[Đam Mỹ] Che Dấu

Chương 31




Trước khi đi, Du Chính Khôn yêu cầu Tạ Lệ phải ưu tiên an toàn của mình tạm thời không hành động, nếu như xác định Thường Quan Sơn không bỏ qua, thì phải lập tức ngưng hẳn nhiệm vụ nằm vùng.

Tạ Lệ trở lại nhà Hồ Mẫn Hâm, nhờ Hồ Mẫn Hâm giúp mình dò la xem có tin tức của Thường Tiểu Gia hay không.

Hồ Mẫn Hâm đi ra ngoài hỏi thăm khắp nơi, qua hai ngày mai nói cho anh biết, sau đêm anh đi thì không có tin tức gì của Thường Tiểu nữa.

“Không có tin tức nữa?” Tạ Lệ ngồi trên ghế sa lon, ngón cái tay phải vuốt nhẹ đôi môi.

Hồ Mẫn Hâm nói: “Đúng vậy, mấy ngày nay đều không xuất hiện.”

Tạ Lệ nhíu mày, hỏi: “Không nhìn thấy Thời Hoằng Tinh?”

Hồ Mẫn Hâm mờ mịt hỏi: “Thời Hoằng Tinh là ai?”

Tạ Lệ lắc lắc đầu, cân nhắc hồi lâu, mới nói: “Đêm nay tôi với anh cùng đi ra ngoài, đi Chuông Gió một chuyến.”

Hồng Phường kinh doanh quán bar Chuông Gió đã nhiều năm, rất nổi tiếng. Có rất nhiều người từ nơi khác tới Hải Cảng đều ghé quán bar Chuông Gió ngồi một chút. Chính vì thế, sao khi Thường Tiểu Gia tiếp nhận quán bar thay đổi quản lý mới gây tiếng vang lớn trong Hồng Phường đến như vậy.

Lúc trước Trần Hải Mạn cũng vì điều tra tin tức về ma túy mà trà trộn vào quán bar này.

Hồ Mẫn Hâm nhát gan, lo lắng Tạ Lệ đi ra ngoài sẽ xảy ra chuyện, khuyên nhủ: “Tuy rằng tôi không nghe thấy tin tức, thế nhưng không phải Thường Quan Sơn không phái người tìm cậu, tôi thấy cậu nên cẩn thận một chút, không nên đi ra ngoài.”

Tạ Lệ nói với y: “Không có chuyện gì, tôi đi một mình, anh không cần lo lắng.”

Hồ Mẫn Hâm sửng sốt vội vàng nói: “Không phải tôi sợ cậu liên lụy.”

Tạ Lệ đứng lên, cười vỗ vỗ vai y: “Không phải sợ liên lụy anh, tôi sợ anh cũng bị Thường Quan Sơn theo dõi các ngay cả nơi ở tôi cũng không còn. Yên tâm, tôi không có việc gì.”

Buổi tối, trong quán bar Chuông Gió người đến người đi tấp nập, Tạ Lệ đội mũ bóng chày đeo kính râm che nửa mặt, nếu không nhìn kỹ khó có thể nhận ra anh.

Anh ngồi gần quầy bar kêu một ly bia, uống hai ngụm mới kéo người phục vụ, hỏi: “Đêm nay chủ của cậu có đến không?”

Người phục vụ kia là một sinh viên, sau khi Thường Tiểu Gia ra tù mới tuyển vào, không quan hệ gì với Hồng Phường. Lúc tuyển cậu ta vào vừa vặn Tạ Lệ cũng ở đó.

Người phục vụ ngẩn người, ánh đèn lấp loé chiếu vào mặt Tạ Lệ lúc sáng lúc tối, mũ bóng chày cắt xuống tạo thành bóng tối, vì vậy cậu ta cũng không nhận ra anh, chỉ nói: “Hai ngày nay ông chủ không có tới.”

Tạ Lệ buông tay ra, mỉm cười nói: “Cảm ơn.”

Anh ngồi trở lại tiếp tục uống, uống hết, ly vẫn không để trên quầy bar.

Người phục vụ hỏi anh muốn một ly nữa hay không.

Tạ Lệ lắc lắc đầu, anh đứng lên dự định đi. Mới vừa quay người lại anh nhìn thấy Thời Hoằng Tinh xuất hiện ở cửa quán bar.

Thời Hoằng Tinh mặc âu phục thắt ca-ra-vat, dừng bước ở cửa lớn, tầm mắt chậm rãi đảo qua đại sảnh quán bar.

Tạ Lệ đè ép vành mũ, dự định đi về phía cậu ta.

Đột nhiên Tạ Lệ dừng bước, bởi vì anh nhìn thấy sau lưng Thời Hoằng Tinh là Thường Tiểu Cát từ cửa quán bar đi vào.

Tạ Lệ dừng bước lại làm bộ vô tình lên tiếng chào hỏi một cô gái trẻ đi ngang qua mình: “Chào người đẹp.”

Cô gái kia là một nhân viên tiếp rượu, nghe Tạ Lệ bắt chuyện lập tức lại gần kéo tay Tạ Lệ nhìn mặt anh, phát hiện sau mắt kính gọng đen là một gương mặt anh tuấn nên vui vẻ nói chuyện: “Anh đẹp trai, uống rượu không?”

Tạ Lệ ôm cô quay người, nói: “Đi thôi, mời em uống rượu.”

Quay người đồng thời Tạ Lệ nhìn thấy Thời Hoằng Tinh quay đầu nói chuyện với Thường Tiểu Cát, sau đó hai người cùng nhìn về phía Tạ Lệ.

Mẹ nó, Thời Hoằng Tinh lại là người của Thường Tiểu Cát, Tạ Lệ nghĩ thầm, ôm cô gái tiếp rượu bước nhanh về phía trước.

Cô gái tiếp rượu cho là sẽ đi đến quầy bar, ai ngờ lại bị đẩy vào bên trong, cũng không hiểu tại sao.

Nhưng Tạ Lệ đi đến đại sảnh đột nhiên buông tay ra, tăng nhanh tốc độ chạy về phía cửa sau quán bar, không cần quay đầu lại anh cũng cảm thấy sau lưng có người đuổi theo.

Tạ Lệ biết cửa sau quán bar ở hướng nào, nhưng anh chưa từng đi đến nơi đó, đang chạy thì đụng phải một người phục vụ cầm bình rượu đi tới, anh đẩy người này qua một bên tiếp tục chạy vào bên trong.

Cửa sau thông với sau nhà bếp, nơi đó có đầy những thùng đựng nước cơm và thùng rác, có một cửa lớn và một cửa sổ. Bước ra cửa là một con hẻm chật hẹp chỉ có thể cho một chiếc xe rác đi qua.

Trong nhà bếp, đầu bếp chính đang bận bịu. Có người hỏi anh tìm ai, anh không trả lời, đi qua nhà bếp, đến phía sau phát hiện cửa sau đã bị khóa.

Anh lấy kính mắt và mũ xuống, muốn hỏi đầu bếp có chìa khóa hay không, lại nhìn thấy thủ hạ của Thường Tiểu Cát đã đuổi vào nhà bếp.

Vì vậy Tạ Lệ lui về, mở cửa sổ ra, may mà cửa sổ không khóa, thế nhưng lại có một cánh cửa đóng cố định, khoảng trống không đủ một người chui qua. Tạ Lệ nhảy lên bệ cửa sổ, dùng thân mình va vào cửa thủy tinh, cảm giác toàn bộ khung cửa sổ lay động.

Lúc anh đẩy cái thứ hai thì hai người thủ hạ đã xông vào, kéo anh từ trên bệ cửa sổ xuống.

Tạ Lệ té xuống đất sau đó lập tức đứng dậy dùng vai đẩy ngã một người, một tay khác nắm tóc người còn lại ấn mặt hắn vào thùng nước cơm. Người kia giãy dụa ngẩng đầu lên thở dốc, sau đó Tạ Lệ nắm lấy eo hắn đẩy cả người hắn vào trong thùng đựng nước cơm.

Thùng nước cơm còn hơn nửa thùng, tràn ra dính đầy người Tạ Lệ, phát ra mùi làm người buồn nôn.

Người mới vừa rồi bị anh đẩy té đã nhào tới, Tạ Lệ nắm lấy cánh tay hắn kéo về phía sau, nhấc đầu gối đánh vào bụng hắn, lại dùng chân đạp mạnh hắn vào thùng rác, làm toàn bộ thùng rác ngã hết.

Tạ Lệ nghe giọng nói của Thường Tiểu Cát, đột nhiên anh đổi chủ ý, quyết định không chạy, trước tiên sẽ mượn Thường Tiểu Cát nói chuyện với Thường Quan Sơn, nên anh khép mình trốn vào cạnh cửa.

Thường Tiểu Cát đứng ở cửa không có đi vào, hắn chỉ hô to: “Tạ Lệ!”

Tạ Lệ không lên tiếng, trầm mặc dựa vào cạnh cửa.

Lúc này thủ hạ của Thường Tiểu Cát từ trong thùng nước cơm bò ra, nằm trên mặt đất nôn mửa, một người khác không dám tới, hướng ra phía ngoài hô: “Cát thiếu, hắn ở cạnh cửa, ngài phải cẩn thận!”

Tạ Lệ nhìn hắn, cười gằn, đôi mắt to đen nhìn ra ngoài cửa.

Thường Tiểu Cát lại nói: “Tạ Lệ, tôi không phải tới tìm cậu phiền phức, tôi dẫn cậu đi gặp Tiểu Gia.”

Nhưng Tạ Lệ vẫn bất động.

Lúc này, Thời Hoằng Tinh ở bên ngoài lên tiếng: “Tạ Lệ, Gia thiếu ở bệnh viện, anh theo chúng tôi đi thăm anh ấy một chút đi.”

Tạ Lệ nhíu mày.

Thời Hoằng Tinh chậm rãi đi vào, cậu ta giơ hai tay lên, ánh mắt yên tĩnh quay người nhìn về phía Tạ Lệ, mặt đối mặt nói: “Anh ấy không chịu ăn cơm, nhịn ăn đã mấy ngày, bây giờ ở trong bệnh viện truyền dịch dinh dưỡng, anh không đi gặp anh ấy có thể anh ấy mạng của mình cũng không cần.”

Tạ Lệ trầm giọng nói: “Cậu không nên gạt tôi.”

Thời Hoằng Tinh nói: “Tôi không lừa anh.” Nói xong, cậu ta bỏ tay vào trong túi quần, đồng thời nói với Tạ Lệ: “Tôi lấy điện thoại di động, anh chớ sốt sắng.”

Cậu ta lấy điện thoại di động của mình, gọi video cal, sau khi kết nối được mới nói: “Để tôi cho anh xem Gia thiếu.”

Sau đó, Thời Hoằng Tinh đưa màn hình về phía Tạ Lệ.

Tạ Lệ nhìn thấy bối cảnh trong màn ảnh quả thật là bệnh viện. Thường Tiểu Gia nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch viền mắt hãm sâu, trên tay có kim truyền dịch.

Anh theo bản năng nuốt nước miếng một cái, lúc muốn mở miệng nói chuyện phát hiện cổ họng không phát ra được âm thanh, trong khoảng khắc đó tâm của anh hoảng loạn đến đáng sợ.

Lúc này Thường Tiểu Cát mới đi vào, nhìn thấy bên trong khắp nơi bừa bộn liền nhíu mày, nói với Tạ Lệ nói: “Đi, đi với tôi đến bệnh viện.”

Lúc Tạ Lệ ngồi sau xe của Thường Tiểu Cát trong lòng vẫn là một mảnh binh hoang mã loạn, anh cũng không biết tại sao, ngoại trừ lo lắng, anh càng sợ sệt hơn.

Anh nghĩ mình đang sợ cái gì đây, đại khái cũng không phải sợ Thường Tiểu Gia sẽ xảy ra chuyện, bởi vì Thường Tiểu Gia đã ở trong bệnh viện, bây giờ anh sẽ đi gặp cậu, anh sẽ làm cho Thường Tiểu Gia không giận dỗi nữa, sau đó ngoan ngoãn ăn cơm. Thường Tiểu Gia rất nghe lời anh.

Vậy anh còn sợ gì chứ? Có lẽ anh sợ tình cảm của Thường Tiểu Gia không hiểu ở đâu tới, tại sao lại ỷ lại vào anh như vậy, tại sao khi anh đi đến mạng của mình cậu cũng không muốn. Hai người quen biết đã bao lâu? Ở chung đã bao lâu? Thường Tiểu Gia biết rõ anh sao? Biết anh là ai sao? Tại sao yêu anh làm cái gì?

Anh làm sao dám nhận tình cảm của một người sâu như vậy? Hơn nữa người này lại là Thường Tiểu Gia, anh tiếp cận cậu là không có ý tốt, là mang theo mục đích!

Tạ Lệ tựa lưng vào ghế ngồi, mỏi mệt nhắm mắt lại.

Thường Tiểu Cát đột nhiên nói: “Cậu thật là ác tâm.”

Thời Hoằng Tinh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nghe vậy quay đầu lại nhìn bọn họ.

Trên người Tạ Lệ đầy mùi hôi, bây giờ mùi vị này đang tràn ngập trong buồng xe, mở cửa sổ cũng không tiêu tan. Anh ngồi thẳng người, giơ tay lên kéo dây kéo áo khoác xuống, rồi cởi ra. Anh cởi áo khoác có mùi làm người buồn nôn đó vứt vào mặt Thường Tiểu Cát.

Thường Tiểu Cát tức giận: “Tạ Lệ!”

Tạ Lệ đưa ngón tay chỉ hắn: “Tiểu Gia xảy ra vấn đề gì tôi sẽ không bỏ qua cho hai cha con các người!”

++ cũng coi như là ra sân đi