[Đam Mỹ] Che Dấu

Chương 30




Tạ Lệ chạy xuống cầu thang, lúc đi ra không gặp mai phục, chắc Thường Quan Sơn cho là mấy người như vậy giết một mình anh là đủ rồi, hơn nữa trong đó còn có người mang súng.

Lúc mới vừa mới động thủ túi du lịch của Tạ Lệ túi đánh rơi ở cửa phòng, mãi đến khi ra khỏi tiểu khu ở trên đường phố náo nhiệt anh mới quay đầu nhìn về cửa tiểu khu, anh thấy vài người đi đường lui tới, cũng không dễ biết trong đó có người đang ngó chừng mình hay giảikhông.

Tạ Lệ tiếp tục đi về phía quảng trường náo nhiệt, vừa đi vừa tìm kiếm điện thoại di động trên người mình, anh phát hiện điện thoại di động của mình cũng rơi mất.

Trong lúc nhất thời không nhớ ra điện thoại di động rơi ở nơi nào, nhưng giấy chứng minh và hơn 400 đồng tiền đều còn ở trong ví tiền không bị mất.

Anh đi thẳng đến một thương trường ở trung tâm thành phố, đi một vòng lớn trong thương trường tìm một cái ghế gần lối ra kín đáo ngồi xuống mới thở phào một cái. Anh nhìn người qua lại ở cửa thương trường, xác định không có ai đang theo dõi mình mới rời khỏi thương trường, bắt đầu tính toán chỗ muốn đi.

Thường gia khẳng định không thể trở về, anh cũng không dám tùy tiện liên hệ với Thường Tiểu Gia. Thường Quan Sơn ác như vậy, Tạ Lệ không biết lão có nghe lén điện thoại di động của Thường Tiểu Gia hay không; gần đây cũng có không ít nhà nghỉ, nhưng Tạ Lệ sợ đâu đâu cũng có cơ sở ngầm của Hồng Phường, anh dùng giấy chứng minh của mình đăng ký một nhà trọ sẽ bị Thường Quan Sơn tra được tung tích.

Cuối cùng, Tạ Lệ tìm một tiệm tạp hóa ven đường mua thuốc hút rồi mượn điện thoại của ông chủ gọi cho Du Chính Khôn.

Vòng vòng chuyển chuyển một buổi tối, lúc này đã rất khuya, Du Chính Khôn đang ngủ bị Tạ Lệ đánh thức cũng không tức giận, hỏi anh có tình huống khẩn cấp phải không?

Tạ Lệ không nhiều lời, chỉ nói: “Ann cho tôi địa chỉ của Hồ Mẫn Hâm.” Lúc anh mới vào ngục giam Ngư Đảo, chính Du Chính Khôn tìm người uỷ thác Hồ Mẫn Hâm ở trong ngục chăm sóc anh. Bản thân Hồ Mẫn Hâm chỉ là một tên lưu manh không tên tuổi, cũng không biết thân biết phận thật sự của Tạ Lệ, quan trọng là Du Chính Khôn muốn tìm Hồ Mẫn Hâm nhất định có thể tìm được.

Du Chính Khôn hỏi anh: “Muộn như vậy xảy ra chuyện gì?”

Tạ Lệ nói: “Đừng hỏi, rảnh rỗi nói cho anh, bây giờ tôi rất gấp.”

Vì vậy Du Chính Khôn không nói nhảm nữa, qua hai phút liền cho anh một địa chỉ.

Tạ Lệ cúp điện thoại, ở ven đường gọi một chiếc xe taxi đi thẳng đến nhà Hồ Mẫn Hâm. Ở Hải Cảng ngoại trừ Thường Tiểu Gia thì người anh biết cũng chỉ có Hồ Mẫn Hâm, lúc này anh không thể mượn sự trợ giúp của Du Chính Khôn sợ bại lộ thân phận. Nếu như có thể ở nơi Hồ Mẫn Hâm tạm thời trốn hai ngày là tốt nhất, hơn nữa nếu như Thường Tiểu Gia không tìm được anh cũng có thể nhớ tới Hồ Mẫn Hâm.

Nghĩ tới đây, đột nhiên Tạ Lệ cười khổ một tiếng, lúc anh rời Thường gia chỉ thu dọn đồ đạc của mình, anh không biết Thường Tiểu Gia sẽ nghĩ anh như thế nào, bây giờ chắc sẽ nổi trận lôi đình, tối hôm nay chỉ sợ cũng không có cách nào ngủ.

Hồ Mẫn Hâm cũng ở một căn nhà trong khu phố cũ, hoàn cảnh còn bết bát hơn tiểu khu Trần Siêu dẫn anh tới rất nhiều. Nhà lầu không có thang máy, anh phải bò lên lầu bốn, thậm chí ở lầu ba còn nhìn thấy một căn nhà chuyên chứa gái giang hồ.

Tạ Lệ gõ cửa phòng hai lần. Anh đứng dựa vào cửa, không nghe bên trong có động tĩnh, ngẩng đầu tìm thấy trên tường có chuông cửa, vì vậy lại dùng sức ấn xuống.

Không lâu, Tạ Lệ liền nghe trong nhà truyền đến tiếng bước chân kèm theo tiếng của Hồ Mẫn Hâm hùng hùng hổ hổ từ bên trong vọng ra.

Cửa phòng mở ra, Hồ Mẫn Hâm chỉ mặc một chiếc quần cộc đứng ở cửa, vốn một mặt dữ dằn sau khi nhìn Tạ Lệ chỉ còn dư lại kinh ngạc: “Tạ Lệ, tại sao là cậu?”

Tạ Lệ đi vào bên trong: “Đi vào lại nói.”

Anh vừa vào cửa, nhìn thấy trong phòng có một cô gái chỉ mặc áo lót.

Hồ Mẫn Hâm có chút lúng túng, nói: “Ai biết đã trễ thế này cậu lại đột nhiên đến đây.”

Cô gái kia dựa vào Hồ Mẫn Hâm, hỏi: “Còn tiếp tục không?”

Hồ Mẫn Hâm nói với cô ta: “Tính toán một chút, ngày khác đi.”

Cô gái nói: “Nhưng đêm nay tiền vẫn phải lấy.”

Hồ Mẫn Hâm nhỏ giọng mắng một câu thô tục, nhưng không muốn mất mặt, hô: “Được rồi đưa cho cô!”

Tạ Lệ nghĩ cô gái kia là bạn gái của Hồ Mẫn Hâm, nhưng bây giờ mới biết thì ra đó là một cô gái điếm, nghĩ mình quấy nhiễu chuyện tốt của Hồ Mẫn Hâm mới móc bóp ra, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Cô gái nhìn Tạ Lệ từ đầu đến chân, cười nói: “Anh đẹp trai, nếu anh cảm thấy hứng thú, tôi chỉ lấy tiền một người, chúng ta chơi 3P, thế nào?”

Tạ Lệ cười cười: “Tôi không có hứng thú. Người anh em của tôi cũng chưa có làm, có thể bớt không?”

Cô gái quay người vừa đi vào bên trong vừa nói “Không ý tứ”. Cô từ từ lấy quần áo của mình mặc vào, cuối cùng lấy của Tạ Lệ một trăm đồng ra khỏi nhà Hồ Mẫn Hâm.

Hồ Mẫn Hâm vẫn cảm thấy lúng túng, thật lâu cỗ lúng túng trôi qua mới đột nhiên phản ứng lại, y hỏi Tạ Lệ: “Làm sao cậu biết tôi ở đây?”

Tạ Lệ ngồi xuống ghế salon phòng khách, ngẩng đầu lên nói: “Tìm người hỏi thăm một chút là biết.”

Hồ Mẫn Hâm cũng không tỉ mỉ truy cứu tìm ai hỏi thăm, y nghĩ Tạ Lệ ở bên cạnh Thường Tiểu Gia nên sẽ có chút thủ đoạn, vì vậy lại hỏi: “Đã trễ thế này, chuyện gì a?”

Tạ Lệ giơ tay lên chà xát mặt, nói: “Thường Quan Sơn muốn giết tôi.”

Hồ Mẫn Hâm sợ hết hồn: “Cái gì? Tại sao lão muốn giết cậu?”

Tạ Lệ nói: “Bởi vì tôi lên giường với con trai lão.”

Hồ Mẫn Hâm trừng mắt, mặt đầy sợ hãi: “Cậu thật sự cùng Thường Tiểu Gia ——?”

Tạ Lệ để ngón trỏ trên môi: “Xuỵt —— anh đừng nói hưu nói vượn, cẩn thận Thường Quan Sơn cũng sẽ giết luôn anh.”

Sợ hãi trên mặt Hồ Mẫn Hâm thật lâu vẫn chưa tản đi: “Cậu nói thiệt hay giả? Không phải nói đùa với tôi đi?”

Tạ Lệ thở dài một hơi, nhìn y lắc lắc đầu.

Hồ Mẫn Hâm ngồi xuống bên cạnh anh: “Vậy bây giờ anh có tính toán gì?”

Tạ Lệ nói: “Cho tôi ở nơi này ở hai ngày.”

Hồ Mẫn Hâm nói: “Cậu muốn ở bao lâu cũng không có vấn đề gì, mấu chốt là bước kế tiếp có tính toán gì? Cậu còn trở lại tìm Thường Tiểu Gia không?”

Tạ Lệ không trả lời Hồ Mẫn Hâm vấn đề này.

Trên thực tế, nếu như anh thật sự là một người đến từ Sùng Phong, đã từng ngồi tù nhưng thân thủ không tệ, bây giờ anh nên trở lại Sùng Phong, dù sao ở đây lão đại Hồng Phường đang đuổi giết anh. Kiếm tiền mà thôi, nơi nào không thể kiếm tiền, hà tất hy sinh tính mạng của mình?

Anh kiên trì không đi, phải tìm lý do hợp lý, đó chính là anh không nỡ bỏ Thường Tiểu Gia. Bởi vậy, Thường Quan Sơn càng không tha cho anh.

Tạ Lệ ngẩng đầu lên nhìn trần nhà bẩn thỉu, nghĩ thầm mình còn có thể làm gì, lẽ nào bây giờ lại nói với Du Chính Khôn: tuyên bố nhiệm vụ thất bại?

Lát sau Hồ Mẫn Hâm lại hỏi anh: “Có muốn tôi giúp một tay liên hệ với Thường Tiểu Gia hay không?” Hồ Mẫn Hâm nghĩ rằng Tạ Lệ theo chân Thường Tiểu Gia, xảy ra chuyện cần phải tìm Thường Tiểu Gia giải quyết.

Tạ Lệ lại lắc đầu, nói: “Không cần, trước tiên đừng liên hệ cậu ấy.” Cứ tạm thời để Thường Tiểu Gia nghĩ anh ra đi, như vậy Thường Tiểu Gia nhiều nhất chỉ nổi nóng, không làm cho Thường Tiểu Gia chính diện xung đột với Thường Quan Sơn, sợ sẽ ăn không ít thiệt thòi.

Đột nhiên anh phát hiện trong lòng mình vẫn luôn hy vọng Thường Tiểu Gia không chịu thiệt.

Nhà của Hồ Mẫn Hâm rất nhỏ, là nhà của bà y để lại cho y, cũng chỉ có một căn phòng ngủ. Tạ Lệ chủ động ngủ ở ghế sô pha, ở nhà y né tránh hai ngày.

Hai ngày sau, Tạ Lệ gặp mặt Du Chính Khôn ở một chỗ an toàn.

Du Chính Khôn nghe tình huống trước mắt của Tạ Lệ, trầm mặc rất lâu, nói: “Tôi đã nói anh không nên vì nhiệm vụ đến gần Thường Tiểu Gia như vậy.”

Tạ Lệ cười nhạo một tiếng: “Nếu không như vậy, sợ ra khỏi ngục giam Ngư Đảo sẽ không gặp được Thường Tiểu Gia.”

Du Chính Khôn nhìn anh, hỏi: “Tạ Lệ, hãy thành thật nói với tôi, nhiệm vụ này anh có xen lẫn tình cảm riêng tư hay không?”

Tạ Lệ không trả lời.

Du Chính Khôn nói: “Năm trước lúc anh ở căn cứ Hàng Phong huấn luyện, Trần Hải Mạn cũng ở đó, có phải hai người là ——?”

Tạ Lệ thần tình nghiêm túc, anh trầm giọng nói: “Chúng tôi không có, nhưng anh nói không sai, ai đối mặt vụ án này có thể làm được không lẫn lộn tình cảm riêng tư? Nhất định tôi sẽ không bỏ qua người hại chết cô ấy.”

Hữu tình nhắc nhở: Trần Hải Mạn là nữ cảnh sát bị giết.

Khác: Ngày mai sẽ có +++