc thanh nhã, nhưng vẫn khó che được vẻ mỹ lệ, bọn nha hoàn dâng trà đều len lén nhìn nàng.

“Không biết Mi phu nhân có chuyện gì?” Trần lão gia hỏi.

“Gia gia Bảo nha đầu cùng a mã, ngạch nương nàng nhờ ta mang đến ba phong thư. A, quên mất, ta họ Mi, là bằng hữu của ngạch nương Bảo nha đầu. Vốn là ta đang ở Phổ Đà sơn bái phật, bị bọn họ dùng bồ câu đưa tin buộc phải tới đây.” Mi phu nhân cười nói.

“Bảo nha đầu? Người vừa nói là Bảo nhi? Nàng thế nào?” Trần phu nhân vội hỏi.

“Bảo nhi?” Mi phu nhân ngẩn người, “Không khác biệt lắm, mọi người trong nhà gọi nàng bảo bối. May mắn nàng vừa mới hồi kinh không lâu.”

“Gia gia của nàng có phạt nàng hay không?” Trần phu nhân quan tâm chính là Bảo nhi có bị đánh hay không.

“Đương nhiên là có. Một mình rời nhà vốn là đã sai lầm, bất quá chuyện này cũng không là chuyện đại sự gì, mấu chốt chính là nàng đóng mấy cái đinh ở trên tường nhà của gia gia, cho nên gia gia nàng rất giận dữ.” Mi phu nhân cười nói.

Người nhà Trần gia có chút khó hiểu, rời nhà trốn đi là việc nhỏ, ngược lại đóng mấy cái đinh lại là đại sự? Mi phu nhân nhìn vẻ mặt bọn họ đã hiểu, lập tức vừa cười vừa nói: “Đồ của gia gia của nàng đều có quy củ, loại chuyện đóng đinh này đúng là không được phép, chuyện gì lớn chuyện gì nhỏ, gia gia của nàng bất quá là muốn cho nàng nhớ thật lâu, kẻo đến lúc ngay cả cửa lớn trong nhà nàng cũng hủy đi.”

“Bảo nhi không bị đánh chứ?” Trần phu nhân hỏi.

“Gia gia của nàng không đánh, a mã của nàng đánh. Hiện tại nàng và ngạch nương đang bị cấm túc.” Mi phu nhân cười nói.

“Cấm túc?” Trần phu nhân lại nhíu mi, khó trách Bảo nhi nói sẽ bị giam lại.

“Ngài đừng lo lắng, cấm túc các nàng chẳng qua là đưa đến biệt viện. Được ăn được uống, mọi thứ đầy đủ hết.” Mi phu nhân cười giải thích nói.

“Cái này được rồi! Nhưng mà tại sao ngạch nương nàng cũng phải bị cấm túc vậy?” Trần phu nhân lấy làm kỳ quái.

Mi phu nhân vân vê khóe miệng, buông bát trà xuống: “Bởi vì ngạch nương nàng cũng từng dự định rời nhà trốn đi, a mã nàng rất giận dữ.”

~~~~~~~~

“Sau này chuyện như vậy sẽ quen thôi, chuyện Bảo nha đầu đã làm cơ bản ngạch nương nàng đều từng làm, quen rồi sẽ tốt thôi.” Mi phu nhân cười nói, “A, quên mất, ta là đến đưa tin.” Nhìn Trần Mục Vân cùng Trần Mục Vũ, “Hai vị không phải Trần Mục Phong ư?”

Hai người lắc đầu, “Đại ca của ta đi kinh thành.”

Mi phu nhân cười.”Bảo nha đầu trái lại quên tính điểm này. Thư này đều là gửi cho Trần Mục Phong.” Nàng cầm ra hai phong thư, “Các người có thể xem.”

Nha hoàn cầm thư đưa cho Trần lão gia, Trần lão gia mở thư ra đọc, sau đó đem thư cho Trần lão phu nhân, Trần phu nhân, Trần gia huynh đệ nhìn, tất cả đều ngẩng đầu nhìn Mi phu nhân, “Thư cũng chỉ có vài chữ này?”

Mi phu nhân cầm thư nhìn, sau đó vừa cười vừa nói: “Đây là phong cách của gia gia cùng a mã nàng.” Sau đó lấy ra một phong thư khác, thoạt nhìn thật dầy, nói: “Thư này là ngạch nương nàng kêu ta xem qua, tổng cộng hai mươi trang, ngạch nương của nàng nói chữ viết của mình rất khó nhìn, cho nên kêu ta chuyển đạt nội dung thư lại. Nói nhiều thành ra nói thừa, ý quan trọng nhất, nếu như Trần Mục Phong không vội vàng vào kinh, Bảo nha đầu sẽ được gả cho thế tử quận Vương Mông Cổ. Nàng lấy quyền thoáng quyết định một chút là công tử quý phủ tương đối thuận mắt.”

“Thuận mắt?” Trần Mục Vân có chút dở khóc dở cười, nương của Bảo nhi nói chuyện thật đúng là ~~~

“Sở dĩ tương đối thuận mắt là bởi vì hắn ở tại Hàng Châu, ngạch nương Bảo nha đầu không hy vọng nữ nhi của mình đến Mông Cổ chịu khổ, cho dù làm đích phúc tấn cũng không được. Quan trọng hơn nữa là nhà các người đối với Bảo nha đầu rất tốt.” Mi phu nhân nói xong, đột nhiên lại nghĩ tới một việc nói: “Bây giờ cây gậy trúc có ở đây không?”

“Ngài là nói…?” Trần lão gia nghi hoặc.

“Cung giai Trúc Uẩn, cái gậy trúc cùng Bảo nha đầu tranh nam nhân.” Mi phu nhân cười nói: “Ta muốn gặp nàng ta, không biết có thể hay không?”

“Mi phu nhân, ý ngài là gì?” Trần lão gia cũng rất buồn bực.

“Không có ý gì, làm mai mối cho nàng. Ngày mai, có tiện không? Ta còn phải về kinh thành phục mệnh.” Mi phu nhân hỏi.

“Tốt, sáng mai ta liền phái người đưa Trúc Uẩn đến, Mi phu nhân không biết đến lúc nào thì tiện?” Trần lão gia hỏi.

“Càng nhanh càng tốt. Đã như vầy, cáo từ.” Mi phu nhân đứng dậy đi ra ngoài. Trần lão gia cùng phu nhân tự mình đưa đến cửa.

Trở lại phòng khách, lại nhìn hai phong thư nọ, hai phong thư chỉ vỏn vẹn có năm chữ “Vào kinh”, “Mau vào kinh” .

“Gia gia cùng a mã Bảo nhi ~~~ thật kỳ quái.” Trần phu nhân suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra được một từ hình dung.

“Mi phu nhân tại sao muốn gặp Trúc Uẩn? Có liên quan đến Bảo nhi sao?” Trần Mục Vũ hỏi.

“Ngày mai sẽ biết.” Trần lão gia nói.

Trần Mục Vân cười cười nói: “Theo ta, thế là Bảo nhi đã xử lý Trúc Uẩn.”

Trưa ngày hôm sau, Cung Trúc Uẩn mới được đưa vào trong phủ, người nhà Trần gia và Mi phu nhân đã sớm ở phòng khách uống trà chờ.

Đợi nàng đi vào, đôi mắt Mi phu nhân nhìn nàng, Cung Trúc Uẩn thỉnh an Trần lão phu nhân, Trần lão gia và Trần phu, sau đó ngồi xuống.

“Mi phu nhân, vị này là Cung giai tiểu thư.” Trần lão gia nói.

“Không biết vị phu nhân này gặp Trúc Uẩn có chuyện gì?” Cung Trúc Uẩn hỏi.

“Không có gì đại sự, hỏi ngươi một chút xem có muốn vào Ung Vương phủ không.” Giọng Mi phu nhân vân đạm phong thanh. Trừ nàng ra, mọi người đều chấn động một cái.

“Phu nhân đang đùa giỡn với Trúc Uẩn sao?” Cung Trúc Uẩn thanh âm tức giận.

“Người như thế có cái gì mà đùa giỡn? Không cần cất nhắc bản thân.” Mi phu nhân nhìn về phía nàng: “Ngươi chỉ cần nói cho ta biết là muốn hay không muốn là được.”

“Không muốn. Ta sẽ không cho các ngươi hài lòng.” Cung Trúc Uẩn hung tợn nói.

“Không muốn? Vậy thì không quan hệ, chờ phụ thân ngươi đưa ngươi vào kinh đi!” Mi phu nhân nói hết liền không nhìn nàng, tựa hồ chưa hề nói gì.

“Ngươi có ý gì?” Cung Trúc Uẩn hỏi.

“Năm bốn mươi bảy mười bảy tháng mười hai, sau giờ ngọ tại thư phòng phủ Thập tam A Ca, ngươi có ấn tượng không?” Mi phu nhân cười hỏi nàng. Sắc mặt Cung Trúc Uẩn lập tức thay đổi: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì.”

“Không biết? Cần ta nhắc nhở ngươi sao?” Mi phu nhân cười.

“Ngươi ~~~ ngươi rốt cuộc là ai?” Cung Trúc Uẩn hỏi.

“Cái này ngươi không cần biết. Chỉ cần ngươi nói cho ta biết ngươi có muốn vào Ung Vương phủ hay không. Muốn thì nói, ngày mai ta liền phái người đưa ngươi vào kinh, không cần thì nói —— ngươi cũng không gả vào Trần gia được, ta bất quá phải phí công sức một phen thôi. Cho ngươi thời gian một buổi tối, suy nghĩ thật kỹ đi!” Mi phu nhân cười nói.

“Ngươi cho là như vậy có thể uy hiếp ta sao?” Cung Trúc Uẩn cười lạnh.

Mi phu nhân gật đầu: “Uy hiếp? Đúng rồi, ta đúng là uy hiếp ngươi, ngươi có đáp ứng hay không?”

“Hừ, chỉ cần Mục Phong tin tưởng ta thì ngươi không uy hiếp được ta.” Cung Trúc Uẩn nói.

“Tin tưởng? Hắn tin tưởng ngươi, nhưng hắn cũng đi kinh thành tìm kiếm Bảo nha đầu. Kỳ thật ngươi cũng rất đáng thương, may mắn được Tứ gia lâm hạnh vẫn không thể vào phủ, đến nơi này lại bị Bảo nha đầu đoạt mất người cứu mạng rơm rạ của ngươi rồi. Thật sự là đáng thương, bây giờ Tứ gia muốn nạp ngươi nhập phủ, cũng coi như đạt tâm nguyện.” Mi phu nhân cười nói.

“Ngươi ~~~ ngươi nói bậy bạ gì đó?” Cung Trúc Uẩn tức giận đến mặt đỏ bừng. Người của Trần gia tất cả cũng bị khiếp sợ.

“Muốn nhân chứng ư? Muốn Thập tam gia tự mình đến làm chứng sao?” Mi phu nhân cười lạnh nói: “Ngươi không phải rất thích Tứ gia sao? Không phải còn mang uyên ương hà bao len lén đặt trên người Tứ gia sao? Nghe nói tú công cũng không tệ lắm.”

“Ngươi quả thực là nói hưu nói vượn, đồ của Tứ gia các ngươi có tư cách cầm xem sao?” Cung Trúc Uẩn cười nhạo.

“Chúng ta là không có tư cách, có điều trắc phúc tấn được Tứ gia sủng ái thì có tư cách chứ? Chắc chắn năm đó Thập tam gia để cho ngươi giả trang vị chủ tử kia, hiện tại cái hà bao kia đang ở trong tay trắc phúc tấn, nhưng trắc phúc tấn cũng rất mất công mới tìm ra.” Mi phu nhân cười mỉa mai nhắc nhở.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Cung Trúc Uẩn hỏi.

“Là ai ngươi không cần phải xen vào, ta có thể giúp ngươi thực hiện tâm nguyện. Bất quá, ta còn muốn nhắc nhở ngươi một điểm, ta chỉ có thể đưa ngươi vào Ung Vương phủ, còn như Tứ gia có gặp hay không ta muốn nhúng tay cũng không được.” Mi phu nhân tiếp tục cười như trước.

“Ta không đáp ứng. Ta không đáp ứng.” Tâm tình Cung Trúc Uẩn có chút không khống chế nổi.

Mi phu nhân cau mày, hồi lâu nói: “Không đáp ứng? Ngươi đây không phải làm khó ta sao? Muốn ta phải đi cầu Hoàng thượng ư?”

“Ngươi chớ dọa người, ta cũng không tin ngươi có thể có tay mắt thông thiên?” Cung Trúc Uẩn nói.

“Năm bốn mươi lăm và bốn mươi bảy, ta từng tại tiệc chúc thọ vì Hoàng thượng biểu diễn, ngươi nói ta Thông Thiên hay không?” Mi phu nhân cười.”Ngươi cũng suy nghĩ một thoáng đi, sáng mai ta phái người đến, một mình ngươi xem xem!”

Sau đó đứng dậy nói: “Trần lão gia, Trần phu nhân, cáo từ. Ta còn phải đến Kim gia hồi âm cho lão gia, thiếu gia. Còn có, chuyện này ngạch nương Bảo nha đầu dặn dò không cần nói cho Trần Mục Phong.”

Sau đó đứng dậy đi, ngang qua Trúc Uẩn bèn dừng lại trước mặt: “Coi như không có ta đến làm rối, ngươi cho là Trần Mục Phong thực sự sẽ lấy ngươi sao? Ngươi đem điểm ấy suy nghĩ kỹ lưỡng một chút đi, ngoài ra trong đôi mắt Tứ gia không thể chứa một hạt cát, hơn nữa, so với người trong phủ ~~~ thủ đoạn của ngươi cũng không đủ dùng.” sau đó mới đi.

Người Trần gia nhìn nhau vẫn còn khiếp sợ. Mi phu nhân hiển nhiên đã biểu diễn trước mặt rồng, như vậy việc đưa Cung Trúc Uẩn vào Ung Vương phủ cũng có thể thuận lý thành chương. Kinh hãi nhất chính là, nàng cư nhiên có thể tra được nhất cử nhất động của Cung Trúc Uẩn tại kinh thành, ngay cả một cái uyên ương hà bao cũng tra ra được, mà lại là ở phủ đệ của hoàng tử bối lặc, thật là tay mắt Thông Thiên. Mà một người tay mắt Thông Thiên như vậy lại cùng với nhà của Bảo nhi quan hệ xâu xa, cùng ngạch nương Bảo nhi là bằng hữu chi giao, bởi vậy suy đoán, thân thế ngạch nương Bảo nhi không hề đơn giản, vậy a mã và gia gia Bảo nhi ~~~~

Ngày hôm sau Cung Trúc Uẩn đi.